“Làm giả ngày sinh? Vì muốn gả cho ta? Vì muốn cứu ca ca nàng sao?” Hắn từ tốn hỏi. Từng chút từng chút cảm xúc cứ dồn lại, cuối cùng cũng không thể kìm nén nước mắt nữa, rốt cuộc là ai mới là người nói dối? Giữa bọn họ, rốt cuộc có thứ gì là thật? Nàng còn giấu hắn chuyện gì nữa?
Vũ Lâu xoa mặt, lại kéo lại vạt áo lần nữa.
“Để ta đi đi…… Từ lúc bắt đầu ở bên ngươi, ta không có được một ngày thư thái…… Mặc kệ ngươi có còn hận thù cha ta hay không, mặc kệ ngươi có còn muốn trả thù hay không, ta cũng không để ý nữa, ta chỉ muốn ích kỷ mà sống những ngày còn lại thật yên bình mà thôi…… Không được sao?”
“Đừng đi, được không?” Hắn muốn kéo tay nàng, nàng né tránh.
Từ lúc nàng bị thương tổn, câu nói đầu tiên là muốn đi, bây giờ cũng vẫn muốn đi.
Lam Tranh biết mình có giữ lại cũng vô vọng, mím môi nuốt nước mắt xuống: “Được, ta thả nàng đi.”
Vũ Lâu hơi hạ thấp người: “Tạ ơn điện hạ.”
Để nàng đi được vài bước, hắn nhìn theo bóng dáng của nàng, lại nghẹn ngào hỏi: “Vũ Lâu, nàng có từng thích ta, dù chỉ một chút không?”
Hắn không dám nói từ yêu, chỉ cần thích là được rồi, hơn nữa, chỉ sợ còn không có chút nào.
Vũ Lâu dừng bước: “Đã từng, nhưng là đã rất lâu trước kia rồi…… Giờ thì không còn nữa.”
Lam Tranh hơi cắn môi, cười: “Thật là tốt, thì ra cũng đã từng có.” nước mắt chảy vào miệng, mặn đắng.
Lúc này Vũ Lâu đã đi ra ngoài, không biết còn nghe thấy lời hắn không. Hắn lau bừa nước mắt trên mặt, thấy không quá thảm hại nữa mới gọi thuộc hạ vào, phân phó người đưa Vũ Lâu ra khỏi cung. Người kia thấy Vương gia hai mắt đỏ hồng, nghĩ là vừa cãi nhau cùng Tần cô nương, đoán là hai người này chắc chẳng mấy chốc lại làm hòa, liền nói: “Xuất cung xong, muốn vào lại thì hơi phiền phức, hay là Vương gia nghĩ kỹ lại đi……”
“Nhanh đi lo liệu đi!” Hắn gạt lò sưởi trên bàn đi, lò sưởi kia lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại. Khiến người kia không dám nói nhiều nữa, vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn ngồi một mình trước bàn một lúc, đứng dậy khẽ đẩy cửa sổ ra một chút, nhìn ra ngoài, không bao lâu liền nhìn thấy bóng dáng nàng đi theo hành lang gấp khúc, được thái giám dẫn ra ngoài. Thời tiết đã chuyển lạnh, vậy mà nàng chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc, cảm giác như chỉ cần một cơn gió thổi cũng có thể khiến nàng bay mất. Lam Tranh vội vàng nhặt áo choàng của mình lên, muốn đuổi theo nàng. Nhưng vừa ra khỏi cửa, nhìn về hướng vừa rồi đã không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa.”
“Này, là cô làm sai, sau đó cô và hắn cãi nhau một trận ầm ĩ đúng không.” Phương Lâm vẫn không ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình lúc này, thở dài nói: “Cô ấy, cũng chỉ có Huệ vương mới có thể dung túng cho cô quậy phá như vậy, nếu là người khác, cô nàng đanh đá như cô có khi chết vài lần rồi.”
Vũ Lâu mỉm cười: “Cũng có thể.”
Phương Lâm lắc đầu: “Cô nghỉ ngơi đi, chuyện gì thì mai tính sau.”
“Ta đã tính hết rồi, ta muốn theo ngươi học y.”
“Hả?” Phương Lâm giật mình: “Vì sao? Cho dù cô có bị đuổi đi, với năng lực của cô, làm việc gì mà không được, đâu cần học bừa học bãi thế này?”
“Ta muốn làm việc thiện, tích đức, kiếp sau không gặp phải mấy tên ma quỷ này nữa.”
“Ngây thơ.”
Vũ Lâu cười: “Ta nói thật mà.” Phương Lâm không đáp lời nàng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chờ Phương Lâm đi khuất, Vũ Lâu càng cười tươi hơn, nhưng chỉ chốc lát lại vỡ tan, nước mắt lưng tròng, sợ Phương Lâm tiến vào nên vội lau đi. Có điều, lau mãi cũng không hết, nên nàng bổ nhào xuống giường, ôm chăn, lẳng lặng khóc một hồi. Đến khi khóc mệt, nàng mới gọi người vào, sai bọn họ chuẩn bị nước tắm để tắm rửa.
Sau cơn mưa to, ánh trăng lại khẽ ló ra khỏi những đám mây đen. Vũ Lâu mặc chiếc trung y màu trắng, ngồi dưới đèn, chậm rãi vén áo ra, vừa rồi tắm rửa không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, giờ đau đến tê người.
Nàng hít một hơi lạnh, lấy cây trâm trên đầu xuống, đưa đầu nhọn vào nung ở ngọn đèn.
Nàng đơn giản khử độc một lát, rồi cầm cây trâm đưa vào gần vết sẹo của mình.
Nàng muốn phá nát nó ra.