Ngắm nhìn mỹ nhân sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mơ màng trước mặt, Lam Tranh như cảm thấy dục hỏa trong người dâng lên, hắn nâng cằm Vũ Lâu lên, say mê hôn nàng, dây dưa mãi không ngừng. Lúc Lam Tranh tỉnh táo một chút đã nghĩ, nếu nàng không muốn, dù có bị nàng đánh vài cái cũng đáng giá. Nhưng Vũ Lâu lại không cự tuyệt hắn như hắn nghĩ, mà lại hùa theo hắn, đến tận khi nơi đôi môi của hai người giao nhau, rũ xuống vài sợi chỉ bạc (nước miếng í ạ >.<), nàng mới đẩy hắn ra, rời khỏi môi hắn.
Lam Tranh thấy nàng xinh đẹp như vậy, tim lại đập thình thịch, được một tấc muốn tiến thêm một thước, lại muốn hôn nàng.
Lúc này, hắn nhìn thấy đôi mắt Vũ Lâu hung tợn trừng trừng nhìn hắn, làm hắn lập tức nhụt chí, ghé người vào bên cạnh thùng tắm, làm ra vẻ tội nghiệp nói nhỏ: “Nàng đừng như vậy mà, ta sẽ thành thành thật thật không chạm vào nàng được chứ gì……”
Vũ Lâu nâng cằm của hắn, cười: “Ngoan.” Lam Tranh nghiêng đầu né tránh: “Đầu ta đúng là có bệnh rồi, nàng đối với ta như vậy, mà ta còn không rời xa được nàng.”
“Ồ, ta đúng là thụ sủng nhược kinh, ngài đi lúc nào mà chẳng được! Làm gì phải lưu luyến ta.”
Lam Tranh hừ giọng: “Nàng ỷ vào việc ta thích nàng.”
Những lời này như chọc cười Vũ Lâu: “Ngươi còn dám nói vậy à, ta ỷ vào ngươi thích ta, để áp chế gì ngươi? Hay là nên nói, ta đi theo ngươi được lợi ích gì? Ta chỉ biết, từ lúc ta biết ngươi, ta đã chịu không ít cực khổ thôi.”
Những chuyện đã qua, trong lòng Lam Tranh hiểu rất rõ, lại thấy đau lòng: “Ta biết, từ nay về sau ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.”
Vũ Lâu cười khinh bỉ, chỉ vào dấu vết trên ngực mình: “Ngươi đã từng nói sẽ đối xử với ta thật tốt, rồi ấn cho ta cái dấu này, ta cũng không dám nhận câu đó của ngươi nữa. Ngươi mau thu hồi lại đi.”
“Lần này là thật sự.”
“Chẳng lẽ trước kia là giả sao?”
“Không, không — trước kia cũng là thật lòng.”
“Hả? Vậy sao ta bị thương ở đây, ngươi đúng là thuận miệng nói bậy.”
“…… À…… Trước kia là giả……”
Vũ Lâu giận dữ, hắt nước tắm lên người hắn: “Vậy lần này ngươi nói có phải thật hay không!”
Lam Tranh ném xiêm y xuống đấy, nói với mỹ nhân sau bình phong: “Được, đây là tự nàng nói ra đấy, đừng hối hận!”
Vũ Lâu đang lau mái tóc dài ướt sũng, chợt nghe cửa kêu rầm một tiếng, rồi cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Hắn đi thật rồi sao?
Một lát sau nữa, vẫn không thấy động tĩnh gì, nàng không khỏi tò mò, ló đầu ra khỏi bình phong. Thà đừng nhìn còn hơn, vừa ló đầu ra đã thấy Lam Tranh đang dựa ở cửa, cười hì hì nhìn mình.
“Ta biết nàng luyến tiếc ta mà!”
Lại bị hắn đùa giỡn rồi, Vũ Lâu nắm chặt cây lược, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đang nhìn xem tên ma thần như ngươi đã đi chưa, nếu đi thật rồi, thì ta sẽ mừng muốn chết!”
Lam Tranh đi đến trước mặt nàng, cười: “Nàng nói dối, mặt đỏ bừng rồi này.”
“Tắm nên nóng.”
“Vậy vì sao nàng không dám nhìn vào mắt ta?”
“Nhìn ngươi đáng ghét!”
Lam Tranh nghe xong, cười xấu xa nói: “Nàng xem nàng kìa, giải thích làm gì chứ, nếu không quan tâm đến ta, thì không thèm nhìn ta là được, cần gì phải mất công đấu võ mồm, ta một câu, nàng một câu như vậy làm gì, nàng đang chột dạ thì có.”
“………”
Tên gia hỏa này‼‼‼
**************