Vũ Lâu kiểm tra y quán một vòng xong, đóng kỹ cửa phòng, ngồi dưới đèn đọc sách thuốc. Suốt cả thời gian này, Lam Tranh vẫn nằm thẳng đơ trên giường không nhúc nhích.
Nàng đọc sách một hồi, hai mắt cay xè mới khép sách lại, nhẹ nhàng vén góc chăn đang che mặt Lam Tranh lên. Nàng nghĩ hắn ngủ, nên động tác cũng rất nhẹ, không ngờ Lam Tranh lại trợn tròn mắt. Nàng và hắn, bốn mắt nhìn nhau.
“Ngươi chưa ngủ à!” Vũ Lâu tung chăn ra: “Ngươi nhịn giỏi thật đấy, suốt từ sau cơm chiều đến giờ.”
Lam Tranh xoay người, không để ý đến nàng.
“Muộn rồi, ngủ thì phải cởi đồ ra chứ.”
Lam Tranh ngồi vụt dậy, cởi áo, tháo thắt lưng. Vũ Lâu đứng chống nạnh nhìn hắn bận bịu, rốt cuộc cũng không nhìn nổi nữa, ngồi xuống giúp hắn: “Ta cởi giúp ngươi.” Nàng kéo hai cái tay vướng víu của hắn ra, cởi y phục, ngọc bội ra cho hắn, chỉ để lại áo lót, rồi kéo chăn đắp cho Lam Tranh. “Ngủ đi.” Lam Tranh chui luôn vào trong chăn, nhắm mắt ngủ.
Vũ Lâu ngồi bên giường một hồi rồi cũng thổi tắt đèn, cởi xiêm y, nằm xuống cạnh hắn.
Nằm một lúc, nàng xoay người sang phía hắn, nhưng Lam Tranh vẫn quay lưng lại phía nàng.
“Lam Tranh……”
“Gì?”
“Ngươi chưa ngủ à?”
“Ngủ rồi, bị nàng đánh thức.”
“Gạt người, rõ ràng là chưa ngủ.”
Vũ Lâu cố gắng lấy lại bình tĩnh, cự tuyệt hắn: “Không muốn của ngươi.”
Sau khi Lam Tranh nghe xong, cười cười rồi cúi người vùi đầu vào ngực nàng: “Muốn đi…… Muốn đi…… Ta rất tốt mà……”
Ta nhất định sẽ làm cho nàng hoài thai đứa nhỏ của ta, phá vỡ lời nguyền rủa ma quỷ của Phương Lâm.
Vũ Lâu hừ giọng: “Có một người như ngươi đã phiền chết đi rồi, ta không muốn lại tạo thêm một tiểu ác ma quậy phá ta nữa.”
Nghe nàng nói thế, hắn biết trong lòng nàng có vẻ đã đồng ý. Lam Tranh kéo tiết khố của nàng xuống, bàn tay nhẹ vuốt ve làn da bóng loáng mịn màng giữa hai chân Vũ Lâu, khiến toàn thân nàng run rẩy, muốn khép hai chân lại. Hắn vừa vuốt, vừa sờ, vừa nói: “Dáng vẻ phóng đãng đêm qua khơi lên dục hỏa của ta đâu rồi…… Sao đến thời điểm mấu chốt lại lùi bước thế này……”
Vũ Lâu nghe vậy, một chân nhẹ quấn lên thắt lưng hắn, hơi nghiêng người nghênh đón hắn vào. Lam Tranh làm sao chịu được dáng vẻ này của nàng, thắt lưng khẽ động, đi thẳng vào nơi ấm áp của nàng. Vũ Lâu một lần lại một lần phối hợp với động tác của hắn, nàng cũng không hề kiềm chế, phát ra những tiếng ngâm nga ái muội khiến Lam Tranh như chết chìm trong cảm giác hoan ái, xương cốt như muốn rã rời.
Đến khi tận hứng, Lam Tranh ôm nàng nằm xuống, ngón tay khẽ khắc họa ngũ quan của nàng: “Cùng ta quay về đi, đời này nàng chỉ có thể làm Vương phi thôi, không làm thần y được đâu……”
Vũ Lâu như đã chuẩn bị từ trước, lập tức nói ra điều kiện: “Ngươi tìm cho ta một thứ, ta sẽ quay về cùng ngươi.”
“Nàng nói đi.”
“Lụa băng.”
“Là cái gì?” Hắn chưa từng nghe qua.
*******