“Nhưng mà, ánh mắt của vị công tử kia, nhìn càng giống…… ngài hơn…… Nói chính xác là, giống ngài lúc trước.” Phi Lục nói xong, chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng quỳ sụp xuống đất, cúi sát mặt xuống nền đá nói: “Vương gia tha mạng, tội nô tỳ đáng chết vạn lần.”
Lam Tranh lại vui vẻ trong lòng: “Ngươi nói xem, giống thế nào?”
Phi Lục cũng không dám nói là bộ dạng ngốc nghếch, ngơ ngác, nhưng biết tìm từ thế nào bây giờ, cô quanh co một hồi lâu mới nói: “Rất thuần khiết ạ.”
Lam Tranh nhớ Vũ Lâu nói, nàng đã từng thích hắn. Hắn thầm nghĩ, sao nàng lại giống phụ hoàng hắn như vậy, chỉ thích những kẻ yếu không có sự uy hiếp với mình là sao?
“Vương gia……” Phi Lục khóc lóc cầu xin hắn: “Vương gia, bất kể trước đây tiểu thư khóc vì ai, nhưng trong lòng nàng vẫn có ngài, xin ngài hãy nể tình cảm trước kia mà cứu tiểu thư ra khỏi giáo phường đi. Trong thiên hạ, ngoài ngài ra đâu còn ai có thể cứu tiểu thư được nữa?”
“Ngươi nói trong lòng tiểu thư nhà ngươi có bản vương, nhưng ngươi thử nói xem, vì sao ngươi biết điều đó?”
Phi Lục đã làm nha hoàn nhiều năm, đương nhiên cũng rất thông minh lanh lợi, cô lập tức nói: “Chắc chắn Vương gia cũng biết, tiểu thư là một người rất kiên cường, từ lúc bảy tuổi nô tỳ đã theo hầu bên nàng, chưa từng thấy nàng khóc bao giờ. Năm đó, vì chuyện học cầm mà tiểu thư bị phu nhân trách mắng, đánh đòn rất nhiều, nhưng không hề nhìn thấy tiểu thư rơi một giọt nước mắt nào. Vậy mà từ khi vào phủ Huệ vương, nàng đã khóc vì ngài không biết bao nhiêu lần. Nếu trong lòng nàng không có ngài, thì sao lại khóc như vậy được.”
Lam Tranh nói: “Bản vương đối xử với nàng không tốt, nàng cảm thấy uất ức thì khóc cũng là chuyện bình thường thôi.” Tuy hắn nói vậy, nhưng trong bụng lại mừng thầm.
Phi Lục vội nói: “Không, tiểu thư tuyệt đối không phải là người khóc chỉ vì bị uất ức. Vương gia nghĩ mà xem, đêm đại hôn hôm đó, tiểu thư mặc kệ băng tuyết ngập trời, chạy về nhà mẹ đẻ. Theo lẽ thường mà nói, xảy ra chuyện lớn như vậy, thì nữ tử bình thường đã khóc đến đứt hơi rồi, còn tiểu thư, ngoại trừ tức giận thì một giọt nước mắt cũng không hề rơi. Nhưng lần đó ngài bị thương, tiểu thư lại khóc đến không còn biết trời đất gì nữa, chỉ ôm chặt lấy ngài, đến khi đại phu đến, tiểu thư còn không muốn buông tay.”
Lam Tranh nghe Phi Lục nói xong, lòng vui như nở hoa, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lạnh lùng: “Nhưng trong mắt bản vương, tiểu thư nhà ngươi lại là một nữ nhân điêu ngoa, lỗ mãng……”
Vương Lân nói liên mồm: “Điện hạ anh minh.”
Vũ Lâu chuẩn bị sẵn trận địa để đón tiếp quân địch Lam Tranh, nhưng vài ngày cũng không thấy hắn đến. Nhớ đến lời nói ác độc của hắn trước khi rời đi hôm trước, không lẽ hắn lại định sắp xếp chuyển nàng ra quân doanh thật sao? Nàng lo lắng vài ngày thì thấy thái giám chủ quản triệu tập mọi người, mở bảng tên ra bắt đầu đọc.
Vũ Lâu cực kỳ lo lắng, thầm cầu nguyện, đừng, đừng, đừng……
“Tần Vũ Lâu—”
Nàng bị dọa giật nảy lên, tim như ngừng đập mất nửa nhịp, đến khi kịp định thần thì tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khiến nàng choáng váng muốn ngất xỉu.
“Những người vừa được đọc tên đi theo ta!” Lý công công khoát tay nói.
Vũ Lâu cũng không biết mình đi ra khỏi cánh cửa giáo phường tư, rồi lên xe ngựa như thế nào. Rốt cuộc nàng cũng lấy hết dũng khí hỏi một nữ tử bên cạnh: “Chúng ta đi ra binh doanh nào đây?” Tốt xấu gì ca ca nàng cũng đã từng làm tổng binh, nàng muốn biết liệu binh doanh đó có phải dưới quyền quản lý của bằng hữu ca ca nàng hay không.
Nàng kia ngạc nhiên: “Lương vương mở yến hội, nên chúng ta phải đi giúp vui mà.”
***