Chapter 22: Tạm biệt chim én
Tôi không ngờ rằng chuyến đi ship đồ chơi của mình lại hay ho đến thế. Tôi vui vì giải phóng được đống đồ chật tủ ở nhà, vui vì mang lại niềm vui cho mấy đứa trẻ nhà Ngọc, và hơn hết, vui vì những phút giây hoan lạc với Ngọc – một cảm giác tôi đã thèm muốn khá lâu, những gần một tháng lận.
Ngay từ lần đầu gặp em cuối năm ngoái, tôi đã tự nhủ, nếu phải bỏ ra 1 triệu cho buổi gặp ngày hôm ấy, tôi cũng sẵn lòng. Thế nên việc chạy xe 450 km cả đi cả về từ Hà Nội lên Lục Yên, để gặp em 1 tiếng thôi, tôi cũng thấy hài lòng. Nếu em nghỉ thì thôi. Chứ nếu em vẫn làm, dù ở Hà Nội hay Yên Bái, tôi cũng phải cố gặp cho bằng được. Không phải nói quá. Ở trên giường, chưa ai có thể thay thế Ngọc để làm tôi hài lòng đến vậy, kể cả Thúy Anh. Ở chiều ngược lại, Thúy Anh cũng có những điều ấn tượng vượt trội Ngọc. Và với một kẻ không phải tham lam và dâm đãng lắm như tôi, tôi cần cả 2 để cảm thấy thật sự trọn vẹn. Đang nói chuyện trên giường.
Và khi làm chuyện đó Ngọc xong rồi, tối hôm ấy về, tôi lại đâm lòng nhớ Thúy Anh. Tôi rất muốn nghe giọng cô nũng nịu hờn dỗi, và cũng muốn hỏi thăm bố mẹ cô nữa. Thật sự mấy ngày về họ đã đối xử với tôi rất tốt, coi tôi chẳng khác gì con đẻ. Dù lúc đầu đi về nhà Thúy Anh là miễn cưỡng nhưng tôi đâu ngờ lại hài lòng đến thế. Tôi tự nhủ, nếu sắp xếp được thời gian, tôi sẽ còn đến thăm họ thêm nhiều lần nữa, dù có Thúy Anh dẫn đường hay không. Tuy vậy họ vẫn muốn có Thúy Anh về cùng, đi với tôi cô không bị say xe. Tôi cảm thấy trong họ có một tình yêu thương cho Thúy Anh vô bờ bến. Ấy thế mà cô lại bỏ học đi làm gái. Cuộc đời thật lắm cái éo le.
Sáng hôm sau tôi gọi.
Thúy Anh khoe em đã hết kinh rồi, chả hiểu sao đợt này lại hết nhanh thế, mọi khi cứ phải tầm 5 ngày, đợt này 3 ngày đã hết sạch sẽ rồi, nhưng người vẫn còn hơi mệt. Tôi tự dưng thấy hơi lo lo. Cứ có điều gì đó bất thường mà chưa tìm ra lý do là tôi cảm thấy không an tâm. Nhưng tôi không nói cho cô biết nỗi lo ấy
– Chiều nay em xuống Hà Nội chưa?
– Vâng chiều nay em đi đây. Người đang hơi mệt, mà lại lo say xe nữa.
– Thế em ở lại chơi thêm với bố mẹ thêm vài ngày đi. Đợi khỏe hẳn hẵng xuống
– Không được. Phải đi làm nữa chứ. Chủ nó giục quá rồi, bảo bao nhiêu khách hỏi thăm. Với ở nhà lâu quá mẹ em cũng đuổi đi đây nè
Tôi thật sự thấy rất khó nuốt trôi hai chữ “đi làm” của Thúy Anh khi nó được đặt trong một tình huống gắn với tình cảm gia đình, nhưng cô nói cũng phải. Đợt này cô đã nghỉ quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến lượng khách quen. Tôi muốn cô nghỉ thật, nghỉ nữa, nghỉ hẳn, nhưng đâu có quyền gì, và bản thân thấy cũng bất lực chẳng giúp gì được cho cô. Ừ thì để cô đi làm vậy.
– Thế sắp xếp đi sớm chút, xuống HN sớm rồi còn nghỉ ngơi hồi sức mai đi làm nữa.
– Vâng ạ. 3h có xe chạy qua. Em toàn đi chuyến xe đó thôi.
