Lam Tranh chờ Vũ Lâu tức giận, rồi giống như lúc trước, dùng bạo lực với hắn. Nhưng hắn đợi mãi cũng chỉ là một mảng im lặng khiến người ta khó thở. Hắn bỗng hiểu ra, thời khắc hắn trưng ra bộ mặt thật của mình, hắn đã đứng bên ngoài thế giới của nàng.
Giờ phút này, áp lực trong lòng hắn càng làm cho hắn mệt mỏi, khó thở hơn cả căn bệnh của hắn.
Hắn cảm nhận được nàng vì khóc thút thít mà ngực phập phồng, thở còn khó nhọc hơn cả hắn, vì thế lại hỏi: “Rốt cuộc là vì sao nàng khóc?” Vũ Lâu không trả lời, chỉ càng kìm nén tiếng khóc của mình, người run lên. Lam Tranh chợt nhận ra, hắn không chạm được vào cảm xúc của nàng nữa.
Hắn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nỗi đau đớn dần tiêu tán, chậm rãi đi vào mộng đẹp.
Hôm sau, Phương Bàng lại tới, còn kéo theo một vài ngự y đi cùng. Thì ra chuyện Lam Tranh bị bệnh đã truyền khắp cung, Hoàng hậu cố ý phân phó bọn họ đến chữa bệnh cho hắn. Lam Tranh cáu kỉnh, nói kiểu gì cũng không cho ngự y bắt mạch. Vũ Lâu chỉ đứng bên cạnh, kệ các ngự y quỳ xuống cầu hắn.
Phương Bàng thấy kỳ quái, nhỏ giọng hỏi Vũ Lâu: “Sao cô lại mặc kệ Huệ vương điện hạ thế?” Nàng không muốn người ngoài nghi ngờ, đi đến trước mặt Lam Tranh nói: “Nghe lời đi.”
Hắn nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ để bọn họ xem bệnh.”
Nếu là trước kia, nàng sẽ trừng mắt với hắn, dùng bạo lực uy hiếp, nhưng lần này, hắn vừa nói xong, nàng liền cúi người ấn lên mặt hắn một nụ hôn, sau đó giọng nói chẳng có cảm xúc gì: “Được rồi.” Lam Tranh sờ sờ chỗ nàng vừa hôn, cúi đầu mím môi, chờ đến lúc ngẩng lên, người đã đi đâu mất rồi.
Các ngự y vẫn kết luận là bị cảm lạnh, không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng là được, sau đó để lại đơn thuốc với một đống dặn dò rồi quay về phục mệnh với Hoàng hậu.
Chờ ngự y đi khuất, Lam Tranh lại gào thét gọi Vũ Lâu.
Vũ Lâu còn chưa gọi được, thì có một thái giám đi vào bẩm báo: “Vương gia, Tấn vương điện hạ đến……”
“Xem ra Tần cô nương rất thích cây quạt này.”
Vũ Lâu không quay đầu lại, chỉ nghe giọng nói cũng biết là ai. Nàng muốn đứng lên hành lễ, người nọ lại ngăn nàng lại: “Không cần đa lễ.”
“Đa tạ điện hạ.” Nàng đứng dựa vào cây trụ ở hành lang, dáng vẻ rất lười biếng. Nàng đã hao phí quá nhiều tinh lực bên Lam Tranh rồi, chẳng muốn lãng phí khí lực với người khác nữa, phe phẩy quạt hóng gió.
Tấn vương nói: “Lần trước, đa tạ Tần cô nương đã vá hà bao cho Hâm Nghi.”
Vũ Lâu giật mình, nàng bận quá nên quên mất việc này, vội đứng dậy giải thích với Tấn vương: “Thực sự xin lỗi…… Ta đã đánh mất hà bao của công chúa.” Lam Tranh nói hắn đốt cái hà bao đó rồi.
Tấn vương nghi hoặc: “Không phải cô đã sửa hà bao, rồi đưa về cho Hâm Nghi rồi sao. Hôm sau ta đến phường thêu tìm cô, mới biết Thập đệ đã đón cô đi rồi, sau đó Hâm Nghi lại nói cho ta biết, thái giám bên Sùng Lan cung đã trả hà bao cho muội ấy.”
Nàng đoán là Lam Tranh làm, vội nói: “Ha ha, đúng rồi, trí nhớ của ta đúng là tệ quá.”
Tấn Vương nhìn Vũ Lâu, bỗng cười khổ: “Bản vương thật ngu ngốc, đã biết rõ không có cơ hội, mà vẫn còn cố dây dưa.”
Vũ Lâu giả vờ nghe không hiểu, trong lòng cũng rất khổ sở. Vốn dĩ nàng đã chấp nhận vận mệnh an bài, thậm chí đã muốn làm bạn với Lam Tranh ngốc nghếch cả đời, nhưng giờ tâm tình nàng đã thay đổi, nàng oán thán mình quen biết người xấu, để Lam Tranh hại nàng. Nếu thời gian có thể đảo ngược lại, tuyệt đối nàng sẽ không bước vào Huệ vương phủ nửa bước.
Nàng không dám nhìn vào mắt Tấn vương, cúi thấp đầu như muốn chôn sâu vào ngực, thấp giọng nói: “Đều là quá khứ rồi. Điện hạ đừng để ta làm liên lụy đến ngài.” Nói rồi lại dúi cây quạt vào ngực Tấn vương: “Vật này cũng nên đưa cho người có tình có ý đi.” Nói rồi nàng kéo váy lên chạy mất.