Nghề Vương Phi – Chương 120 Thuần phục – Botruyen
  •  Avatar
  • 13 lượt xem
  • 3 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 120 Thuần phục

Đến gần Trung thu, trăng tròn như chậu bạc, ánh trăng đêm chiếu xuống mặt đất, khiến cả một khoảng không nhìn như một hồ nước biếc, trong suốt, dập dờn.

Thứ không tương xứng nhất với vầng trăng tròn tượng trưng cho cảnh đoàn viên này, đó là bầu không khí cứng ngắc của Lam Tranh và Vũ Lâu.

Từ sau khi Vũ Lâu và Lam Tranh ngả bài với nhau, nàng luôn dùng giọng điệu lạnh nhạt nói chuyện với hắn, không có đến một nửa nụ cười nào.

Tối hôm đó, khí trời vẫn khô nóng như mọi khi, Vũ Lâu ôm chặt “trúc phu nhân” nằm ngủ trên giường, Lam Tranh vừa mới đưa tay định ôm nàng, nàng đã lăn một vòng sang bên cạnh trốn tránh. Lam Tranh mạnh mẽ kéo nàng ôm lại, xoay người để nàng đối mặt với hắn: “Quỳ thủy chắc phải hết rồi chứ.”

“Hết rồi.” Vũ Lâu cười lạnh: “Nhịn đến hỏng người ngài luôn.”

“Nàng đừng quá tự đề cao mình.” Lam Tranh đẩy nàng ra. Vũ Lâu thấy hắn buông tay, lập tức lại quay lưng về phía hắn. Trong lòng Lam Tranh tự dặn mình phải nhịn, cố gắng dùng giọng điệu hòa hoãn ghé sát lại tai nàng nói: “Rốt cuộc là nàng tức giận chuyện gì? Ta đã nói nhiều lần rồi, ta không hại nàng.”

Vũ Lâu dùng đôi mắt to trong suốt, thanh thản, trắng đen rõ ràng nhìn hắn: “Ta biết, chỉ là, ta không thích ở cùng với ngươi. Thế thôi.”

Nàng không hề hiểu hắn, nàng sợ khi phải ở bên cạnh hắn.

Lam Tranh nghe xong, trong lòng chua xót không nói được gì, nhưng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, muốn làm dịu lại mối quan hệ với nàng, bèn đưa tay ôm nàng từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Vũ Lâu…… nàng cẩn thận suy nghĩ mà xem…… ta có làm chuyện gì có lỗi với nàng đâu.”

Vũ Lâu nghe hắn nói, cũng cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện, nhưng thà đừng nghĩ còn hơn, nghĩ đến rồi, tất cả những cách hắn làm nhục nàng đều hiện lên trước mắt. Làm nhục lúc về nhà mẹ đẻ, hạ dược nàng trong thanh lâu, tìm mọi lý do để gần gũi, quan hệ với nàng. Lam Tranh thấy nàng bất động, nghĩ là nàng nhớ đến chuyện cũ, nên cúi người hôn vào tai nàng. Vũ Lâu chấn động mạnh, đưa tay ôm lấy chỗ vừa bị hắn hôn, ngồi bật dậy tức giận nhìn hắn: “Trừ việc làm nhục ta, ngươi còn có thể làm gì khác nữa không!”

Tần Vũ Lâu, nàng đúng là một nữ nhân có phúc không biết hưởng!
Công hắn tối qua cứng rắn với nàng đúng là đổ sông đổ biển rồi, Lam Tranh nói: “Nhẹ không ưa lại ưa nặng, tối qua chịu khổ chưa đủ đúng không?”

Vũ Lâu không lên tiếng nữa. Lam Tranh được một tấc lại muốn tiến lên một thước, ôm lấy cổ nàng, cười xấu xa: “Thế mới phải chứ, ngoan ngoãn một chút, sẽ tốt cho nàng hơn.”

“Đi theo ngươi, ta còn có thể gặp chuyện gì tốt cơ chứ.” Dứt lời, liền giãy ra khỏi ngực hắn, mặc y phục xuống giường. Mặc dù Lam Tranh cũng bận tâm đến thời gian, nhưng lại không nhịn được mà túm lấy nàng ấn xuống giường: “Đi theo ta không tốt hả? Vậy giờ để ta giúp nàng mở mang đầu óc.”

Vũ Lâu làm sao chịu nghe, đang lúc giằng co thì thái giám ngoài điện báo lại: “Tổng quản Cảnh Hoa cung đến giục Vương gia dời bước……”

“Biết rồi, bảo hắn đợi một chút!”

Lam Tranh tức giận từ bỏ: “Tần Vũ Lâu, nàng có gan thì chờ đấy, ta nhất định với cho nàng hiểu bằng được, rốt cuộc ta đối xử với nàng có tốt hay không.”

Vũ Lâu cũng không đáp lại hắn, chỉ gọi thị nữ bưng nước rửa mặt vào, thay đổi xiêm y trang trọng. Lam Tranh chuẩn bị xong xuôi, Vũ Lâu vẫn đang ngồi thoa phấn bên bàn trang điểm.

“Nàng cũng đâu phải là Vương Phi, ai thèm nhìn chứ!” Vì nàng không thuận theo hắn, nên làm gì hắn cũng thấy chướng mắt. Mạnh mẽ kéo nàng lên.

“Ta không phải vì mình, trang điểm khéo léo cũng là sự tôn kính đối với Hoàng hậu.”

“Không cần tôn kính, đi mau.” Hắn giật lấy son, bột nước, cứng rắn kéo người ra khỏi Sùng Lan cung.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.