Lam Tranh thở phào, cười: “Ta còn tưởng nàng sẽ nói không thích cơ, không sao, đợi ta đón nàng ra ngoài, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc như lúc trước. Ta tốt thế này, nàng nhất định sẽ yêu ta thôi.” Hắn tự tin nói xong, thấy bộ dạng Vũ Lâu vẫn hờ hững, cũng hơi xấu hổ, đổi đề tài khác: “Chuyện đã qua, cứ để nó qua đi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, nhé……”
Vũ Lâu máy móc trả lời: “Ừ, bắt đầu lại một lần nữa……”
Lam Tranh cũng không quan tâm nàng nói thật hay giả, hắn ôm chặt nàng, kéo nàng sát vào ngực mình. Hắn nhanh chóng cảm thấy lồng ngực mình ẩm ướt, ấm nóng……
“Này, khóc thì khóc, đừng có bôi nước mũi lên người ta chứ.”
Vũ Lâu nghẹn ngào trả lời: “…… Ta không khóc nữa…… Thật sự xin lỗi……”
Những lời này còn khiến tim Lam Tranh đau xót hơn: “Nàng đừng suốt ngày nói xin lỗi, xin lỗi nữa. Ta sống với nàng hơn một năm, đâu có nghe nàng nói một câu xin lỗi nào.”
Hắn nói xong, ngay cả một câu “thật sự xin lỗi” Vũ Lâu cũng không nói được nữa. Giữa hai người chỉ còn lại không khí trầm mặc khiến người ta bức bí không thể thở nổi.
Lam Tranh cứ ôm chặt lấy nàng, một lát sau, thấy hơi thở nàng đều đều, hắn cúi xuống nhìn, nàng đã ngủ từ lúc nào, hàng mi dài còn vương những giọt nước mắt trong suốt khẽ run nhè nhẹ. Hắn lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Có lẽ chờ mấy ngày nữa tới gặp nàng sẽ tốt hơn.
Nhiều ngày không có mưa, Hoàng thượng liền mang theo các Hoàng tử và văn võ bá quan trong triều đi lập đàn cầu mưa, bận rộn một hồi, nên đã lâu Lam Tranh không được gặp Vũ Lâu.
Sau lễ lập đàn cầu mưa, thời tiết vẫn nóng bức như cũ. Lam Tranh ngồi trong hoa viên Vương phủ hóng mát, bấm bấm ngón tay tính toán. Còn vài ngày nữa là đến lễ cúng tế Hạ chí, sau đó là có thể tống tiễn cái tên “vua núi” kia rồi. Tuy hắn cực kỳ chán ghét Vân Triệt, nhưng khi hắn ta cứ bày ra bộ mặt vô tội, thì hắn muốn tức cũng không tức nổi.
Đang lúc hắn mải nghĩ ngợi, thì một nữ tử mặc y phục màu hồng khoan thai đi tới, tay cầm quạt khẽ phe phẩy quạt cho Lam Tranh, dịu dàng nói: “Vương gia…… thần thiếp……”
Còn chưa dứt lời, Lam Tranh đã khoát tay: “Hi Dung, có việc gì thì tìm Thi Dư tỷ tỷ của cô đi.” Ý là, đừng đến làm phiền ta.
Bộ dạng Hi Dung rất ngoan ngoãn, thở dài một hơi: “Nhưng mà tỷ tỷ cũng không để ý đến thần thiếp, suốt ngày chỉ ở cùng với nha hoàn đưa từ nhà mẹ đẻ đến thôi.”
Lam Tranh nói thẳng: “Tiểu thư nhà ngươi đã được đặc xá ra khỏi giáo phường tư rồi.”
Phi Lục vui mừng: “Tạ ơn Vương gia.”
Lam Tranh cười lạnh: “Không phải là ta làm, là Tấn vương.”
Phi Lục biến sắc, phiền phức rồi, Huệ vương rõ ràng là đang ghen.
Quả nhiên, cô nghe Huệ vương nói: “Tiểu thư nhà ngươi đi theo Tấn vương rồi, có thể vài ngày nữa, Tấn vương phủ sẽ cho người đến đón ngươi.”
Đây là thời điểm để thử thách lòng trung thành đây. Nếu nàng nói vâng, nhất định sẽ bị lôi xuống đánh chết. Phi Lục vội nói: “Sẽ không đâu, tiểu thư có tự do nhất định sẽ quay về Huệ vương phủ mà, tiểu thư là người hiểu chuyện, nhất định sẽ không làm chuyện hồ đồ.”
“Hừ. Cũng không hẳn. Thế này đi, bản Vương cho ngươi về bên cạnh tiểu thư nhà ngươi. Để ngươi nhắc nhở nàng.”
Thì ra là muốn nàng ‘nằm vùng’. Phi Lục lập ứng nhận nhiệm vụ: “Vâng, nô tỳ nhất định sẽ khuyên nhủ tiểu thư, sẽ nhắc tiểu thư mau chóng trở về bên cạnh Vương gia.”
“Coi như ngươi cũng có chút thông minh. Đi đi.” Việc này không nên chậm trễ, Lam Tranh gọi một hộ vệ nói: “Đưa nàng ta đi Tấn vương phủ, giao tận tay cho tiểu thư nhà nàng ta.”
“Vâng.”
Tên hộ vệ kia đưa Phi Lục đi, Lam Tranh không yên lòng ngồi chờ tin tức. Hai canh giờ sau hộ vệ kia mới trở lại. Lam Tranh vội vàng tra hỏi hắn tình hình Tấn vương phủ. Hộ vệ nói: “Thuộc hạ vẫn chưa nhìn thấy Tần tiểu thư, Tấn vương điện hạ nói sẽ đưa Phi Lục cô nương đến cho Tần tiểu thư ạ.”
Vương Lân nghe xong nói: “Xem ra, Tấn vương đã sắp xếp cho Tần Vũ Lâu ở chỗ khác.”
***