Ồ ồ, keyword đây rồi. 3 giờ!
– Bố mẹ khỏe không? Mẹ em mấy nay tâm trạng tốt cười đùa vui vẻ chứ, có đi lại tốt không?
– Vẫn đều đều anh ạ. Nhưng khi em ở nhà là thế. Em sợ em đi rồi mẹ em lại buồn. Hay em chuyển máy anh nói chuyện với mẹ em chút nhé. Mẹ quý anh lắm đó hihi
– Ừ.
———
– A lô cháu chào bác ạ. Cháu Tèo.
– Chào cháu. Khỏe không cháu? Công việc vẫn tốt chứ?
– Vâng ạ. Cảm ơn bác, cháu vẫn đều đều vậy thôi ạ. Bác uống thuốc cháu gửi có thấy đỡ hơn không ạ?
– Có. Đỡ hơn nhiều đấy. Nhưng hơi đắng bác uống chưa quen
– Vâng ạ. Bác chịu khó uống cho mau khỏi bệnh. Nếu uống hết cháu lại mang thêm cho bác mấy thang nữa
– Ấy chết sao thế được. Nếu lần sau mang đến bác gửi tiền nhé.
– Bác không phải lo đâu ạ. Có gì cháu với em Thương bàn bạc hết rồi. Mà chiều nay Thương đi xuống Hà Nội để mai bắt đầu làm việc, có gì bác đừng buồn và đừng lo nhé. Dưới này cháu sẽ bảo ban em. Và có thời gian sẽ tận tay đưa em về thăm hai bác ạ. Bác cứ yên tâm nhé
– Cảm ơn cháu. Lúc nào đỡ bận công việc cứ qua nhà bác chơi, rồi cho con Thương về với nhé.
– Vâng ạ. Bác đi nghỉ đi. Cháu vào làm tiếp đây ạ.
Và tôi a lô lập tức cho thằng bạn để mượn xe, rồi chạy một lèo lên Lạng Sơn, đậu ở ngay cổng làng nhà Thương – cái làng có cái tên thật dễ thương, nhưng trước khi vào là phải qua một bãi tập kết của xe chở lợn xuất sang Trung Quốc, hôi thối kinh khủng!
2 rưỡi chiều, tôi gọi Thương, bảo anh đang đợi em ở cổng làng nhé; anh thương em lắm, bị say xe thì khổ ra, nhưng không tiện vào tận nhà. Quá bất ngờ trước sự nhiệt tình và chu đáo của tôi, cô reo lên bảo em cảm ơn anh Tèo đẹp trai và tốt bụng nhé. Đúng 3 giờ, nhìn qua gương xe, tôi thấy cô lon ton khoác ba lô chạy tới. Dù cô vẫn diện trang phục giản dị như nữ sinh nông thôn lên phố học, tôi thấy vóc người với mông và ngực nở nang của cô cùng dáng đi ngoáy mông đầy nghệ thuật vẫn thật sự … gợi cảm. Tôi không chắc là cô thật sự như thế hay tại vì trong ánh mắt tôi có một sự dâm nhẹ.
Về Hà Nội an toàn, không có chuyện gì xảy ra hết. Kết quả cho sự nhiệt tình không còn gì để chê của tôi là một nụ hôn đắm đuối trước lúc cô xuống xe. Tôi không để tâm nhiều chuyện đó, chỉ thấy có cảm tình hơn với chiếc Ranger này. Ngồi lái khá thoải mái, đầm xe, cảm giác an toàn, và hơn hết, liên tục được cô gái xinh đẹp ngồi cạnh khen, đi với anh thích thế, xe này ngồi dễ chịu quá, em chẳng say xe gì cả,…
Và sau đó là chuỗi ngày Thương lao đầu vào làm việc. Sau thời gian nghỉ, bao nhiêu khách quen khách lạ lại tìm gặp cô tới tấp, đến nỗi nhiều khi em nhắn tin kêu mệt quá. Tôi phải nhắc làm vừa sức thôi kẻo lại ốm lăn ra đấy, cô bảo vâng, nhưng rồi chắc vẫn cố. Cũng may là dù đông như vậy, tôi theo dõi trên web gái gọi thì chỉ thấy khách khen chứ chưa thấy ai phản hồi công nghiệp hay thái độ gì cả. Tôi vẫn hoàn toàn tin tưởng rằng Thúy Anh là một cô gái có tâm!
