Nghề Vương Phi – Chương 171 Vũ Lâu ngoan ngoãn (thượng) – Botruyen
  •  Avatar
  • 39 lượt xem
  • 4 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 171 Vũ Lâu ngoan ngoãn (thượng)

Từ trên xuống dưới giáo phường tư đều biết quan hệ của nàng và Lam Tranh.

Cho dù nàng bị phạt nhập vào nơi trăng hoa, nhưng Huệ vương vẫn bất chấp áp lực, đến để gặp nàng. Cũng vì có mối quan hệ này, mà khi nàng đi lại trong viện, ngay cả chủ quản nhìn thấy cũng đều cười cợt làm thân, chào hỏi nàng.

Sáng nay, sau khi rời giường, thấy không có việc gì làm, nàng nhớ đến những sách thuốc trước kia đã từng xem, muốn ôn lại một chút nên lấy giấy bút ra tập viết. Nàng ngồi luyện chữ một hồi thì nghe thấy tiếng khóc la ầm ĩ vọng vào.

Vũ Lâu mở cửa ra nhìn, chỉ thấy những nữ tử mặc y phục rực rỡ đang quỳ trong viện đều đang khóc lóc thảm thiết, thậm chí có người còn ngất đi.

“Bị chuyển ra quân doanh đấy.” Một nhạc công đội khăn lục giác đi đến bên cửa sổ nói, hắn đưa tay đóng cửa sổ của nàng lại: “Tần cô nương, cô không nên nhìn thì hơn, các nàng khóc lóc như vậy sẽ ảnh hưởng đến cô nương.” Vừa đóng cửa sổ xong, nàng liền nghe thấy nhạc công kia thở dài bên ngoài: “Chà, đêm nay lại phơi đầy xác bên giếng thôi.” (đoạn này ta không hiểu lắm, có thể là nói các cô gái kia bị chuyển ra quân doanh, bị … xxx hội đồng đến bỏ mạng chăng? =.=”)

Tiếng khóc dứt gan dứt ruột ngoài kia khiến nàng kinh hồn bạt vía. Dù nàng giận dỗi, nói với Lam Tranh là thà bị chuyển ra quân doanh còn hơn, nhưng nếu thật sự bị chuyển ra quân doanh, chỉ e là nàng sẽ tự sát mất. Qua buổi trưa, tiếng khóc thưa thớt dần, nghe nói những người bị chuyển đi đã bắt đầu xuất phát.

Từ khi vào giáo phường, nàng ăn uống không điều độ, nên người cũng gầy đi rất nhiều.

Cơm trưa nàng chỉ dùng qua loa một chút, rồi tựa vào giường quạt quạt cho hạ nhiệt, chỉ mong trời mau tối, hy vọng mặt trời xuống núi sẽ mát mẻ hơn một chút.

Từ sau khi hè đến, ở kinh thành rất ít khi có mưa, khí trời cực kỳ khô hạn. Vũ Lâu vốn sợ nóng, mà căn phòng nàng ở lại không có chỗ thông gió, giữa trưa, nắng chiếu thẳng vào phòng khiến nàng ngột ngạt không thở nổi.

Phòng của nàng cả ngày cũng không có ai đến, nàng nghĩ nghĩ một hồi, dùng ghế chặn chặt cánh cửa lại, rồi cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc mỗi một chiếc áo lót, ngồi bên giường quạt cho mát. Nhưng làm như vậy cũng vẫn nóng không chịu được, cuối cùng nàng cởi nốt cả áo lót, chỉ mặc mỗi yếm cho đỡ nóng.

Vừa cảm thấy mát được một chút, thì nàng nghe thấy tiếng đẩy cửa, người kia thấy cửa không mở được, tức giận, dừng một chút rồi đạp một cước thô bạo, đá văng cửa phòng ra. Vũ Lâu sợ hãi kêu lên một tiếng, co sát vào trong giường, kéo tấm chăn mỏng lên che đi nửa thân đang để trần của mình.

Người kia được bao phủ bởi ánh nắng vàng rực rỡ, khiến nàng không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ một câu trêu đùa cất lên, nàng đã biết là ai tới: “Sao nàng biết ta đến mà cởi sẵn y phục chờ ta thế?”

“Thì ra là điện hạ.”
Thì ra hắn và Vũ Lâu đã quen nhau lâu như vậy, nhưng vì đủ các nguyên nhân khác nhau, mà giờ đến một đứa con cũng không có, hắn cảm thấy mất mát: “Chờ đến lúc ta đón nàng ra khỏi giáo phường, nhất định ta sẽ chữa khỏi cho nàng.”

Tuy hắn rất đáng giận, nhưng nàng cũng không muốn làm hắn bị chậm trễ: “Ngươi không nên tới đây, ngươi xem…… Tấn vương chưa từng tới. Hơn nữa, ngươi còn hai trắc phi đang đợi ở Vương phủ……”

“Chuyện của ta, nàng không cần phải xen vào. Ta làm gì cũng đều có tính toán của mình hết.”

Nàng thở dài, không nói gì nữa.

“Vũ Lâu……”

Nàng ừ một tiếng.

“Rốt cuộc là nàng làm sao thế?” Tuy nàng nói là vì nàng nóng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không khí không được tự nhiên.

Vũ Lâu mở to mắt, cười với hắn: “Sao ngươi cứ hỏi mãi câu đó thế?”

Hắn thấy nàng cười, lòng vui như nở hoa, cúi xuống ngậm lấy môi nàng: “Để ta kiểm tra xem, vết thương trong miệng nàng đã khỏi chưa nào.” Đầu lưỡi khẽ đảo qua hàm răng, dây dưa trong miệng nàng, bỗng nhiên, hắn nếm được vị mặn chát trong miệng nàng.

Nước mắt.

Lam Tranh giật mình, rời khỏi môi nàng, vị mặn chát hắn vừa nếm được, vừa không giống nước mắt, lại vừa giống như đúng là nước mắt…… Hắn nhìn nàng, quả nhiên, đáy mắt nàng đỏ hồng.

***

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.