Chap 10: Thằng Tôi mặt dày
Tôi thầm tự chửi mình vì đã chúc em bằng tất cả sự chân thành – Chúc em ngày càng đông khách!
Và em đông khách đến nỗi, phải đi làm sớm hơn, nghỉ làm muộn hơn, tăng tần suất nhận kèo đêm. Em không còn thời gian để lên zalo nữa, chứ nói gì đến thời gian dành cho tôi. Tôi biết thế nên cũng không trực tiếp hỏi em điều gì. Có hôm thấy bấn quá nhắn tin cho SĐT làm việc của em mà thằng bánh giữ, cũng chẳng thấy hồi âm gì, gọi cũng chẳng nghe máy. Cũng có lúc tôi thấy nó nhắn lại bảo hôm nay em hơi mệt, anh đi gặp bạn em nhé. Tôi cũng dạm hỏi bạn nào thế, thì nó cho số điện thoại và bảo tên là Linh, anh nhắn tin thử xem. Thật ra bạn mà thằng bánh nhắn cho tôi cũng là một em hàng nó quản lý thôi, và cũng giữ số luôn. Tôi đoán chắc em kia rảnh khách hơn nên thằng bánh nó đá sang. Tôi tra thử số thì ra bài đăng của con Thùy Linh – vốn bị report là công nghiệp và thái độ lấc cấc. Đm cái loại đấy tôi gặp làm gì cho phí tiền. Tôi chỉ nhớ Hoàng Ánh thôi. Đến Thúy Anh xinh là thế mà tôi còn chẳng muốn gặp thay Hoàng Ánh thì mấy em kia sao đủ tuổi. Liền mấy hôm tôi nhắn tin set kèo với Hoàng Ánh, và đều xịt. Theo dõi bài đăng trên web tôi biết nhiều ông cũng gặp tình trạng tương tự, trong khi có nhiều ông set được kèo đi về phấn khởi ra mặt, còn khoe hôm nay anh được bế em lên mà dập, phê quá. Đọc những dòng đấy mà tự dưng tôi thấy tức tức, kiểu như ghen.
Cứ tưởng tượng một ngày em ý chỉ phục vụ được đến 20 khách, nhiều lắm nữa là 25 khách, trong khi có đến một trăm người set kèo, thì phần lớn sẽ phải trông chờ trong thất vọng. Và tôi là một trong số những thằng số đen đủi. Sau lần mở hàng ngày mùng 4 Tết, 10 ngày sau tôi không gặp lại em, cũng không nhắn tin gì mấy. Nhiều lúc nhắn tin hỏi thăm mà mãi mới thấy em trả lời, trả lời rất ngắn, và xong lại offline luôn.
Và rồi, tôi bắt đầu gặp trục trặc với công việc của mình. Vừa mới đầu năm thôi, mà số tôi đã nhọ và khắm quá!
Tôi dính vào một chuyện liên quan đến tiền nong với công ty, và có vẻ rất nghiêm trọng. Và vì số tiền ấy quá lớn, tôi cùng với vài anh em khác trong công ty được các anh công an trông nom rất kỹ, đại khái là hợp tác để phục vụ điều tra thôi. Tôi không muốn kể nhiều về vấn đề này, chỉ biết rằng, tài khoản ngân hàng của tôi được niêm phong lại, tôi cũng được khuyến khích hạn chế liên lạc. Thế là tôi tháo luôn sim điện thoại, khóa facebook, Off Zalo, tự dưng mất tích, chỉ còn một SĐT rác để liên lạc với gia đình và các anh công an. Tôi cũng được công ty tạm thời cho nghỉ để phục vụ điều tra.
Vậy là suốt quãng thời gian từ tầm rằm tháng giêng tới hết tháng, tôi như tự kỷ. Chỉ quanh quẩn trong phòng trọ, lướt web đọc báo và khi có yêu cầu từ phía công an thì ra trụ sở làm việc. Tất nhiên tôi không làm sai điều gì nên cũng chẳng sợ. Chỉ có điều, việc bị niêm phong tài khoản khiến tôi túng quẫn quá. Vây mượn bạn bè được chút, tiêu rồi cũng hết. Gia đình thì tôi giấu nhẹm. Tính khi nào giải quyết xong mới kể.
