Nghề Vương Phi – Chương 149 Ngày đông ấm áp của hai người – Botruyen
  •  Avatar
  • 13 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 149 Ngày đông ấm áp của hai người

Lam Tranh cùng Vũ Lâu đạp lên tuyết, quay về y quán. Dọc đường đi, hai người cứ cãi nhau không ngừng nghỉ. Nàng mắng hắn âm hiểm, giả dối, thích lừa gạt người khác. Hắn nói nàng máu lạnh, lạnh hơn cả tuyết, toàn bỏ rơi hắn vào thời điểm mấu chốt nhất. Vào đến trong phòng, Lam Tranh không muốn chọc tức nàng thêm nữa, lẳng lặng ngồi hơ tay bên chậu than.

Trong lòng Vũ Lâu lại thầm nguyền rủa Lam Tranh, sao không lạnh chết hắn đi. Tuy nàng cũng lạnh, nhưng lại không muốn ở gần Lam Tranh, nên chỉ đứng bên cạnh.

Lam Tranh hơ nóng tay xong, đi đến trước mặt Vũ Lâu, khẽ đưa tay ôm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Lạnh quá, nàng không chỉ sợ nóng mà còn sợ lạnh nữa.” Vũ Lâu khẽ giãy dụa: “Buông ra.” Nhưng nàng tham luyến sự ấm áp của hắn, nên lời cự tuyệt cũng không có chút thật lòng nào, nghe lại như đang làm nũng. Lam Tranh nghe thấy nàng nói vậy, càng dựa sát vào người nàng hơn, dịu dàng nói: “Cả đời này ta cũng không buông nàng ra.”

“Ngươi đừng nghĩ giả mù sa mưa, đến đây nói vài câu hay ho thì ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

“Ta cho nàng trừng phạt ta, nàng lại không làm.” Lam Tranh thì thầm, vẫn dính vào người nàng: “Đúng là nàng thương xót ta, không nỡ mà.”

“Ngươi đừng có tự cho mình là đúng như thế.”

Môi của Lam Tranh gần sát vào môi nàng: “Ta tự cho mình là đúng, cũng là lỗi của nàng…… Ai bảo trước đây chuyện gì nàng cũng dung túng cho ta……”

“Từ giờ sẽ không thế nữa……”

“Ừ, đừng như thế nữa, từ nay về sau sẽ là ta cưng chiều nàng.”

Hai gò má Vũ Lâu ửng hồng, nàng khẽ tránh người ra: “Ta không ham.”

Lam Tranh thấy bộ dạng thẹn thùng của nàng vô cùng đáng yêu, không nhịn được liền khẽ hôn xuống mặt nàng một cái: “Vũ Lâu, ta yêu nàng.” Vũ Lâu thấy hắn tiến đến, nàng lại nhớ đến vụ đánh cuộc vừa rồi, nghĩ hắn đòi hỏi nên vội vàng cúi đầu tránh nụ hôn của hắn: “Ngươi không thể đợi được hay sao.”

Vốn dĩ lúc này Lam Tranh không định làm gì nàng cả, chỉ đơn thuần muốn hôn nàng thôi, nhưng nghe nàng nói thế, hắn liền hiểu ngay được suy nghĩ của nàng, cười nói: “Được, ta chờ, chờ đến buổi tối, đến lúc đó, nàng không thể chạy trốn được đâu.”

Than trong chậu càng cháy càng lớn, soi rọi khuôn mặt ửng hồng của Vũ Lâu. Tay bị hắn nắm, không động đậy được, nàng chỉ đứng cúi đầu, bộ dạng phục tùng, không dám nhìn vào mắt Lam Tranh. Hắn lại càng muốn trêu nàng: “Nàng nghĩ gì thế? Nghĩ gì mà mặt đỏ bừng thế này?”

“Ngươi thật đáng ghét!” Vũ Lâu bị hắn trêu chọc, xấu hổ vô cùng.
Lam Tranh vui mừng, vậy là Vũ Lâu vẫn hướng về hắn.

Gương mặt Diệp Thành có chút không nén được giận: “Nàng bình an vô sự là tốt rồi……”

Lam Tranh oán hận nói: “Cũng không biết tên tiểu nhị kia bị ai sai khiến mà dám hãm hại Vũ Lâu, đúng là đáng giận!”

Vũ Lâu liếc mắt nhìn hắn, ẩn ẩn ý ý nói: “Hừ, đúng thế, rốt cuộc là bị ai sai chứ?”

Lam Tranh, ngươi đừng có đắc ý, ta không tiếp nhận Tấn vương, cũng không có nghĩa là ta sẽ tiếp nhận ngươi.

Lam Tranh nói: “Biểu ca nói sẽ điều tra cẩn thận, nếu thật sự có người đứng sau lưng điều khiển mấy chuyện xấu xa này, thì dù phải lột da hắn ra ta cũng phải tra cho bằng được.” Nói xong, hắn liếc xéo Diệp Thành: “Cửu ca, huynh nói có phải không?”

Diệp Thành không hề sợ hãi ánh mắt của hắn: “Đương nhiên rồi.”

Vũ Lâu cũng không muốn hai người vì nàng mà xảy ra tranh cãi, chỉ nghiêm mặt nói: “Chuyện này đều có quan gia phụ trách, không phiền hai vị Vương gia.”

Lam Tranh đứng dậy, đi đến sau lưng Vũ Lâu, ôm lấy nàng: “Nàng nói vậy là quá khách sáo rồi, cái gì mà “điện hạ”, cái gì mà “Vương gia”, gọi ta là Lam Tranh.” Vũ Lâu dùng sức giãy người ra: “Tấn vương điện hạ đang ở đây, ngươi tự trọng một chút đi.”

“Cửu ca sẽ không để ý đâu mà.” Lam Tranh cười hỏi Diệp Thành: “Đúng không?”

Tấn vương làm sao có thể không để ý. Vũ Lâu nắm lấy sơ sót của Lam Tranh, thấp giọng nói: “Ngươi nói dối, coi như trái với ước định, nên ta cũng không tính là thua ngươi.” Lam Tranh hạ giọng, ghé sát vào tai nàng cười nói: “Nàng vừa mới nói, ta có thể không cần nói thật nữa mà…… Cho nên, nàng vẫn phải ngoan ngoãn thực hiện lời hứa.” Dứt lời, hắn thuận tiện đưa môi xẹt qua vành tai nàng, khiến tai Vũ Lâu đỏ bừng lên.

Nàng ôm tai, tránh khỏi hắn. Lam Tranh không cho nàng rời đi, càng ôm chặt hơn, hỏi Diệp Thành: “Cửu ca, rốt cuộc là huynh đến đây làm gì?”

****

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.