Nghề Vương Phi – Chương 154 Quyết định của Hoàng hậu – Botruyen
  •  Avatar
  • 12 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 154 Quyết định của Hoàng hậu

Hoàng hậu tức giận phát khóc: “Ngươi dám nói với mẫu hậu như vậy, ca ca ngươi vừa mới mất, ngươi đã chọc tức ta rồi.”

Thấy bà khóc, Lam Tranh lại cười ngồi xuống trước mặt bà: “Ta không bỏ được Tần Vũ Lâu, nhưng ta vẫn giữ đạo hiếu với mẫu hậu, ca ca đã mất, thì ta sẽ thay hắn giữ trọn đạo hiếu với mẫu hậu. Nhưng mà, về vấn đề lập phi, nếu như cưới Tạ Ngưng Nhi về, đương nhiên rất tốt, đem lại thế lực cho Tạ gia, nhận được càng nhiều sự hậu thuẫn. Nhưng mẫu hậu à, người không nhớ lúc Tứ ca cưới Thái tử phi hay sao, những người không trúng tuyển, ghen tị với Tạ gia đỏ mắt, ít nhiều cũng kết thù kết oán. Nếu giờ con lại cưới nữ nhân Tạ gia nữa, thì những gia tộc kia chắc chắn sẽ trở thành thù địch của chúng ta. Hơn nữa, thế lực hai nhà Vương Tạ quá lớn, đó cũng không phải chuyện tốt, phụ hoàng càng không thích con hơn. Nếu như con thành Thái tử, sau lưng có hai nhà Vương Tạ duy trì cho, nếu con không thể bảo hộ thế lực đó, có khác nào tự mình diệt vong.”

Hoàng thượng vốn rất thiếu cảm giác an toàn, nhìn thế lực của Thái tử lớn như thế, chắc chắn sẽ sợ hãi Thái tử dấy lên cung biến, lật đổ ngai vị của mình. Nếu cứ bức ông quá, không khéo lại dẫn đến tình trạng cá chết lưới rách.

Hoàng hậu nghĩ nghĩ, lời Lam Tranh nói cũng rất có lý.

Lam Tranh thấy Hoàng hậu trầm mặc lại nói: “Nhưng nếu con không chê người vợ thất thế kia, có khi lại được mang tiếng tốt, được người trong thiên hạ ủng hộ. Hơn nữa, quan trọng nhất là, Vũ Lâu thật sự có tình có nghĩa với con, nàng đã cứu con vài lần, con không thể phụ bạc nàng được.”

Hoàng hậu nói: “Con nói cũng có lý…… Nhưng để ta nghĩ thêm đã…… Chuyện cưới Tạ Ngưng Nhi tạm thời có thể bỏ qua. Con cứ đón Tần Vũ Lâu về trước đi, đừng cho nàng có cơ hội tiếp xúc với Tấn vương nữa.”

“Đó là chuyện tất nhiên.” Lam Tranh đứng dậy: “Việc này không thể chậm trễ được, giờ nhi thần sẽ lên đường ngay.”

“Chờ đã!” Hoàng hậu ngăn hắn lại, nhìn vào mắt hắn: “Đây là cơ hội cuối cùng, nếu lại có chuyện gì phát sinh, cho dù không cưới Tạ Ngưng Nhi, mẫu hậu cũng sẽ bắt con phải tuyển phi tử khác.”

Lam Tranh tràn đầy tự tin: “Mẫu hậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”

Hắn hành lễ với Hoàng hậu rồi quay về Sùng Lan cung. Vừa ra đến cửa cung, nụ cười tự tin vừa rồi đã héo rũ, hắn chán nản lê từng bước một.

Rốt cuộc phải làm sao mới có loại băng tơ dệt từ mưa mà Vũ Lâu muốn?!

“Trong truyền thuyết sao?” Phương Lâm bực mình: “Vật đó vốn không tồn tại, làm sao tìm cho cô được.”

“Cho nên là…… Ha Ha.” Vũ Lâu cười: “Khi ta bị hắn đóng cho dấu ấn đó, ta đã quyết định, sẽ không mặc cho hắn sắp xếp nữa. Bảo đến thì đến, bảo đi thì đi, không phải tính cách của ta.”

Phương Lâm nhớ tới tình cảnh khi Huệ vương biết được Vũ Lâu sẽ không thể có thai nữa, hắn cứ lặp đi lặp lại, lẩm bẩm câu nói: “đều là lỗi của ta, ta đã hại Vũ Lâu rồi……”

Sau đó hắn nói nhất định phải đón nàng về. Xem ra, Huệ vương thật lòng muốn đón nàng về, không cần quan tâm nàng có thể có con nữa hay không.

Nếu nàng có thể quay về với hắn, chưa chắc đã là chuyện xấu.

“Đôi khi, lựa chọn tha thứ cũng là chuyện tốt.”

Vũ Lâu đặt mạnh chén trà lên bàn: “Có thù tất báo! Ta đã chịu đựng hắn đủ rồi!”

Phương Lâm thở dài: “Vậy thì báo đi, chuyện của hai người, nếu không phải không còn cách nào khác, ta cũng không muốn xen vào.” Hắn không muốn lại nghe Vũ Lâu nói về chuyện tình cảm rắc rối của nàng với Huệ vương nữa, chống bàn đứng dậy đi ra ngoài.

Vũ Lâu ngồi một mình bên bàn, nhìn hơi nóng tỏa ra từ chén trà, mà trong lòng rối loạn.

Tuyết rơi vài ngày, nhiệt độ càng giảm xuống, nếu muốn ra ngoài nhất định phải mặc thật ấm, nếu không, chỉ cần một chút da thịt lộ ra ngoài, đã lạnh đến thấu xương rồi. Buổi trưa ngày thứ ba sau khi Phương Lâm quay về y quán, Vũ Lâu nghe ngoài cửa ồn ào tiếng người, tiểu nhị trong điếm hưng phấn chạy vào báo: “Tần cô nương, Huệ vương điện hạ đến.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.