Tôi hỏi xin số điện thoại nhà Thương và đôi khi gọi điện hỏi thăm bố mẹ Thương luôn, không cần qua cô nữa. Cũng chẳng phải là đôi khi, cứ hai ngày một lần vào buổi trưa. Tôi gọi cho họ nhiều như tôi gọi về cho bố mẹ tôi vậy.
Tạm quên Thương. Để cô làm. Không nhắn tin. Không gọi điện. Không hẹn gặp.
Cuối tuần, tôi lại chạy xe lên nhà Ngọc. Có lẽ cái cảm giác đi hơn 200 cây số để được xoạc cô gái mình hâm mộ khiến tôi thấy thích thú và thỏa mãn. Không phủ nhận rằng tôi cố tình lên để làm chuyện đó, nhưng cũng phải tìm ra một cái lý do thật tự nhiên và chính đáng. Sẵn bịch thuốc mua cho mẹ vẫn còn khá nhiều, tôi mang lên cho mẹ Ngọc. Có một loại thuốc thôi mà tôi mua cho mẹ uống đỡ đau lưng tuổi già, cho mẹ Thương đỡ đau lưng vì bệnh thận, và cho mẹ Ngọc để đau đau chân bệnh khớp. Tôi cũng phải tự thán phục mình vì chả biết cái vẹo gì về nghề Y nhưng cứ thấy người bệnh là xông xáo đi tặng thuốc – tặc lưỡi, thuốc bổ thôi mà, chả khỏi bệnh thì cũng bổ vào người chứ đi đâu. Vậy là tôi lại vận cái bộ đồ phong trần với quần jeans-kaki, áo khoác bò, đội mũ fullface, đi giày da lộn và lên đường, không quên mua cho thằng cu lớn cái máy tính Casio, loại Fx570MS – chiếc máy tình huyền thoại ngày xưa đã cùng tôi chinh chiến biết bao nhiêu kỳ thi học sinh giỏi giải toán trên máy tính Casio, và gặt hái hàng mớ giấy khen cộng huy chương. Nó đã khá lỗi thời rồi, nhưng với một đứa học sinh lớp 6, ở miền núi, thì hẳn vẫn là một thứ dụng cụ học tập tương đối xa xỉ, và hơn hết, với ý nghĩa như đã nói, biết đâu thằng cu lớn – Tuấn Cứt Chó, sẽ tiếp bước chú Tèo đem về nhà thật nhiều huy chương.
Tôi chạy một lèo, khá hào hứng vì chuyến đi không báo trước này sẽ lại mang tới chút bất ngờ cho Ngọc, thuốc sẽ làm cho mẹ Ngọc bớt đau chân, món quà sẽ làm cho lũ trẻ vui, hôm nay cuối tuần chắc chúng nó ở nhà cả.
Tôi chạy một lèo vào sân, vô cùng sửng sốt khi thấy đậu sẵn ở đó một chiếc Lexus biển Quảng Ninh tứ quý. Tôi phải đậu xa xa nó ra vì trông con Su Én của của tôi thật lép vế, và hơn hết, nhỡ may va quệt vào xước sơn của nó, thì ăn mứt! Và tôi cũng đoán được chủ nhân của nó là ai.
– Con chào bà ạ. Chào cả nhà. Chào anh! – Tôi bước vào cất lời chào cả chủ cả khách đang ngồi trong nhà.
Hai đứa trẻ chả biết ở đâu phi ra, một thằng ôm chân, một thằng cầm tay reo lên – “A! Chú Tèo! Chú Tèo!”. Bà cụ già thì đang ngồi giường cũng nhíu mắt ra hóng hóng xem ai chỉ đến khi Ngọc giới thiệu “anh Tèo u ạ” thì mới đáp lại lời chào của tôi rồi mới yên tâm trở về tư thế ngồi ban đầu. Tôi bế thằng cu em lên, hỏi có nhớ chú Tèo không, đồ chơi có thích không, thì nó đáp lại vẫn vẫn kiểu ngập ngừng giật cục, như thể vẫn chưa hết vỡ òa vì gặp lại chú Tèo. Thằng anh cứ cứ cầm tay vung qua vung lại, chú Tèo dạy cháu đi xe phân khối lớn với. Cái xe 150 của tôi mà nó gọi là phân khối lớn.
