Nghề Vương Phi – Chương 187 Nôn ra máu – Botruyen
  •  Avatar
  • 38 lượt xem
  • 4 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 187 Nôn ra máu

Từ sau khi Lam Tranh tỉnh lại, các huynh đệ lập tức khôi phục lại thái độ sợ hãi và căm thù đối với hắn. Chuyện này cũng không trách được bọn họ, dù sao bóng ma trước đây cũng không dễ gì mà vượt qua được.

Cung yến tết Trung thu thật buồn tẻ, chẳng thú vị gì cả, đều đều như nước chảy, những vũ đạo hoa lệ mà nhàm chán, thậm chí ngay cả những người tham gia yến hội nhìn cũng na ná như nhau. Vương Lân phải ngồi bên cạnh phụ thân mình là Thừa tướng đại nhân, nên Lam Tranh đành ngồi lẻ loi một mình giữa một đống huynh đệ không được thân thiện lắm, lẳng lặng rót rượu xem ca múa.

Bỗng hắn nghe một huynh đệ bên cạnh thấp giọng nói với một người khác: “Đệ thật là, không chứng kiến đại chiến của Thái tử và Huệ vương, lại cứ ngồi nhà mà ôm sách vở, trừ đệ ra, những hoàng tử khác ở đây làm gì có ai chưa từng bị Huệ vương chỉnh đâu? Nhờ phúc của hắn, mà giờ chỉ cần nhìn thấy chữ ‘Huệ’ là ta đã thấy run cả người lên rồi.’

Sau đó, hoàng tử nhỏ hơn nhìn về phía Lam Tranh, thấp giọng hỏi: “Thập ca thật sự đáng sợ như vậy sao? Mọi người đều nói huynh ấy là tên ngốc mà.”

“Á, hắn đang nhìn chúng ta.”

Lam Tranh thừa hiểu những người ở đây sẽ không nói được chuyện gì tốt đẹp về hắn. Hắn thấy buồn tẻ, nhàm chán đến cùng cực, ngồi nghịch nghịch ngọc bội treo bên hông. Hoàng hậu vừa quay sang, nhìn thấy cảnh này, liền trừng mắt cảnh cáo hắn một cái. Đường đường là một Thái tử tương lai mà lại ngồi nghịch ngọc bội giữa yến tiệc thế này, trông thật khó coi.

Lam Tranh buông ngọc bội xuống, đứng dậy nói: “Hoàng nhi thấy không được khỏe lắm, xin phép ra ngoài điện nghỉ ngơi một chút.”

Hắn đi ra ngoài, lập tức ngồi xuống thềm đá bên cạnh Vũ Lâu, cười nói: “Ánh trăng đêm nay thế nào?”

Vũ Lâu không nói gì. Lam Tranh ngồi ngắm trăng một lúc, rồi ghé vào tai nàng nói: “Không biết mắt nàng và trăng kia, cái nào tròn hơn.”

Hắn nâng cằm nàng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Vũ Lâu: “Đúng là mắt nàng vẫn đẹp hơn.” nói rồi cúi người hôn lên môi nàng, Vũ Lâu cũng cực kỳ phối hợp, khẽ hé miệng để mặc hắn tìm kiếm.

Tình cảnh này lại khiến Vương Lân vừa đuổi theo ra ngoài kinh hãi. Từ xa nhìn lại, hắn chỉ thấy Huệ vương đang hôn môi một gã thị vệ râu dài, bất giác tối sầm mắt mũi, suýt thì đứng không vững.

Vũ Lâu thấy Vương Lân đi tới, vội đẩy Lam Tranh ra, kéo mũ che khuất gần nửa khuôn mặt.

Lam Tranh quay đầu lại nhìn Vương Lân, mặt lộ ra vẻ không vui.
Hoàng hậu choáng váng, lui từng bước về phía sau rồi hôn mê bất tỉnh.

“Nương nương—” cung nữ đứng sau vội chạy lên đỡ bà. Sùng Lan cung nhất thời rối loạn.

Hoàng đế nhìn Lam Tranh đang hôn mê, hơi thở yếu ớt nói: “…… Nếu ngươi chẩn sai mạch, coi chừng trẫm lấy mạng ngươi.”

“Vi thần không dám, mạch của Huệ Vương đúng là rất suy yếu, không biết thân thể còn chống đỡ được bao lâu.” Ngự y nói: “Bệnh trong người, chỉ có thể chậm rãi điều trị……”

Lúc này, Phương Bàng vừa chẩn mạch cho Huệ vương cũng nói: “Năm năm trước Huệ vương từng gặp chuyện ngoài ý muốn, chỉ e là lúc đó trong đầu có tụ máu, thì tình hình sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Tuy ông không thích Huệ vương, nhưng dù sao hắn cũng là con ruột của mình. Sau khi Hoàng thượng nghe xong những lời này, trong lòng chua xót nói: “Trẫm biết rồi…… Các ngươi lui hết đi.”

Ngồi cạnh nhìn Lam Tranh một lúc, Hoàng thượng quay sang nói với Tấn vương: “Con ở đây canh chừng đệ đệ mình cho tốt, chờ hắn tỉnh thì lập tức phái người đi báo cho trẫm.”

“Vâng.”

Lam Tranh nghe xong, thầm nghĩ, hỏng rồi‼!

Mọi người đi hết, chỉ còn lại Lam Tranh nằm im trên giường. Gió thổi khiến hắn thấy rất lạnh, nhưng dưới con mắt chăm chú canh chừng của Tấn vương, hắn không dám động đậy gì.

Không có cách nào khác, ngủ đi, Lam Tranh thầm nhẩm đếm số, hy vọng có thể ngủ đi một chút. Lúc đếm tới con dê thứ hai trăm, thì hắn nghe thấy có người đi vào, gọi một tiếng: “Điện hạ!”

Là Vũ Lâu‼!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.