“Lam Tranh, sao thế?” Vũ Lâu nhận ra vẻ mặt hắn kỳ quái: “Có vấn đề gì à? Ngươi biết chiếc nhẫn này sao?”
Vân Triệt nói: “Đây là chiếc nhẫn đệ nhặt được từ mộ cũ của Tô Tiêu, cũng không phải là đệ tặng cho Vũ Lâu tỷ tỷ đâu, huynh đừng hiểu lầm.”
“Ừ.” Lam Tranh nói: “Vậy để ta cất thật kỹ giúp Vũ Lâu.”
“Là của ca ca ta, ngươi có quyền gì mà đòi giữ.”
Lam Tranh cười lạnh: “Không phải Tô Tiêu vốn là hạ nhân Tần phủ sao? Sao lại có thể có vật quý như thế này.”
“Có thể là cha ta cho.”
“Vậy thì càng đáng nghi, cha nàng sao lại có đồ của Hoàng thất?” Lam Tranh nói: “Chiếc nhẫn này rõ ràng thuộc về hoàng thất.”
“Ngươi có bằng chứng gì mà nói nó là đồ của hoàng thất? Có ấn ký gì đâu?”
“Chỉ dựa vào cách chế tác là biết.”
Vân Triệt thấy hai người cứ ngươi một câu, ta một câu như muốn cãi nhau, vội nói: “Vũ Lâu tỷ tỷ, tỷ đừng nói chuyện như thế với Thái tử điện hạ, điện hạ mà tức giận sẽ trừng phạt tỷ đấy.”
Vũ Lâu vừa nghe xong, liền dừng lại, không tranh cãi với Lam Tranh nữa. Lúc này, Vũ Dương hầu vì đợi lâu trong điện mà không thấy Thái tử quay lại, nên cũng đuổi theo. Giờ hắn quan tâm nhất là chuyện ca ca mình, bèn nói: “Điện hạ, chuyện của ca ca ta……”
“Bảo hắn nhanh trả lại cô gái kia cho Phò mã, sau đó đi Hình bộ nhận ba mươi quân côn, rồi cấp tốc hộ tống Thế tử về Vân Nam, việc này chỉ tính được thế thôi.” Lam Tranh nói tiếp: “Như vậy huynh còn muốn thế nào nữa? Giữa ban ngày ban mặt đi cướp dâu nhà người ta, cứ thế mà bỏ qua cho hắn sao? Có vô số ánh mắt trong triều đang nhìn vào ta, ta cũng không thể che chở cho hắn quá mức được.”
Vân Triệt nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Vương Tướng quân nói, vốn dĩ việc Phò mã đón dâu cũng là không đúng, ngang nhiên rước kiệu hoa rêu rao khắp nơi, người đời đã mặc kệ, nhưng chẳng lẽ không ai đứng ra xử lý hay sao.”
Lam Tranh giận dữ: “Hắn lại dám……” bỗng hắn chợt ngẩn người, đúng vậy, kiệu hoa của Phò mã rêu rao khắp nơi, người đời mặc kệ, nhưng vì sao công chúa cũng mặc kệ? “Công chúa đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không thấy công chúa đứng ra tỏ thái độ?”
Vũ Dương hầu nói: “Điện hạ, đã vài năm ngài chưa gặp Hâm Nghi công chúa đúng không?”
Ngày hôm sau, Phò mã bị đánh gãy xương sườn dâng cáo trạng, tố cáo Vương Kỳ hành hung. Nhưng Vương Kỳ, người đang nằm nhà dưỡng thương vì vừa nhận ba mươi quân côn thì tỏ ra cực kỳ oan uổng, ra vẻ mông mình rất đau, không thể đi lại được, căn bản không có khả năng đi đánh người.
Thái tử phán xét, Phò mã vu cáo người vô tội, trái với hình luật, tự ý nạp thiếp, hai tội đều phải phạt nặng, giáng chức xuống làm tiết độ sứ, trông coi Quảng Tây.
Vương Kỳ bị đánh, nhưng ngoài dự kiến của Tấn vương, hắn lại không hề oán hận Thái tử.
Vũ Lâu cũng buồn bực, tối hôm đó, nàng liền khéo léo hỏi Lam Tranh: “Vương Kỳ bị đánh mà cũng không hận ngươi, bọn họ trung thành với ngươi vậy sao?”
Lam Tranh ra vẻ vuốt bộ râu vô hình, nói rất sâu xa: “Chà, nàng vẫn còn non nớt lắm, không hiểu chuyện trong triều đâu. Nàng chỉ nhìn thấy ta đánh Vương Kỳ thôi mà không biết, ta đánh thì đánh đấy, nhưng đám người chấp pháp kia ta đã sắp xếp cả rồi, nàng đừng nhìn thấy hắn bị đánh đến máu me đầm đìa mà hoảng, chẳng qua cũng chỉ là bị thương ngoài da thôi, không hề tổn thương đến gân cốt. Hơn nữa, Vương Kỳ vốn là quan võ, chỉ bị thương ngoài da trên mông, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn hành hung người khác.
“Giả dối.”
Lam Tranh cười nói: “Ta mà không giả dối, liệu có thể ăn sạch nàng không.” Hắn cúi người hôn lên môi nàng, Vũ Lâu kháng cự, tránh đầu ra, xoay người quay lưng về phía hắn.
Lam Tranh thất vọng nằm xuống rồi nói: “Nàng ngủ cho khỏe đi, đến đêm mai còn phải theo ta lén ra khỏi Chiêu Đức cung nữa.”
“Hả? Chúng ta phải làm gì?”
“Đi xem trộm khởi cư chú của Hoàng thượng!” (Khởi cư chú: Sách ghi chép về cuộc sống hàng ngày của Hoàng thượng, ví dụ như đêm nay sủng hạnh phi nào, tần nào, tặng cái gì cái gì cho ai……)
“Trộm cái đó làm gì?”
Hắn cũng không thể nói cho nàng biết, việc này có liên quan đến thân thế của hắn.
“Tò mò thôi, nên muốn lén trộm ra xem.” Hắn tùy tiện bịa ra một lý do.
***