Ngồi uống ghế uống nước rồi, tôi mới kịp để ý vị khách đến trước. Người hơi béo, tầm 40 tuổi, đầu hơi hói, mặt đen nhẻm, mặc một bộ quần áo giản dị, chân vẫn còn băng bó và có cái nạng dựng ở góc nhà. Nếu “trông mặt mà bắt hình dong” thì chắc ai cũng nghĩ ông ta là lái xe chứ chẳng phải là chủ của cái Lexus bạc tỷ biển tứ quý đang đậu ngoài sân kia. Không lấy gì làm ưa nhìn lắm nhưng tôi phải công nhận là lão ta cười duyên, nhìn rất chất phác, đôn hậu, mỗi tội cười hơi to tí, cứ hô hố, giọng nói thì sang sảng. Ôi! Thế đíu nào nhìn thế mà lại yếu sinh lý nhỉ. Tôi thầm nghĩ trong đầu.
– Đây là anh David Tèo, bạn em dưới Hà Nội. Anh Tèo trước có mấy dự án thuê xây dựng qua đơn vị thầu bọn em. Còn đây là anh Jonny Nguyễn, vừa là bạn em vừa là sếp của em trai em ngoài Quảng Ninh. – Ngọc giới thiệu hai bọn tôi với nhau, chúng tôi chìa tay bắt một cái xã giao.
Tôi đảo mắt nhìn quanh xem ông kia đến có mang quà cáp gì khủng không để còn lựa lựa mang quà của mình ra, biết tình cảm là chính nhưng nếu nhỡ có lệch nhau về giá trị quá thì cũng không hay cho lắm. À, cũng chỉ có túi hoa quả như tôi dạo trước thôi. Tôi ra xe lấy bịch thuốc và cái máy tính.
– Bà ơi, hôm trước lên con nghe bà đau chân, có thuốc này con vẫn mua cho mẹ con uống thấy đỡ lắm. Bà lấy uống thử nhé. Tý con dặn Ngọc liều lượng và cách uống. – Bà cụ nắm lấy tay tôi nói cảm ơn và bảo ở lại ăn cơm trưa. Tôi thấy bà run run…
Đoạn, tôi gọi thằng cu lớn vào, bóc cái máy tính còn fullbox ra, đưa cho nó, dặn chăm học nhé. Nó thích mê, cầm bấm bấm loạn lên, nhưng ánh mắt cứ liếc liếc mẹ nó xem có cho nhận không. Và đúng là Ngọc đã nói từ chối một cách xã giao thật, tôi đêm thêm một câu là cả mẹ cả con cười the thé vui như Tết. Suốt từ đầu đến giờ tôi mới thấy gương mặt Ngọc trở nên tự nhiên chút. Lúc đầu có vẻ căng thẳng và ngượng ngạo. Cô quá bất ngờ khi tôi lại lên nhà cô, và có vẻ cô không hề muốn cuộc gặp mặt giữa tôi và Jonny Nguyễn. Tôi vốn có khá nhiều câu chuyên về lão. Ở chiều ngược lại, chắc lão chả biết gì về tôi. Thì rõ ràng ai lại kể với chồng hờ chuyện mình đi chịch xoạc một thanh niên khác chứ, Ngọc chắc chưa đến nỗi khờ như vậy.
Dù chiếc xe Su En 150 của tôi thật lép vế trước con Lexus nhưng nếu xét về ngoại hình thì rõ ràng tôi vượt trội Jonny, và đặc biệt hơn, hai thằng nhỏ cứ quấn lấy tôi không rời nửa bước. Một đứa thì lôi vào chơi máy bay cùng, một đứa thì lôi ra xe để cho nó ngồi lên và tập lái. Tôi mệt bể xác với hai thằng cu con.
– Chú Tèo với chú Jonny ai đẹp trai hơn?
– Chú Tèo đẹp hơn.
– Xe màu xanh của chú Tèo với xe mày trắng của chú Jonny, xe ai xịn hơn?
– Xe chú Tèo xin hơn
– Thế Cún quý chú Tèo hơn hay chú Jonny hơn?
– Cháu quý chú Tèo hơn.
