Lam Tranh ngồi trên giường sau tấm bình phong chờ nàng, một lát sau, tiếng nước yếu dần, sợ nàng ngủ quên, hắn liền gọi: “Vũ Lâu…” không thấy nàng đáp lại, hắn đứng dậy nhìn, ai ngờ vừa đi vài bước đến bình phong đã nghe thấy nàng lạnh lùng nói: “Đừng tới đây!”
“Ta không qua, không qua nữa!” Lam Tranh lại quay về bên giường.
Vừa rồi khi hắn tiến cung, Hoàng hậu giáo huấn hắn một hồi, trách hắn không lo việc chính sự, suốt ngày chỉ biết dây dưa không rõ với Tần Vũ Lâu, lại còn kể tên những hôn quân đã từng ham mê nữ sắc mà hỏng việc lớn. Tiếp đến là trách tội hắn khiến mâu thuẫn với Tấn vương gay gắt hơn, tình hình bất lợi hơn rất nhiều.
Lam Tranh không nói gì chỉ để mặc cho bà mắng, chờ đến khi Hoàng hậu mắng mệt mỏi, mới phất tay áo lên: “Hôm nay bản cung mệt rồi, hôm khác sẽ tìm con sau.”
Lam Tranh vừa nghĩ đã run, thì ra giáo huấn, trách mắng cũng có chương có hồi như tiểu thuyết nữa. Giờ mới chỉ là mở đầu, có phải sẽ còn có ‘Hoàng hậu răn dạy Thập hoàng tử Lam Tranh’ hồi hai, hồi ba nữa không……?
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hắn lại gọi: “Vũ Lâu?” đi tới gần bình phong lại gọi một tiếng nữa nhưng vẫn không thấy phản ứng gì. Lúc này hắn mới dám vòng qua bình phong nhìn xem nàng thế nào, thì nàng đã dựa vào bồn tắm ngủ quên rồi.
Những giọt nước trong suốt chảy dọc từ cần cổ trắng nõn tinh tế xuống ngực rồi lại thuận theo làn da hồng hào, trơn bóng chảy xuống nước. Nàng vừa khóc xong, mắt vẫn đỏ hồng như hoa đào trong mưa, dịu dàng đáng yêu, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thấy thương tiếc.
Lam Tranh nhẹ nhàng ôm nàng lên, sợ nàng cảm lạnh, lại với tay lấy y phục quấn chặt nàng lại. Vừa rồi ngâm trong nước hơi lạnh, giờ nàng cảm nhận được hơi ấm, liền theo bản năng dựa sát vào người Lam Tranh, đón nhận hơi ấm từ cơ thể hắn. Lam Tranh rất vui vẻ mặc cho nàng ôm, rồi đỡ nàng lên giường.
“Tiêu ca ca……” Nàng mơ hồ gọi.
Lam Tranh tự an ủi mình, hắn ta là người chết, người chết, không nên tức giận.
Hắn dùng khăn to lau khô nước trên người nàng, xong xuôi, hắn cũng ghé người nằm xuống cạnh nàng. Nhìn thấy đôi môi anh đào khẽ hé mở, hắn tiến sát lại gần định hôn một cái.
“Hu hu hu…… Lam Tranh…… Cút ngay……” Nàng như cảm giác được cái gì, mơ màng đưa tay lên quẹt môi.
Lam Tranh sinh ra hờn dỗi. Chẳng lẽ hắn không tốt đến vậy sao. Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng khiến người ta đau lòng của nàng, hắn lại không dám làm bậy nữa, ngoan ngoan ngoãn ngoãn ôm lấy nàng. Tuy Lam Tranh đang dư thừa tinh lực, không ngủ nổi, nhưng hắn cũng không muốn rời xa nàng.
Một lát sau, hắn lại không tránh khỏi việc động tâm tư muốn quậy phá, chống cằm nhìn nàng, càng nhìn càng thuận mắt. Hai bầu ngực căng tròn như ẩn như hiện dưới lớp áo mỏng, Lam Tranh ngắm ngắm, không nhịn được bèn vén áo Vũ Lâu, khẽ hôn lên da thịt của nàng.
Trên bầu ngực trái vẫn còn vết sẹo chữ ‘Lam’ màu hồng nhạt. Như muốn thể hiện rõ quyền sở hữu của hắn.
“Nếu ngươi không buông ra, ta sẽ nổi giận đấy.”
“Đừng giận, đừng giận.” Lam Tranh vẫn ôm chặt nàng không buông, đầu lại cúi xuống cọ vào ngực nàng: “Gần đây nàng hay nổi nóng như vậy sẽ rất mau già. Mà nàng xinh đẹp thế này, không phải rất đáng tiếc hay sao?”
“Hừ, ta xinh đẹp à? E là còn kém xa hai trắc phi của ngươi.”
Lam Tranh há miệng cười trộm, sau đó hôn nàng: “Nàng ghen à?”
“Không.”
“Có.”
“Không.”
“Có.”
Nàng thấy nhàm chán, nói: “Vậy thì có đi.” Không muốn để ý đến hắn nữa.
Lam Tranh cười nói: “Các nàng là do mẫu hậu cưỡng ép bắt ta nạp, ta chẳng thích chút nào cả.”
Vũ Lâu vốn không muốn hỏi, nhưng lại không nhịn được: “Ngươi không thích thì cũng chạm vào các nàng rồi.”
“Không có cách nào khác, đêm động phòng, cũng phải làm đúng thông lệ.”
Vũ Lâu nhéo hắn một cái: “Đối với việc công, ngươi đúng là rất tròn bổn phận nhỉ.”
***