Nghề Vương Phi – Chương 125 Bẫy trong bẫy – Botruyen
  •  Avatar
  • 14 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 125 Bẫy trong bẫy

Nghe xong lời nói của Lam Tranh, Vũ Lâu cực kỳ lo lắng: “Đừng làm bậy, đây là ở trước mặt Hoàng đế, đừng làm chuyện mạo hiểm như thế.” Chẳng lẽ hắn định thừa lúc rối loạn, bắn tên mưu sát Thái tử hay sao? Nếu làm không tốt, sẽ mang tội ám sát, đừng nói là giết Thái tử, chỉ sợ sẽ làm hại chính mình thôi.

“Nàng chỉ cần đứng xem kịch vui là được.” Lam Tranh đã lường trước hết mọi việc.

Vũ Lâu vẫn còn muốn nói, thì nghe thấy giáo úy cưỡi ngựa hô: “Hoàng thượng giá lâm ——-” Tiếng hô vừa dứt, mọi người liền đồng loạt quỳ xuống đất. Vũ Lâu quỳ phía sau Lam Tranh, nghĩ đến những lời nói của hắn mà bất an không yên.

Nếu Lam Tranh nhân cơ hội này để hại Thái tử, thì chắc chắn Thái tử cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này mà loại trừ Lam Tranh.

Nàng đi đến bên cạnh Lam Tranh, nhắc nhở hắn: “Ngươi cũng phải cẩn thận.”

Lam Tranh cười: “Không để cho nàng thủ tiết đâu.”

Vũ Lâu thấy bây giờ mà hắn vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, bực tức: “Ta nói thật đấy.”

Lam Tranh ghé sát vào tai nàng: “Hôm nay, đúng là sẽ có người ám sát ta……”

Vũ Lâu kinh hãi: “Cái gì? Ngươi biết rõ là có còn cố đi, chúng ta về nhanh đi.” Lam Tranh ngăn lại: “Nếu ta đã biết kế hoạch của Thái tử, chẳng lẽ còn để cho hắn làm ta bị thương hay sao. Ngốc nghếch.”

Vũ Lâu bị mắng là ngốc, giận dỗi: “Vâng, ngươi thông minh nhất.”

Hai người còn đang tranh cãi thì Vũ Lâu nghe tiếng vó ngựa tới gần, đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào vàng sáng, cưỡi ngựa phủ gấm đi phía sau giáo úy mở đường, nàng thầm nghĩ, người này chắc là Hoàng thượng, nhìn người có vẻ cũng tốt tính. Đi sau Hoàng thượng là Thái tử Độc Cô Tĩnh Thần, vẻ mặt tiều tụy bệnh hoạn, Vũ Lâu nhìn thấy hắn, sợ hắn nhìn thấu thân phận của mình, vội vàng cúi đầu xuống.

Đội ngũ của Hoàng đế nhanh chóng đi đến trước mặt.

“Huệ vương, bình thân đi.”

“Vâng.” Lam Tranh chắp tay lễ, sau đó đứng dậy, ngửa mặt nói với Thái tử: “Tứ ca, nhìn sắc mặt huynh hôm nay cũng không tồi.”

Thái tử cười: “Tư thế của Thập đệ mới thật oai hùng, mạnh mẽ.”
“Có thích khách —-”

Vũ Lâu đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng vẫn bị dọa đến ngây người, bỗng nàng thấy từ phía cây đại thụ khác trong góc tối xuất hiện một cung tên, thầm hô, nguy rồi, người vừa rồi chỉ là ngụy trang thôi, đây mới là thích khách thực sự.

Lam Tranh trúng kế rồi.

Nàng vội giương cung nhắm bắn gã kia, loáng một cái, một luồng sáng bạc đã hướng vào Lam Tranh vừa ngã ngựa. Vũ Lâu lập tức quay mũi tên, nhắm thẳng vào mũi tên bắn lén của gã thích khách.

Ba!

Mũi tên bắn lén kia bay chệch quỹ đạo ban đầu, nhưng vẫn giữ tốc độ cao bay về phía mục tiêu.

Máu tươi tràn ra.

Lam Tranh ôm vết thương trên cánh tay phải, hung dữ nhìn Thái tử.

Thì ra ngươi chuẩn bị hai kẻ bắn lén.

“Bắn chết thích khách —–” mệnh lệnh vừa phát ra, vạn mũi tên nhắm vào một vị trí, tên thích khách bị vạn tiễn xuyên tim mà chết.

Thái tử ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Lam Tranh, cười lạnh. Hôm nay không giết được ngươi, vẫn còn lần sau!

Bỗng nhiên, hắn phát hiện vẻ mặt của Lam Tranh từ căm hận lại trở thành cực kỳ cao hứng.

“Graooooo—-”

Hai con chó săn hung hãn đột nhiên quay về tấn công Thái tử, đúng lúc mọi người còn đang tập trung vào thích khách, chờ lệnh tiếp theo, hai con chó hung hãn đã kéo được Thái tử xuống ngựa, cắn vào cổ họng của hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.