Những ngày khốn khó ấy, em đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc đời, về sự nghiệp. Có lẽ nào tôi đang đi sai hướng? Tôi nghĩ quẩn nếu chẳng may luật pháp như hạch, lại cho tôi vài năm năm bóc lịch, không biết rồi sẽ ra sao. Rồi những người thân yêu của tôi sẽ ra sao?? Đm thôi thôi, nghĩ gì nghĩ ngu vậy T… Tôi chỉ nghĩ rằng, có lẽ nên dừng lại với Ngọc, không nhớ nhung, không đợi chờ gì hết, cũng chẳng xoạc nữa. Giải nghệ checker và trở thành một chàng trai lương thiện, sống một cuộc sống bình thường, làm một công việc ổn định, yêu và cưới một cố gái bình thường, như em Oanh – người yêu cũ chẳng hạn. À mà thôi, em oanh có bình thường quái đâu. Nó như con dở hơi vậy. Động tý là giận dỗi vùng vằng vô cớ, xong lúc giận không bao giờ có thiện chí để mọi chuyện xử lý tích cực, toàn gay ức chế để rồi cả hai cùng đi vào ngõ cụt. Đm tự dưng tôi nhớ nó quá. Nhớ hơn những gì tôi nhớ Hoàng Ánh nhiều. Giá bây giờ có nó ở bên động viên mấy câu, có lẽ tôi sẽ có gấp đôi nghị lực để sớm vượt qua cơn giông bão này.
Nhưng rồi một sự việc bất ngờ xảy ra khiến tôi nghĩ ngay đến Hoàng Ánh. Tôi có việc gần ngay một số tiền không lớn không nhỏ, mà thừa biết có hỏi mượn bọn bạn cũng chẳng có; tôi vốn cũng đã vay mượn chúng nó một số không nhỏ rồi.
Và bằng tất cả sự mặt dày của mình, tôi gọi Ngọc. Gọi bằng số rác tôi đang dùng. Phải trong hoàn cảnh bí bách như nào, tôi mới dám bốc máy lên gọi.
Có vẻ như vì SĐT lạ và vì hôm đấy tôi không được khỏe giọng ồm ồm nên em không nhận ra.
– Ai vậy ạ?
– Anh David Tèo đây em
– Anh Tèo nào ạ. Em quen nhiều anh Tèo lắm. Mà SĐT này thì lạ em không biết
– Anh Tèo mà gặp em toàn bật quạt trần ấy
– Vâng ạ. Có chuyện gì thế ạ?
Và tôi bắt đầu kể.
– Em ạ, anh đang dính vào một số chuyện chẳng lấy gì làm hay ho lắm, và thật sự là phải lấy hết sự mặt dày của mình gọi cho em để hỏi vay nóng một số tiền. Anh không biết từ Tết giờ em có dành dụm được chút nào không thì cho anh vay. Anh sẽ cố gắng thu xếp để trả em sớm, muộn nhất là cuối tháng này.
– Ui anh ạ. Anh em chơi với nhau em thật sự không có để giúp anh. Được đồng nào em lại gửi về nhà cho mẹ hết. Với lại cả tuần nay em cũng không đi làm. Em đang ở bệnh viện ngoài Quảng Ninh cơ.
– Ok em. Anh cũng hỏi vậy thôi không phải nghĩ ngợi gì đâu nhé. Để anh cố xoay kiểu khác vậy. Mà em làm sao đấy, lại phải vào viện.
– Em vào chăm người bệnh anh ạ.
– Ok em. Thế hẹn gặp em sau nhé.
