Nghề Vương Phi – Chương 150 Tranh cãi về thân phận của Vũ Lâu – Botruyen
  •  Avatar
  • 10 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 150 Tranh cãi về thân phận của Vũ Lâu

“Ta đến gặp Tần cô nương.”

Lam Tranh cười: “Là người đã thành thân rồi, làm sao còn gọi là Tần cô nương được.” Ý là, ngươi còn không có tư cách gọi nàng như thế.

Diệp Thành cũng cười, ấm áp như gió xuân, hắn ra vẻ căn bản không hiểu ý xấu của Lam Tranh: “Vậy phải xưng hô thế nào?”

“Không phải nên gọi là đệ muội hay sao?”

Diệp Thành chỉ ra điểm mấu chốt nhất: “Nhưng nàng cũng không phải Vương phi của đệ. Tông Nhân phủ cũng không ghi lại Tần Vũ Lâu là Huệ vương phi.”

Lam Tranh nhướng mày: “Ta đâu có cưới hồ sơ của Tông Nhân phủ, có ghi lại hay không thì quan trọng gì. Có quan hệ thật sự mới quan trọng.” Môi hắn khẽ lướt nhẹ nhẹ qua vành tai nàng: “Nàng nói có phải không?”

“Có quan hệ nhưng lại không danh phận, chẳng phải là thiệt thòi cho Vũ Lâu hay sao?” Diệp Thành thản nhiên nói. Cũng không thèm để ý ánh mắt Lam Tranh càng lúc càng trầm xuống: “Cứ dùng dằng mãi chuyện lập phi, phế phi, ai có thể chịu nổi chứ.”

“Đây là chuyện nhà của ta.” Lam Tranh nói: “Không phiền Cửu ca quan tâm.”

Diệp Thành đáp trả: “Thứ nhất, nàng không phải ở Huệ vương phủ với ngươi, chỗ này không tính là nhà. Thứ hai, nàng cũng không có quan hệ với ngươi cả, không danh không phận. Thì làm gì có gì gọi là chuyện nhà.”

Mặc dù Vũ Lâu không thích hai người cãi qua cãi lại, nhưng nhìn thấy Diệp Thành có thể đấu thắng Lam Tranh, nàng vẫn rất sung sướng, mất luôn cả ý định lúc đầu là ngăn cản hai người, chỉ lẳng lặng cười đắc ý nhìn Lam Tranh.

Lam Tranh, Tấn vương nói rất đúng, ta xem ngươi định phản bác thế nào.

Lam Tranh cũng bị lời biện hộ của Diệp Thành làm cho cứng lưỡi: “Chuyện này……” Nhưng hắn là ai chứ. Độc Cô Lam Tranh hắn tự nhiên sẽ có phương pháp đáp trả. Hắn lập tức nảy ra ý hay, nâng cằm Vũ Lâu lên để nàng đối mặt với hắn. Lam Tranh cúi xuống, ngậm lấy đôi môi anh đào của nàng, mút lưỡi nàng đến phát đau không chịu nổi mới buông nàng ra.

Đêm nguyên tiêu đó, hắn cũng thế này, chỉ chớp mắt một cái đã biến mất, lại gặp nạn khiến nàng phải tự hủy dung mạo mình.

“Lam Tranh!” Nàng điên cuồng gọi to tên hắn một tiếng, sau đó chống tay vào đầu gối thở dốc: “…… Rốt cuộc là ngươi đi đâu rồi?” Cố gắng giữ bình tĩnh, Vũ Lâu chạy dọc theo con đường nhỏ. Đuổi theo được một lúc nàng cũng thấy thấp thoáng bóng hình quen thuộc ở xa xa, chạy thêm vài bước đuổi kịp hắn, nàng kéo vai hắn lại: “Ngươi muốn đi đâu? Sao không nói với ta một tiếng?”

Lam Tranh ngẩn ra, hờ hững nói: “Dù sao nàng cũng không quan tâm ta, ta đi đâu nàng quản làm gì?”

“Ngươi lại muốn làm nũng à?”

Lam Tranh lạnh lùng hỏi lại: “Nàng nhìn ta giống đang làm nũng sao?”

“Theo ta về đi đã.”

“Nàng bảo ta hồi cung.”

“Tối rồi, cửa cung đã đóng từ lâu, hơn nữa, với tốc độ này, thì có mà sáng mai ngươi mới về đến hoàng cung.” Vũ Lâu nói: “Nếu muốn đi, thì chờ ngày mai nói sau” rồi mạnh mẽ kéo Lam Tranh về.

Lam Tranh bĩu môi, bị Vũ Lâu vừa lôi vừa kéo quay về y quán.

Vũ Lâu nấu cho hắn chén canh trừ lạnh, bưng vào phòng ngủ, đặt trên bàn nước, sắc mặt âm trầm nói với Lam Tranh: “Không phải ngươi thích ăn ngọt sao, mau lại đây đi.” Lam Tranh liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn không động đậy. Vũ Lâu vừa càu nhàu ‘chắc chắn là kiếp trước ta thiếu nợ ngươi rồi’, vừa bê bát canh đến bên hắn, xúc một thìa đút cho Lam Tranh: “Nào.” Lam Tranh nhìn bát canh, rồi lại nhìn nàng, há mồm ngậm thìa uống hết canh.

Lam Tranh uống xong, lăn một vòng nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín, nằm yên như người chết.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.