Cả ngày Vũ Lâu chỉ ở trong Sùng Lan cung nên biết rất ít tin tức bên ngoài, ngẫu nhiên có nghe cung tì nói chuyện, tin tức cũng chỉ có hạn thôi. Hỏi Lam Tranh thì càng không biết được gì. Thái tử qua đời, cả hoàng cung chỉ toàn màu trắng. Lam Tranh trước mặt mọi người có một vẻ mặt, mà sau lưng người ta lại có bộ mặt khác. Trước mặt Hoàng tộc thì ra vẻ đau lòng muốn chết, tình cảm sâu như biển khơi. Đến lúc về Sùng Lan cung, nhìn thấy Vũ Lâu lại cười hì hì trêu chọc nàng.
Vũ Lâu đến Quỳ thủy, nằm trên giường nghỉ ngơi đọc sách, thấy Lam Tranh vào vội ngồi dậy, nghiêm mặt nhìn hắn. Lam Tranh đã quen bộ dạng cảnh giác đó của nàng, không nói lời nào, chỉ cởi giày rồi đẩy nàng ngã xuống, bàn tay xấu xa lại lần mò vào vuốt vuốt sờ sờ người nàng.
“Trời đẹp thế này, sao lại nằm trong phòng?”
“Trời đẹp thế này, sao ngươi không ra ngoài mà đi dạo, nằm trong phòng cùng ta làm gì.”
Lam Tranh vừa mở miệng đã bị nàng đáp trả, mặt cau có, hừ giọng: “Có lòng tốt hỏi thăm nàng, nàng lại như vậy.”
Vũ Lâu trở mình không để ý tới hắn. Lam Tranh làm sao chịu được việc bị bỏ rơi, giật lấy quyển sách ném xuống đất.
“Ngươi làm gì vậy!” Nàng quay đầu, giận dữ hỏi hắn, chỉ thấy hắn dán sát mặt lại, cười nói: “Sách có gì đẹp đâu, nàng xem ta đi!”
“Tự kỷ.” Vũ Lâu bị hắn quậy cũng không thoải mái, nằm xuống một bên: “Ta đến quỳ thủy rồi, ngươi không có việc gì khác làm hay sao, thân thể ta không thoải mái, ngươi cũng sẽ không thoải mái.”
Lam Tranh nói: “Bụng có lạnh không, để ta sưởi ấm cho nàng.”
Vốn có lòng tốt, nhưng Vũ Lâu nghe lại thành hắn có mục đích riêng, từ chối ngay: “Không phiền ngươi. Để ta nằm yên ổn là ta tạ tơn ngài lắm rồi.”
“Lại đây, lại đây nào.” Lam Tranh là người thế nào nào, thề không đạt mục đích thì không chịu bỏ qua. Hắn vừa định đưa tay vào bên hông nàng, lại nghĩ, sợ làm nàng lạnh, vội đưa tay lên ngực mình thử độ ấm. Đã bắt đầu vào thu, hắn vừa ở ngoài về mang theo hơi lạnh, quả nhiên, vừa chạm vào da, chính hắn còn rùng mình.
May là thử trước, không thì làm nàng lạnh mất rồi. Chờ đến khi bàn tay hắn ấm lên, Lam Tranh mới bắt đầu xoa xoa vuốt vuốt Vũ Lâu, nàng cực kỳ không muốn, nhưng cũng chẳng kháng cự được hắn, đành cam chịu, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Lam Tranh muốn cải thiện quan hệ, chỉ thành thật sưởi ấm bụng cho nàng, lôi kẻ thù chung của hai người ra làm đề tài nói chuyện.
Người nọ cúi đầu, hắn không thấy rõ khuôn mặt: “Có chuyện gì?”
“Là ta.” Hắn ngẩng đầu lên, là Vũ Lâu.
Có lẽ đây là hình ảnh đẹp nhất mà hắn nhìn thấy trong thời gian này, lập tức vui vẻ nói: “Là nàng à.”
“Ừm.” Vũ Lâu nhìn quanh: “Không nên để người khác nhận ra ta. Xin điện hạ dừng bước nói chuyện một chút.”
Diệp Thành cho hai cung nhân đi theo mình lui xuống, dẫn Vũ Lâu đi vào một toàn điện tĩnh lặng, không người: “Dù hiện giờ nàng không phải là Vương phi, cũng đâu cần phải lén lút như thế.”
“Thân phận của ta và điện hạ rất mẫn cảm, nếu để Hoàng hậu nương nương biết được, sẽ không hay ho gì.”
Diệp Thành không thể không thừa nhận, khẽ thở dài một tiếng.
Vũ Lâu thấy hắn không còn tươi cười rạng rỡ như lúc trước, nên đoán hắn cũng không thoải mái: “Điện hạ có chuyện không vui à?”
“Chẳng lẽ chuyện huynh trưởng qua đời còn chưa đủ là lý do để bản Vương buồn phiền hay sao?”
Vũ Lâu nhớ đến việc hắn từng nhờ mình làm hộ thơ thuận nghịch để hồi đáp Thái tử, nàng đoán tình cảm huynh đệ của họ cũng không tệ, bỗng nhiên kinh hãi, nếu quan hệ của Tấn vương và Thái tử rất tốt, vậy chẳng phải hắn cũng tham dự vào việc làm hại Lam Tranh hay sao? Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu có ý muốn rút lui.
********