Ước nguyện xong, mọi người đứng dậy. Có rất nhiều người vì kết bạn mà đến đây, chờ bái tế xong, những người đó đều ngồi luôn tại chỗ bàn tán chuyện nhà. Phi Lục nhỏ giọng nói: “Mấy người già này thật phiền phức. Tiểu thư, chúng ta đi đi.”
“Sớm muộn gì cũng có ngày ta và em đều thành người già thôi.”
Phi Lục nói: “Vâng, vâng, nhưng không phải còn lâu ơi là lâu sao, chờ đến khi thật sự già đi, chúng ta sẽ quay về đi lải nhải cùng họ.”
Hai người bước ra khỏi đình ngũ giác, đi dạo dọc theo đường lớn. Trên đường rất nhiều những cô gái trẻ trung xinh đẹp, hơi thở thanh xuân vây lấy Vũ Lâu, ngay cả những nụ cười cũng đều mang theo sự vô tư, thoải mái. Không khí này khiến cho người gặp phải bao nhiêu cảnh trắc trở, thăng trầm như Vũ Lâu thấy xúc động. Năm đó, nàng cũng giống các nàng kia, khuôn mặt tươi trẻ chẳng chút âu lo.
Ven đường có những sạp nhỏ bán đồ trang trí xinh xắn, Phi Lục rất thích một đôi chuông bạc, liền lấy tiền trong túi ra mua.
Vũ Lâu nhìn đôi chuông kia được chế tác rất khéo léo, nhưng dù sao cũng không so được với những đồ tinh xảo trong phủ trước kia.
Nhưng điều khiến nàng thấy kỳ lạ lại là điều khác: “Phi Lục, em lấy tiền ở đâu ra thế?”
“A……” Không thể nói là Huệ vương đưa được, Phi Lục tùy tiện nói: “Là ca ca em cho.”
“Không phải em nói ca ca em làm quan thanh liêm, sống rất khó khăn hay sao……”
“Ôi.” Phi Lục vội nói lảng sang chuyện khác, quay người về phía Vũ Lâu, vừa đi lùi lại vừa cười: “Tiểu thư, để hôm nào chúng ta nuôi một con mèo nhỏ, rồi đeo cho nó cái chuông này được không?”
“Được, được.” Vũ Lâu cười nói: “Chỉ có mỗi hai người chúng ta, ta cũng thấy vắng vẻ.”
Bỗng Phi Lục cảm thấy thân mình như bị đụng phải một bức tường lớn, khiến lưng đau ê ẩm.
Một giọng nói lạnh lẽo tràn ngập địch ý vang lên trên đầu: “Mắt chó của ngươi mù rồi hay sao mà dám va vào bản đại gia.”
Vương Lân hơi choáng nói: “Ca ca, đây không phải như ở Tây Nam của huynh đâu, không phải cứ thích cô nương nhà ai là cướp về thế được……”
“Các nàng chọc vào ông đây, đương nhiên là phải đòi bồi thường.” Vương Kỳ hừ giọng: “Đệ không cần, thì đừng trách ca ca không nhường đệ nhé, đêm nay ông đây sẽ ‘sủng ái’ cả hai mỹ nhân này.” Nói xong, hắn cười ha ha hai tiếng cực dâm đãng rồi khiêng túi đi vào phòng ngủ.
Vương Lân làm sao có thể để yên cho hắn hành động được, vội đi theo khuyên nhủ: “Ca ca, huynh vừa vào kinh đã cưỡng bức dân nữ, bị người ta cáo tội lên Hoàng thượng thì phiền to. Nữ nhân ở đâu mà không có, huynh không nên làm bừa.”
“Hừ! Đấy là đệ chưa biết hai mỹ nhân này xinh đẹp thế nào thôi!” Vương Kỳ ném cái túi trên người lên giường, mở miệng túi ra: “Để đệ nhìn một chút đi, bảo đảm đệ cũng sẽ động tâm.”
Vương Lân nói: “Những nữ nhân xinh đẹp ở kinh thành này, có ai không phải là con nhà gia thế đâu, huynh đừng có bắt con gái, thê thiếp nhà quan về đấy.”
“Hừ, trừ công chúa ra, thì có nữ nhân nào mà ông đây không ngủ được.” Vương Kỳ kéo tóc cô gái kia, túm nàng ra khỏi túi: “Cô nên ngoan ngoãn một chút!”
Vương Lân vừa nhìn đã tối sầm mặt mũi: “Trừ công chúa, còn có một loại nữ nhân mà huynh không được chạm vào, đó là…… Vương phi‼!”
Cho dù là Vương phi bị phế bỏ.
“Nàng ta là Vương phi nhà ai? Sao lại xuất môn cùng nha hoàn, lại còn thô lỗ, biết võ công nữa.”
Tần Vũ Lâu nhìn thấy Vương Lân, liền liều mạng giãy dụa. Vương Lân đẩy ca ca sang một bên, đi đến rút miếng vải nhét trong miệng Vũ Lâu ra: “Cô chờ một chút, ta sẽ thả cô ra.” Rồi nói với ca ca: “Huynh gây họa rồi, nàng vốn là Huệ vương phi.”
“A?” Vương Kỳ nghe xong, cũng thấy hoảng sợ, nhưng hắn định thần lại rất nhanh, nói: “Không phải Huệ vương điện hạ đang cố gắng tìm nàng ta sao, đúng là chó ngáp phải ruồi, để ta đem nàng về cho Huệ vương.”
***