Vũ Lâu khẽ vén tóc qua tai, bộ dạng phục tùng, khẽ cười nói: “Ta dịu dàng, nhỏ nhẹ nói chuyện với ngài, vẫn không tính là cung kính à? Đương nhiên là nếu ngài muốn bảo ta quỳ thì cũng được thôi.” Lam Tranh sợ nhất là nàng như vậy, thà nàng hét to, quát tháo ầm ĩ còn tốt hơn. Hắn khẽ nhếch môi, cười: “Tần Vũ Lâu, cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, hay là biểu diễn cho bản Vương xem kỹ thuật đánh đàn đi. Chà, kia có đàn cổ đó, đàn một khúc đi.”
Vũ Lâu liếc nhìn nhạc cụ đang treo trên tường, thản nhiên nói: “Đó là đàn tranh, không phải đàn cổ.”
Mặt Lam Tranh đỏ lên, xấu hổ quát lớn: “Bản vương nói là cái gì thì là cái đó! Không cần cô nhiều chuyện!”
“Điện hạ bớt giận, bớt giận. Ta đàn là được chứ gì.” Vũ Lâu ngồi xuống, tay ôm đàn tranh hỏi: “Ngài muốn nghe khúc gì?”
“Tùy cô, đánh ra tiếng là được rồi.” Lam Tranh mệt mỏi nói xong, lại nằm xuống đùi nữ nhân kia trêu đùa. Vũ Lâu gảy đàn, nghe tiếng cười hi hi ha ha vang bên cạnh, cảm xúc như nghẹn lại, cố nở nụ cười nói: “Được, vậy ta sẽ đàn ≪Điệp luyến hoa≫.”
Lam Tranh truy hỏi: “≪Điệp Luyến hoa≫ của ai?”
“Liễu Vĩnh” Vũ Lâu nói: “Ở giáo phường tư mà không đàn khúc của Liễu Vĩnh, chẳng phải là lãng phí không khí này hay sao.” Mấy lần Liễu Vĩnh làm thơ từ, đều là để tặng cho những kỹ nữ mà hắn quen biết.
“Không, đàn bài của Âu Dương Tu đi.”
“Không phải điện hạ vừa nói tùy ta……”
“Bảo cô đàn thì đàn đi.”
“Vâng.” Vũ Lâu gảy đàn, từng thanh âm thoát qua đầu ngón tay nàng, chậm rãi phát ra những tiếng du dương quấn quít không dứt. Nàng khẽ hé đôi môi anh đào, uyển chuyển xướng lên: “Đình viện thâm thâm thâm kỷ hứa? Dương liễu đôi yên, liêm mạc vô trọng sổ. Ngọc lặc điêu an du dã xử, lâu cao bất kiến chương thai lộ. Vũ hoành phong cuồng tam nguyệt mộ, môn yểm hoàng hôn, vô kế lưu xuân trụ. Lệ nhãn vấn hoa hoa bất ngữ, loạn hồng phi quá thu thiên khứ.” (*) Xướng xong, nàng cúi đầu, không muốn nhìn Lam Tranh đang triền miên cùng những nữ tử khác. “Điện hạ còn muốn nghe gì nữa.”
(*) Đình viện sâu sâu sâu biết mấy,
Liễu hồng áng khói,
Trướng rèm không đếm nổi.
Hàm ngọc yên vàng như trẩy hội,
Lầu cao khiến Chương đài khuất lối.
Tháng cuối xuân rồi mưa gió gội.
Nàng nhìn ánh lửa nhảy nhót, nghe từ trong màn truyền ra những tiếng triền miên thối nát, trong lòng còn khó chịu, khổ sở hơn vừa rồi rất nhiều. Lớp vỏ bọc cứng cỏi của nàng bỗng chốc bị phá hủy. Nàng đi đến bên bàn, rót một cốc nước, nhìn cử động của hai người trên giường, chỉ muốn vén màn lên hất cho một cái. Nhưng vẫn cố nhịn xuống. Vũ Lâu đặt cây nến xuống, mặc kệ Lam Tranh hung dữ gọi đằng sau, nàng vẫn chạy vội ra cửa.
Nàng đánh ngã những thị vệ Lam Tranh mang đến đang canh ngoài cửa, định chạy đi.
“…… Ta không muốn ở đây, các ngươi đưa ta về đi……”
Đang lúc không để ý, nàng lại nghe thấy một người đứng bên cạnh những thị vệ kia nói như vậy, Vũ Lâu vô tình liếc mắt nhìn người đó một cái, nhưng cái nhìn này lại khiến nàng kinh ngạc đến tột cùng, dừng hẳn bước chân lại, nhìn người nam tử đang nói chuyện kia.
Lam Tranh vừa vặn đuổi tới nơi, cầm tay Vũ Lâu, dữ tợn nói: “Ai cho cô đi…… Ta còn chưa……” Hắn không thể không nhìn theo ánh mắt Vũ Lâu, thấy nàng đang ngây ngốc nhìn Hàn Vương thế tử Vân Triệt, đường đệ (em họ) của mình.
Vân Triệt cũng chú ý tới người con gái đang đứng nhìn mình, hắn chần chừ một chút, rồi lấy khăn tay ra đưa cho Vũ Lâu: “Tỷ tỷ, trán của tỷ bị thương kìa.”
Ánh mắt Vũ Lâu không rời được khỏi mặt Vân Triệt: “…… Khuôn mặt của ngươi và hắn……”
“Tỷ tỷ nói ta giống ai?”
Lam Tranh đẩy chiếc khăn tay của Vân Triệt về lại phía hắn, nói: “Sao ai đệ cũng gọi tỷ tỷ thế, thân phận của nàng đâu xứng được đệ gọi như vậy?”
Vân Triệt nghe thấy thế, cười nói: “Vậy ta nên gọi tỷ thế nào?”
Nàng như giật mình tỉnh mộng: “Ta tên là Tần Vũ Lâu!”
Lam Tranh không ngờ lại có người đến phá rối, ánh mắt của nàng khiến hắn dao động, rốt cuộc quay sang trừng trừng nhìn Vân Triệt: “Đệ có biết nàng là ai không?”
Vân Triệt cười tươi, trong sáng như nước: “Là Tần Vũ Lâu mà.”
Nàng lập tức ừ một tiếng, mỉm cười nhìn Vân Triệt. Lam Tranh thấy mình như người ngoài cuộc, bèn kéo áo một hộ vệ: “Ngươi mau đưa lão bộc của Tần phủ trước kia tới đây cho ta hỏi chuyện…… Không, trực tiếp đón Phi Lục về kinh thành cho ta!”
Rốt cuộc còn chuyện gì của Tần Vũ Lâu mà hắn không biết?
***