Tôi và hai đứa bé đứng dưới gốc cây bưởi ở góc sân, chỗ dựng cái xe máy của tôi, vừa hỏi gạ chuyện linh tinh. Mỗi câu trả lời của chúng nó làm tôi dâng lên niềm vui nhè nhẹ trong lòng. Thỉnh thoảng có cơn gió, vài quả bưởi non rụng lộp bộp xuống sân. Thằng Cún chạy ra nhặt rồi nhét vào tay tôi, bảo cháu cho chú Tèo này.
Dù biết nó còn quá nhỏ để tiếp thu cái điều tôi sắp nói nhưng bằng tất cả sự chân thành của mình, tôi ngồi chống chân để ngang mặt nó, hai tay béo má nó, nói thật dịu dàng:
– Cún vậy là chưa ngoan rồi. Chú nào cũng phải quý chứ. Cún phải quý cả chú Jonny nữa. Chú ấy cũng tốt bụng mà. Đúng không?
Nó ngơ ngác nhìn tôi vì chẳng hiểu chuyện gì, nhưng cũng gật đầu cái rụp.
– Cún ngoan, nghe lời mẹ, quý cả chú Tèo và chú Jonny, rồi chú cho xuống Hà Nội chơi nhé.
– Bao giờ ạ?
– Hè nhé. Xuống Hà Nội chú dẫn đi ăn kem. Thích lắm. Nhưng phải ngoan trước đã. Nhớ chưa?
– Vâng ạ
– Tý nữa lúc nào chú Jonny về thì Cún phải đứng khoanh tay chào, bảo là “Cháu chào chú Jonny ạ. Mai chú Jonny đến chơi nữa nhé”
Nó vẫn ngơ ngác và gật đầu đồng ý một cách miễn cưỡng.
Lát sau, tôi nắm tay nó vào nhà, vẫn ôm nó rồi ngồi vào ghế nhấp nốt ngụm nước và cất lời chào ra về. Bà cụ cứ nằng nặc giữ ở lại ăn cơm cùng nhưng tôi chối bảo có việc phải đi luôn. Tôi buông thằng Cún ra, đẩy sang lòng Jonny, bảo Cún sang ngồi với chú Jonny để chú Tèo đi công chuyện nhé. Rất nhanh lão đưa tay ra đón rồi kéo nó vào lòng, mặt đầy phấn khích. Tôi thấy thằng bé tỏ ra thật miễn cưỡng và ngượng ngùng, ánh mắt cứ nhìn tôi dò hỏi điều gì đó, nhưng như nhớ đến lời hứa lúc nãy, chỉ ngồi im không nói gì.
Tôi cắp đít ra ngõ, và thật sự không biết đi đâu, trong lòng thấy vừa thanh thản, vừa trống rỗng; tôi tin mình vừa làm một chuyện nhân văn…
Tôi thật sự có nghĩ linh tinh tới việc lão Jonny sẽ ở lại chơi bao lâu, có làm gì không, có bàn bạc chuyện người lớn gì không. Ôi! Hoang mang cực độ!
Về nhà rồi, tôi thật sự muốn nhắn tin hỏi Ngọc ngay chuyện đó, nhưng lại thấy thật vô duyên. Tôi đã trông chờ Ngọc chủ động nói, và đã nhìn vào màn hình Zalo đợi suốt cả một buổi tối liền. Vẫn chẳng có tin nhắn nào cả, dù đầu kia vẫn thấy chấm xanh xanh online.
Nửa đêm, tôi ra ban công, châm một điếu thuốc hút. Từ hôm ở Sa Pa về tôi mới lại ngậm một điếu thuốc. Làn khói mờ ảo tan vào không trung. Nghĩ ngợi xa xăm…
Hết! Hết thật rồi! Vậy là từ nay Ngọc đã rời tôi theo tiếng gọi của cuộc đời. Tôi mừng cho em, buồn cho tôi, và cảm thấy cuocj đời thật trống rỗng.
Tôi nhìn lại mình. Hai mươi sáu tuổi. Dành cả thanh xuân để đi đá phò và quan tâm tới phò. Một loser chính hãng.
Mở Zalo. Tìm Ngọc Nhi. Remove friend.
Mở Danh bạ. Tìm Ngọc Nhi. Delete.
Tạm biệt em.
…Tạm biệt chim én xưa tạm biệt những giấc mơ
Và giàn hoa tím bên nhà ai nhớ mong
Chào nụ hoa bé nhỏ dịu dàng trong đám cỏ
Đợi chờ con én những chiều xa rất xa…
(Tạm biệt chim én – Trần Tiến)