Nghề Vương Phi – Chương 177 Đi một vòng lớn, lại quay về bên Lam Tranh – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 4 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 177 Đi một vòng lớn, lại quay về bên Lam Tranh

Vương Lân lắc đầu: “Ca ca, huynh không hiểu đâu……”

Huệ vương đã biết Tần Vũ Lâu ở đâu từ lâu rồi, nhưng cố kìm nén không dám đi tìm nàng, chỉ vì muốn nàng được yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian, nếu cố tình trói nàng đưa về bên Huệ vương, chỉ e sẽ làm quan hệ của hai người càng tồi tệ hơn thôi. Hơn nữa, sợ rằng bên phía Tấn vương cũng sẽ ra mặt đối chọi, Huệ vương vẫn còn chưa chuẩn bị tốt để nghênh chiến.

“Ca ca, huynh không được chạm vào nàng, ta đi một chút rồi quay về ngay.”

Chờ Vương Lân đi khuất, Vũ Lâu căm tức nhìn Vương Kỳ: “Mau thả chúng ta ra!”

“Thì ra cô là Tần Vũ Lâu, đúng là cũng có chút nhan sắc.” Vương Kỳ sai người thả Phi Lục ra, ngồi bên bàn nhìn hai người: “Thả cô hay không, còn phải chờ xem ý của Huệ vương điện hạ thế nào đã!”

“Ngươi đúng là tên côn đồ coi trời bằng vung!”

Vương Kỳ cười lạnh. Sau khi thành niên hắn đã phải đi Vân Nam trấn thủ, đương nhiên là coi trời bằng vung rồi. Nếu lần này không phải là hắn phụng chỉ về kinh để đón Hàn vương thế tử, thì hắn còn lâu mới quay lại kinh thành quá nhiều luật lệ ràng buộc này. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm để ý đến lời chửi mắng của Vũ Lâu.

Vũ Lâu mắng một lúc cũng mệt mỏi, tựa vào giường, bất an chờ đợi vận mệnh tương lai của mình. Vài canh giờ sau, Vương Lân quay lại, thì thầm với ca ca vài câu. Vương Kỳ đi đến trước mặt nàng, nhét lại miếng vải vào miệng nàng, rồi trùm túi lên đầu Vũ Lâu.

Vũ Lâu cảm thấy mình bị khiêng đi, bỏ vào xe ngựa, chịu xóc nảy suốt đường đi cuối cùng xe cũng dừng lại. Nhưng, đây không phải là Vương phủ, một vị hôi thối xộc vào mũi nàng. Mùi vị này, nàng đã từng ngửi qua.

Là ngục giam.

Chiếc túi chụp trên đầu được lột ra, sợi dây thừng buộc chặt tay nàng cũng được tháo bỏ, nàng tự rút miếng vải trong miệng ra, hét to với cai ngục: “Vì sao lại giam ta vào đây? Ta phạm tội gì?”

“Hừ.” Cai ngục cười lạnh: “Ngươi làm Đại tướng quân bị thương, còn hỏi mình phạm tội gì à? Ta khuyên ngươi, nên cố mà ngủ một giấc thật ngon đi, chờ ngày mai, quan trên sẽ thẩm vấn ngươi.”

Cai ngục khóa cửa rồi rời đi. Vũ Lâu vội cởi dây thừng, lột túi trùm ra cho Phi Lục. Phi Lục nhào vào người Vũ Lâu khóc ròng nói: “Tiểu thư, đều tại em hết, gây ra đại họa làm ảnh hưởng đến người rồi.”

Diệp Thành vội đi đến nhìn, vừa xem xong, hắn tức đến nghiến răng ken két.

“Cửu ca đừng nhìn ta như vậy, đây là pháp lệnh mà Thái tổ Hoàng đế đã định ra, chúng ta không thể không tuân theo được.” Lam Tranh nói: “Thái tổ vì muốn phòng ngừa quân nhân đánh nhau, nên đã quy định, chỉ cần là phát sinh mâu thuẫn, mà có người trong quân tham gia, thì người bị thương ít hơn sẽ phải làm nô lệ cho người bị thương nhiều hơn kia. Kỳ biểu ca là Tướng quân, tất nhiên không cần phải nói nữa. Như vậy, Tần Vũ Lâu đương nhiên phải làm nô lệ cho hắn. Đại nhân, mau phán đi, chẳng lẽ ngươi định vi phạm luật pháp mà Thái tổ hoàng đế đã định ra hay sao?”

Luật pháp mà Thái tổ Hoàng đế quy định đã có hơn một trăm năm, dường như không còn ai nhớ đến nữa. Diệp Thành tức muốn chết, cái thứ cổ lỗ sĩ này, trừ Lam Tranh chỉ nhìn qua một lần là nhớ thì làm gì còn ai nhớ đến nữa. Làm gì còn ai biết có thứ luật pháp này‼!

Nhưng pháp lệnh là pháp lệnh, chỉ cần đúng thời điểm là có thể lấy ra để trừng phạt họ rồi.

“A……” Kinh Triệu Doãn vỗ kinh đường mộc: “Bản quan tuyên án, theo luật pháp của Thái tổ, Tần Vũ Lâu nhận tội hành hung người bị thương, phạt làm nô lệ cho Đại Tướng quân Vương Kỳ ba năm!”

Diệp Thành bất chấp tất cả, cá chết rồi thì cho lưới rách luôn đi: “Vừa rồi Tần Vũ Lâu đã tố cáo Vương Kỳ đùa giỡn dân nữ, mau mở bản án đi!”

Lam Tranh cười nói: “Nàng đã là nô lệ của hắn, cho dù có đùa giỡn thì làm gì có ai trừng phạt chủ nhân vì nô lệ chứ?”

Lúc này Diệp Thành mới hiểu, hắn đang bị đùa giỡn, đây căn bản là một thế cục mà Lam Tranh đã thiết lập ổn thỏa.

Vương Kỳ nghe tuyên án xong, ngẩng đầu hừ giọng với Kinh Triệu Doãn: “Coi như ngươi cũng là một viên quan tốt, phán không tồi.”

Vũ Lâu bị sự kiện bất ngờ này khiến cho mất hồn mất phách, nhưng lúc này, nàng lại nghe được câu nói khiến trái tim nàng băng giá hơn.

Vương Kỳ chỉ nàng, nói với Lam Tranh: “Vương gia, nữ nô này ta tặng ngài.”

Lam Tranh đến đỡ nàng đứng dậy, dịu dàng nói: “Vũ Lâu, theo ta về nhà nào.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.