Lam Tranh chưa bao giờ nghe thấy thứ gì gọi là “lụa băng”: “Là cái gì vậy?”
Vũ Lâu dựa vào lòng Lam Tranh, cười nói: “Ta nghe nói, có một vị thư sinh tên là Thẩm Hưu Văn. Một ngày nọ, Thẩm Hưu Văn ngồi một mình trong thư phòng đọc sách thì ngoài trời có mưa nhỏ, gió thổi những giọt mưa phùn như tơ như lụa. Thẩm Hưu Văn chợt nhìn thấy một cô gái, tay cầm se sợi, vừa đi vừa đón những hạt mưa bụi, dùng se sợi se thành tơ lụa. Cứ như vậy, nàng bước đi trong mưa trong gió, tay không ngừng se. Se sợi, se sợi, nàng bước vào thư phòng của Thẩm Hưu Văn, nói với hắn: “Tơ này tên là băng tơ, tặng cho chàng để làm lụa băng.” Nói xong, nàng biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Sau đó, Thẩm Hưu Văn dùng băng tơ làm y phục, làm thêm một cây quạt luôn mang theo bên mình, coi như báu vật.”
“Chuyện xưa à?”
“Ta muốn có băng tơ, nếu ngươi có thể tìm được, ta sẽ quay về cùng ngươi.”
“Nàng cố tình làm khó ta……” Dệt mưa thành tơ lụa, vật phẩm của tiên nữ tặng tình nhân, dù hắn có là Hoàng đế cũng không thể tìm nổi.
“Ngươi cũng có thể chọn không bị làm khó mà.” Vũ Lâu bĩu môi hướng ra cửa nói: “Đừng đưa ta về nữa, không phải là xong rồi sao.”
Lam Tranh khẽ nựng hai má Vũ Lâu: “Còn nói ta nữa, nàng thật quá tùy hứng, ỷ vào việc ta yêu nàng, mà uy hiếp ta.”
Vũ Lâu gỡ tay hắn ra, ôm lấy mặt mình: “Ngươi có thể tìm được không?”
“Nàng có muốn không?” Lam Tranh vừa khôi phục thể lực, tay đã không an phận lại khẽ xoa nắn bầu ngực mềm mại của nàng, đến khi nhụy hoa nhỏ nở rộ, hắn dùng đầu lưỡi vẽ một vòng quanh bầu ngực Vũ Lâu.
Thân thể Vũ Lâu mềm nhũn, không kìm được lại phát ra những tiếng rên rỉ không ngớt. Lam Tranh vừa nhìn thấy tư thế mê người đó của nàng, lập tức cũng có phản ứng, hắn xoay người muốn thêm một lần nữa. Vũ Lâu thấy hắn động tình, kêu lên một tiếng, rồi đẩy hắn ra, quay lưng lại, kéo chăn đắp lên mình nói: “Sao ngươi không biết thế nào là một vừa hai phải thế.”
Lam Tranh ghé vào vai nàng, vừa hôn vừa cắn: “Không phải chúng ta phải sinh con hay sao, nếu không để tâm thì làm sao được.”
“Ngươi sống từng đó năm trên đời chỉ biết dốc sức vì việc này thôi hả?” Nàng cảm giác bàn tay không an phận của hắn bắt đầu vuốt ve lưng nàng, vội vàng tránh tránh lui vào sâu bên trong giường.
“Ta còn để tâm cả chuyện tranh đấu với Thái tử nữa. Nhưng mà Thái tử chết rồi, giờ chỉ còn nàng thôi.” Lam Tranh nhìn thấy trên đệm có chất dịch màu trắng đục, làm ra vẻ vô cùng đau khổ, đẩy nàng: “Xong rồi, có phải trong người nàng chẳng còn sót lại chút gì không?”
“Ngươi cho la ai cũng có tính xấu bám người dai như đỉa giống ngươi hay sao? Ta đã nói rõ với hắn từ lâu rồi. Tấn vương là người hiểu chuyện, từ từ rồi sẽ quên ta thôi.”
Lam Tranh chua giọng nói: “Cái gì mà từ từ sẽ quên? Nàng còn muốn hắn ghi nhớ nàng trong lòng bao lâu hả?”
“Ngươi cố tình gây sự đấy à?”
Lam Tranh cũng nghiêm túc nói thẳng ra: “Ta cố tình gây sự đấy, muốn nàng phải yêu thương ta.” Hắn vòng tay qua cổ nàng, kéo nàng cúi xuống, mình thì ngẩng lên đón lấy môi nàng để hôn. Làm nũng một hồi lâu, hắn mới chịu đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt, dùng điểm tâm, gọi mấy tên hộ vệ rảnh rỗi chơi bài vài hôm nay ở y quán đến, rồi quyến luyến không muốn rời, tạm biệt Vũ Lâu.
Ở cửa y quán, Lam Tranh nắm tay nàng, vuốt ve vuốt ve, nhìn thấy xe ngựa đón vẫn không chịu buông tay.
“Đi đi, đâu phải không gặp nhau nữa.” Đang ở trước mặt bao nhiêu người, Vũ Lâu cũng không thể nào mà cứ tình tình tứ tứ với hắn thế này được.
Lúc này Lam Tranh mới thả tay ra, bước lên tảng đá kê chân, quay đầu lại nhìn Vũ Lâu: “Nàng chờ ta tới đón nàng.”
“Ngươi dệt mưa thành băng tơ đi, ta sẽ theo ngươi.” Nàng nói xong, quay người đi vào trong y quán, đóng ầm cửa lại.
Dọc đường hồi cung, Lam Tranh chỉ nghĩ làm sao để tìm được băng tơ. Sau khi hồi cung, hắn cũng không đi gặp Hoàng hậu, mà chạy qua Cục Thượng cung trước, hỏi xem đồ tên là băng tơ đó là gì, nhưng đáp án đương nhiên là không có.
Thế gian không có thứ đó.
Lam Tranh ủ rũ bước ra khỏi cục Thượng cung, đi Cảnh Hoa cung bái kiến Hoàng hậu.
Hoàng hậu vừa nhìn thấy Lam Tranh, liền nhíu mày nói: “Mấy hôm nay con đi đâu vậy? Sao người toàn mùi thuốc đông y thế?”