Vũ Lâu không nói gì, oán hận trừng mắt nhìn hắn.
Lam Tranh lại thầm cầu trong lòng, đừng nói là muốn đi, đừng nói là muốn đi, đừng nói là muốn đi……
Vũ Lâu nhìn cửa, chán nản nói: “Ngươi thắng rồi………”
“Hừ! Coi như cô cũng biết điều!” Lam Tranh lén lau mồ hôi lạnh, quá nguy hiểm, sau này không thể tùy tiện nói như thế, lỡ nàng bảo muốn đi, chẳng phải là hắn đâm lao phải theo lao hay sao.
Đáy mắt nàng trầm xuống, buồn bực nhìn Lam Tranh. Hắn giống như một kẻ xấu tội ác tày trời vậy, lúc nào cũng muốn cưỡng đoạt nàng, nhưng mà, những lúc hắn đối xử tốt với nàng, thì nàng lại chịu không nổi, chẳng lẽ nàng không thích hắn dùng lời ngon tiếng ngọt nói với nàng, lại cứ muốn hắn phải quát nạt nàng mỗi ngày mới chịu được hay sao?
Hắn dùng tay trái kéo nàng xuống giường, đẩy nàng ngã xuống rồi đè lên trên người nàng, cởi y phục nàng ra. Vì thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, y phục trên người cũng dầy hơn, cánh tay phải của Lam Tranh có thương tích, không động đậy được, nên hắn kéo tới kéo lui mãi vẫn không lộ được một phân da thịt nào của nàng. Lam Tranh nhìn vẻ mặt thà chết không chịu khuất phục của Vũ Lâu, tức tối nói: “Tự mình làm đi!”
“Không phải là ngươi muốn…… hay sao, cởi bên dưới là được rồi.”
“Hừ, ai nói thế, hôm nay gia phải ở đây ôm cô cả ngày, dịu dàng ôn tồn mà chăm sóc cô.” một tay lại kéo vạt áo nàng ra: “Mau cởi ra đi, đừng để ta bực mình!” Vũ Lâu nuốt nước mắt ngược xuống, hít một hơi khí lạnh, chậm rãi cởi y phục của mình theo ý hắn.
Cơn mưa thu lại rơi ngoài cửa sổ, đáp xuống mái hiên, lại phát ra tiếng kêu thánh thót như từng hạt trân châu rơi.
“Nhìn cô kìa, làm gì mà có vẻ thống khổ vậy? Đêm qua giao hoan với ta, không phải cô rên rỉ mê người lắm hay sao!”
Từ sau khi Lam Tranh hồi phục, lúc nào nàng cũng cảm thấy rất áp lực. Chỉ trong một đêm, Lam Tranh bên gối bỗng trở thành người xa lạ, mà người xa lạ này nhanh chóng đoạt hết mọi quyền lợi của nàng. Không thể làm trái ý hắn, không thể nói linh tinh, không thể gặp người mà hắn không thích. Gọi thì phải đến, đuổi thì phải đi, có bị trêu đùa cũng phải chịu đựng.
Vũ Lâu liếc hắn một cái, rồi cũng nghe lời, mười ngón tay nhanh chóng bám vào lưng hắn. Lam Tranh tuy chưa cởi quần áo, nhưng cách một lớp vải mỏng, vẫn có thể cảm nhận được từng đầu móng tay của nàng cào vào lưng, khiến hắn trở nên hưng phấn khó tả. Hắn bị nàng cào nhẹ, càng lúc lại càng hưng phấn, không kiềm chế được, mà mút đến đỏ ửng người đang nằm dưới thân mình. Sức chịu đựng của Vũ Lâu vô cùng lớn, mặc cho hắn khiêu khích thế nào nàng cũng kiên quyết không bật ra âm thanh gì hết. Lam Tranh phát hiện ra, cố ý đùa bỡn nàng, muốn nàng phải biểu lộ cảm xúc thật của mình. Rốt cuộc Vũ Lâu cũng bại trận, bị hắn trêu đùa đến ý loạn tình mê, khẽ phát ra những tiếng rên rỉ mất hồn.
Lam Tranh dán vào tai nàng, nghe nàng thở dốc, hắn nhanh chóng đạt đến cao trào, nằm úp xuống người nàng một lúc, hắn lại động đậy, nhìn chằm chằm vào mắt nàng hỏi: “Nàng đã thỏa mãn chưa?” Vũ Lâu lườm hắn một cái không đáp. Lam Tranh lại cọ cọ mặt nàng: “Không thì chúng ta làm lần nữa, vì nàng.”
“Không cần.”
“Đi nào, đi nào, đi nào…….” Hắn lặp đi lặp lại làm nũng.
Nàng đẩy hắn ra: “Để ta đi.”
Lam Tranh cười ôm lấy nàng: “Ta ở đâu thì nàng ở đó.”
“Ta cũng không được mặc quần áo hay sao.”
Thư phòng không thể so với tẩm điện, hắn sợ nàng bị cảm lạnh, lại vội vàng lấy quần áo cho nàng: “Mau mặc vào đi.”
Vũ Lâu nhận xiêm y, mặc cẩn thận, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị sẽ xuống giường chạy đi. Lam Tranh nhanh tay túm lấy hông nàng kéo lại, ôm nàng vào trong ngực trêu đùa: “Nương tử định chạy đi đâu, không thích phu quân hay sao?”
“Không thích.” Trả lời như đinh đóng cột.