Nghề Vương Phi – Chương 145 Chúng ta tìm hiểu nhau đi – Botruyen
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 145 Chúng ta tìm hiểu nhau đi

Vũ Lâu thở dài: “Quả nhiên là ngươi giả vờ…… Thôi, muộn rồi, ngủ đi.” Nàng xốc chăn lên đắp cho Lam Tranh. Lam Tranh vốn tưởng ít nhiều gì cũng bị nàng đánh một cái, hoặc mắng cho vài câu, không ngờ lại được nàng đối xử thế này, thụ sủng nhược kinh, vội vội vàng vàng nằm sát vào cạnh nàng.

Vũ Lâu ngáp một cái, khép hờ hai mắt, ghé đầu tựa vào vai hắn ngủ. Xa cách đã lâu ngày, giờ được chạm vào nàng, Lam Tranh đương nhiên muốn ôm nàng thật chặt, tình cảm một hồi. Hắn chậm rãi nghiêng người, đối mặt với Vũ Lâu, tay cũng từ từ đưa sang ôm lấy nàng.

Nàng cử động một chút, nhưng cũng không cự tuyệt.

Thành công rồi. Lam Tranh vô cùng vui vẻ, lại càng sát vào nàng hơn, hơi thở hòa vào nhau, khiến hắn không tránh khỏi động tình, nhẹ nhàng hôn xuống trán nàng.

“Đáng ghét, ngứa quá đi.” Nàng cười nhẹ, nửa nghênh đón, nửa cự tuyệt.

“Ta đã nói mà, lúc ở trên giường là lúc nàng dịu dàng nhất.” Nói xong, hắn lại làm ra tư thế chuẩn bị chờ bị đánh.

Vũ Lâu khẽ nhướng mày, mắt cười như vầng trăng non, giọng nói mềm mại dịu dàng: “Thật không?” Không đợi Lam Tranh kịp phản ứng, nàng lại chui sâu vào trong lòng hắn: “Vậy ngươi thích ta thế nào?”

“Thế nào cũng thích.”

Áo lót của nàng hơi hé mở, lộ ra bộ ngực tròn đầy no đủ, trắng như bạch ngọc, vết sẹo màu đỏ trên ngực trái phập phồng lên xuống theo hơi thở của nàng, dụ hoặc hắn không kìm được mà cúi xuống hôn nó: “Thật sự xin lỗi nàng……”

Vũ Lâu phối hợp với sự thân mật của Lam Tranh, vòng tay ôm cổ hắn, để mặt hắn dán vào ngực mình, ghé sát vào tai hắn khẽ hỏi: “Lam Tranh…… Ngươi yêu ta nhiều bao nhiêu?” Lam Tranh nói: “Chỉ cần nàng không bắt ta phải chết, nàng muốn gì ta cũng đáp ứng.”

Lam Tranh nghĩ nàng sẽ nhân cơ hội này cầu xin hắn buông tha cho người nhà nàng, không ngờ Vũ Lâu lại cười: “Ta không có gì muốn cầu xin ngươi cả.”

“Người nhà nàng thì sao?”

Vũ Lâu cười không đáp, chậm rãi đưa một chân vào giữa hai chân hắn, khẽ vuốt ve, cọ qua cọ lại. Chân của nàng lúc này giống như con rắn nước, nhẹ nhàng dịu dàng khiêu gợi lên dục vọng của Lam Tranh.

“Vũ Lâu……” Hắn giật mình, ngẩng đầu lên. Thân mình hơi ngả về phía sau.
“Không nhớ, không nhớ.” Lam Tranh nói: “Vậy ta hỏi nàng…… Nàng có thích ta không?”

“Không thích. Gả cho ngươi hoàn toàn là vì mục đích riêng. Cũng đã từng thích ngươi một chút, nhưng sau lại tự ngươi gây thương tổn cho ta, nên ta không còn chút cảm tình nào với ngươi nữa.” Vũ Lâu làm ra vẻ bừng tỉnh hiểu rõ mọi chuyện: “Không đúng, có thể cũng không phải là thích đâu, mà là đồng tình, cảm thông mới đúng, nhìn ngươi ngốc nghếch thế mà.”

Lam Tranh giống như bị người ta đâm cho một đao: “Đừng nói nữa, ta hiểu rồi!”

“Vấn đề thứ hai, lúc trước ngươi và Thẩm Băng Sơ có từng phát sinh quan hệ hay không?”

“Hình như là có, ta không nhớ rõ, có lẽ là sau khi xảy ra chuyện được bốn năm thì phải.” Lam Tranh hỏi nàng: “Nếu nàng vô tình với ta, vì sao còn quan tâm ta có mấy nữ nhân làm gì? Ha ha, thật ra nàng vẫn là……”

“Thứ nhất là vì tò mò, còn vấn đề thứ hai à. Ta không muốn lúc ta làm Vương phi của ngươi, mà ngươi lại tư thông với nữ nhân khác. Đây là vấn đề thể diện.” Vũ Lâu hỏi lại: “Cho đến giờ ngươi đã từng có mấy nữ nhân rồi?”

Lam Tranh thầm nghĩ, sao lại cứ hỏi mãi chủ đề này thế. Vũ Lâu thấy hắn không đáp, hừ giọng: “Sao không trả lời?”

“…… Ta đang đếm.”

“Đồ háo sắc‼‼”

Lam Tranh vội ôm nàng vào lòng, cười: “Ta gạt nàng thôi, nàng quản ta chặt như vậy, ta còn tìm ai được nữa.” Hắn vỗ về nàng xong, liền quyết định hỏi vấn đề mấu chốt nhất: “Nàng thấy Cửu ca thế nào?”

Vũ Lâu nói: “Con người rất tốt. Nếu lúc trước cứ theo hôn ước đã định, thì cuộc sống bây giờ, có lẽ cũng không tồi.”

“Này —–” Lam Tranh giống như chết đuối trong biển dấm chua vậy.

*********

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.