Ta vẫn chưa trả lời rõ ràng với Tấn vương, chờ khi ta cáo quan rời khỏi kinh thành, mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
Gần tới ngày ước định với Hoàng hậu, ta đã sắp xếp ổn thỏa, chuẩn bị đưa Tử Nhạc rời khỏi kinh thành về Hoa Đình trước, sau đó sẽ ngả bài với Chân thị. Hôm đó, ta lén lút tới thăm Tử Nhạc như mọi ngày, nàng cũng vẫn điên điên khùng khùng như cũ, nghe ta nói muốn đưa nàng rời khỏi kinh thành về quê nhà, sống cuộc sống không buồn bã, không lo lắng. Dường như nàng hiểu, nên cười với ta.
Sau khi thăm nàng, ta rời khỏi mật thất. Vừa đi ra khỏi nhà cũ, đột nhiên ta bị một người bịt miệng lại, dùng vải che hai mắt, kéo vào một chiếc xe ngựa đậu ở ven đường, đi thẳng tới một nơi yên tĩnh mới dừng lại. Ta được tháo vải che mắt, bị đè quỳ rạp xuống đất.
Ta không nhìn được rõ tình hình xung quanh, căn phòng đó tối đen như mực, ánh sáng leo lét của cây đèn dầu nhỏ xíu khiến cho thần sắc của Thái tử bệnh hoạn đang ngồi trước mặt ta càng trở nên kinh khủng hơn.
Hắn bắt chéo chân, giọng trầm thấp: “Tần Khải Canh, ngươi thấy, phương pháp hủy diệt một cô gái tàn độc nhất là gì? Mất trinh tiết? Hay hủy dung mạo?”
Ta không hiểu ý của hắn: “Thái tử điện hạ……”
Ánh mắt hắn lạnh băng cười với ta: “Ngươi cảm thấy, để Tần Vũ Lâu nhận cả hai sự trừng phạt này có được không? Có phải chơi sẽ rất vui không?”
“Điện hạ, vi thần không hiểu, con gái vi thần chỉ mới mười một tuổi, chưa từng mạo phạm điện hạ!”
Tuyệt đối không thể để Vũ Lâu chịu khổ. Ta cực kỳ sợ hãi, Thái tử âm độc như vậy, ngay cả đệ đệ ruột của mình còn có thể xuống tay giết hại, thì nói chi đến một người xa lạ như Vũ Lâu.
“Nàng chưa mạo phạm ta, nhưng là chịu phạt thay ngươi.” Thái tử mỉm cười, bình tĩnh uy hiếp:
“Chính vì nàng còn nhỏ, thời điểm bị đau khổ cũng là khi còn nhỏ, nên thời gian chịu thống khổ sẽ càng dài, ha ha, cũng không biết là sau khi bị cưỡng bức thì nàng còn có thể sống tiếp được không, nếu chết thì đúng là không thú vị chút nào.”
Mặt ta trắng bệch, sợ hãi ôm lấy chân Thái tử, dập đầu lia lịa: “Điện hạ — van xin ngài, xin ngài đừng làm thế, dù ta có làm gì, thì cũng không liên quan đến con bé.”
Tiếng cười khanh khách phát ra từ yết hầu của Thái tử khiến người ta nổi da gà: “Được lắm, Tần Khải Canh, ta hỏi người, Tô Tiêu là ai? Vì sao hắn lại giống Hàn vương thế tử như vậy?
Còn nữa……” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, rít răng phun ra một câu: “Người đàn bà được giấu trong Tần phủ cũ là ai?”
Nhất định là Tấn vương đã nói cho hắn biết chuyện về Tô Tiêu.
Khi ta tới gần Tử Nhạc, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi ta.
Sao lại có mùi rượu?! Bỗng ta nhìn thấy tất cả những con bướm đang bay lượn trong vườn hoa đều tụ tập lại một chỗ, nhìn theo hướng bay của những con bướm đó, ta nhìn thấy Thái tử đang đứng trong đình ở hòn núi giả, bên cạnh hắn là một người bắn cung đang giương mũi tên được đốt cháy lên.
“Không —”
Mũi tên lửa rời khỏi cung, xuyên thủng sự tĩnh lặng, đâm vào thân thể Tử Nhạc. Trong chớp mắt, người nàng như một ngọn đuốc sống rừng rực cháy.
Tử Nhạc phát ra tiếng thét tê tâm liệt phế, giữa ngọn lửa đang hừng hực cháy, nàng cố giãy dụa những thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình, vươn tay về phía Huệ Vương: “Con trai — lại đây, cho mẹ ôm con một chút……”
Những con bướm trong vườn hoa bị lửa lớn thu hút, tụ tập lại bay xung quanh Tử Nhạc, chúng dường như đang ca đang múa theo tiếng rên rỉ thảm thiết của nàng.
“Bà đừng lại đây, đừng lại đây……” Huệ vương nhìn cây đuốc sống Tử Nhạc, sợ hãi không ngừng lui về phía sau: “Đừng lại đây —”
“Tử Nhạc, Tử Nhạc!” Ta khóc như muốn ngất đi, lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Đột nhiên lúc này, thân mình Huệ vương chấn động, ngã nhào xuống đất. Ta nhìn thấy sau hắn có một gã hộ vệ cầm một tảng đá còn dính vệt máu.
Rốt cuộc Tử Nhạc cũng không phát ra tiếng kêu nữa, cháy đen nằm cách đó không xa. Nàng đã chết.
Đầu óc ta trống rỗng, quỳ gối tại chỗ, lòng ta cũng như đã chết.
Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy Thái tử nói: “Chi bằng, nhân cơ hội này, giết luôn tên này đi.”
“Nếu lão mà chết thì phiền lắm.”
Là Tấn vương, thì ra hắn cũng luôn có mặt tại hiện trường, chẳng qua là không lộ diện thôi.