Nghề Vương Phi – Chương 196 Là huynh muội ư? Không sao cả‼! – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 196 Là huynh muội ư? Không sao cả‼!

“Tuy cha ta biết chân tướng, nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, biết tìm ông ở đâu bây giờ? Nếu bị những quan binh khác bắt được trước thì……” Nghĩ đến cha mình đang là tử tội, nàng lại muốn khóc.

“Đúng vậy, cha nàng vốn là một lão cáo già, vất vả lắm mới thoát được, làm sao có thể tìm ra dễ dàng.” Dường như Lam Tranh cũng hiểu chuyện đó rất vô vọng, hắn ôm Vũ Lâu đùa giỡn: 

“Muội muội ngoan, không thì chúng ta cứ bỏ qua luôn đi.”

“Bỏ ngay cái câu muội muội ngoan của huynh đi!” Vũ Lâu hận hắn đến cùng cực, không có tâm trạng mà đùa giỡn, liền mắng hắn: “Huynh đúng là đồ cầm thú không tim không phổi!”

Lam Tranh cười: “Ta quen rồi, đã qua nhiều năm như vậy, ta cũng không còn đặt nặng chuyện đó nữa.”

Vũ Lâu nói: “Lòng ta không rộng rãi được như huynh, chuyện lớn như vậy mà còn có thể vui cười được.”

“Nàng cứ thử ngốc nghếch năm năm đi, đến lúc quay đầu nhìn lại, thì chẳng có việc gì là không nhịn được nữa.”

Vũ Lâu ngẩn ra, sau đó nhéo hắn một cái: “Không phải huynh nói, từ đầu đến cuối huynh đều tỉnh táo sao?! Rốt cuộc câu nào của huynh là thật?!”

Lam Tranh nói dối rất nhiều, nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, lần này bị Vũ Lâu bắt được sơ hở, hắn cũng cả kinh, lập tức nói thật: “Ôi, thật ra, trước khi bị nàng làm cho tỉnh lại, thì ta ngốc thật. Lúc trước ta nói từ đầu đến cuối ta đều tỉnh táo, là để chọc tức nàng thôi……” Hắn khẽ hôn nàng một cái rồi nói tiếp: “Giờ tất cả mọi chuyện ta đều thẳng thắn với nàng rồi, nàng đừng tức giận.”

Là lần nàng làm bướm đỏ, dọa hắn thức tỉnh.

Lam Tranh thấy nàng không nói gì, nghĩ nàng vẫn còn tức giận, liền làm nũng: “Ta nói thật mà, bé ngoan thì không bị đánh.”

Vũ Lâu đẩy hắn ra, giận dữ nói: “Tùy huynh, giờ ta cảm thấy, sống trong giả dối còn hạnh phúc hơn đối mặt với sự thật tàn khốc.”
‘Thái độ nhận tội’ của Lam Tranh rất thành khẩn, không bao lâu Hoàng đế cũng cho hắn về. Nhưng vừa ra khỏi Thượng thư phòng, hắn đã bị thái giám ngăn lại, nói là Hoàng hậu nương nương triệu kiến.

Lam Tranh lại ủ rũ đi theo thái giám tới Cảnh Hoa cung. Hoàng hậu đang luyện chữ, không ngẩng đầu lên hỏi: “Thái tử, gần đây con có sủng hạnh Cố thị và Mục thị không?”

Tuy Hoàng hậu thống lĩnh lục cung, có quyền quản lý nữ quyến Hoàng tộc, nhưng sủng hạnh là việc riêng tư mà bị hỏi trắng ra như vậy, khiến Lam Tranh trở tay không kịp: “…… Mẫu hậu, việc này…… có phải các nàng tìm người nói gì không?”

Hoàng hậu buông bút lông sói xuống, ngẩng lên nhìn Lam Tranh: “Nghe nói ngày nào con cũng ở bên cạnh Tần Vũ Lâu?” Nhắc đến Tần Vũ Lâu, Hoàng hậu cũng thấy đau đầu, không cần biết xuất phát từ lý do gì, nhưng Lam Tranh thật sự ngày nào cũng canh giữ bên cạnh nàng không chịu rời.

Lam Tranh cười: “Con nghĩ con vẫn có quyền tự do sủng hạnh nữ tử chứ.”

Hoàng hậu cười lạnh: “Đúng là con có quyền, nhưng Tần Vũ Lâu có đáng để con làm vậy không? Sau lưng con nàng ta đã làm gì, con còn không biết sao?”

Lam Tranh bối rối, chẳng lẽ Vũ Lâu lại làm gì sau lưng hắn? Chẳng lẽ lại phản bội hắn?

“Ý mẫu hậu là sao?!”

Hoàng hậu nói với nữ quan bên cạnh: “Đi gọi tay thái giám kia bên Chiêu Đức cung tới đây.”

Nữ quan nhanh chóng dắt một tiểu thái giám tới, gã giương mắt khiếp sợ nhìn Lam Tranh một chút, không dám nói gì.

***

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.