– Vâng ạ. Em chào anh
Gọi điện xong rồi tôi mới thấy mình ngu quá. Tôi vẫn biết các em hàng đi làm nếu giữ gìn thì cũng có của ăn của để, tài khoản ngân hàng vài chục vài trăm triệu là bình thường, em Ngọc vẫn khoe tôi tháng kiếm được 3 bốn chục triệu. Nhưng em nó đang cày tiền để trả nợ xây nhà. Cái này thì có thể kiểm định, đâu có thể dư ra mà cho tôi vay mấy chục triệu cơ chứ. Đã thế, dù cũng có quen biết và cả tình cảm tin tưởng với nhau nữa, thì việc cho vay này cũng hết sức mạo hiểm. Tỷ lệ vay được gần như bằng không mà tôi vẫn cố gọi, để rồi chỉ làm tình hình thêm rắc rối.
Tôi đánh liều mở zalo lên phát, xem có gì không. Có tin nhắn của vài người, tôi click vào tin của Ngọc Nhi gửi xem ẻm đã viết gì.
Ngày 24/02:
– Vâng. Em đợt này cũng hơi bận ạ. Thật sự mệt mỏi.
(Trả lời tin nhắn của tôi từ trước đó. Tôi chưa kịp đọc tin này thì đã off zalo rồi)
Ngày 25/02:
– Dạo này anh thế nào rồi ạ? Khỏe không ạ? Em xin lỗi nhé, bận quá, muốn gặp anh cũng khó.
(Có lẽ là sáng cuối tuần, em nó nhớ lịch với tôi nên chủ động hỏi thăm)
– Anh đâu rồi, sao chẳng thấy onl thế?
(Hỏi vào buổi đêm. Chắc lúc này mới nghỉ làm chuẩn bị đi ngủ)
Ngày 26/02:
– Anh ơi. Anh đâu rồi. Sao không trả lời em thế? Em gọi cho anh mà cũng thuê bao lun rồi. Có chuyện gì thế ạ
– Chúc anh ngủ ngon ạ. Đọc được tin nhắn nhớ trả lời em nhé
(Buổi tối, gần đêm)
Ngày 27/02:
– Chúc anh ngày mới tốt lành. Em nhớ anh nhiều lắm. Đọc được tin nhắn thì trả lời em ngay nhé. Em đợi anh.
– Đúng là có chuyện gì rồi phải không anh? Anh nói gì với em đi. Em lo quá. Anh ơi…
– Anh yêu ngủ ngon nhé hihi
Ngày 28/02:
– Em không biết có chuyện gì nữa. Em vẫn từng ngày mong tin anh
– Anh ơi, hôm nay có khách đi em xong còn khen em chu đáo nè. Xong còn đưa hẳn 500k mà em không lấy. Anh đấy lại càng khen nữa. Hihi thích quá.
– Anh ơi, em đang làm việc tốt thế mà anh cũng không bắt lời à hiu hiu… Anh ngủ ngon nhé. Em ngủ đây. Mãi yêu!
Ngày 01/03:
– Chúc anh tháng mới an lành
– Anh ơi…. Có chuyện gì thế sao anh không nói với em. Nếu em có làm gì sai để anh giận thì anh cũng phải nói với em chứ. Anh ghét em cũng được, không thèm chơi với em nữa cũng được. Nhưng anh nói gì đi chứ ạ. Anh im lặng thế em sợ lắm. Anh ơi….
– Chắc là anh ghét em rồi chứ gì. Suốt những ngày qua em đã cố liên lạc với anh mà không được. Em sẽ không làm phiền anh nữa đâu. Anh bảo trọng nhé. Mong anh nhiều lắm. Bất cứ khi nào muốn anh hãy nhắn tin cho em nhé.
… Liền mấy hôm không nhắn.
Ngày 05/03:
– Anh ….
Ngày 08/03:
– Anh….
– Hôm nay 8/3 mà anh không chúc em gì à
– Ghét anh lắm lắm
Đọc được tràng tin nhắn dài dài thế, tôi khẽ cười tủm tỉm, ờm ít ra thì em ấy cũng vẫn còn chút tình cảm với mình. Hôm ấy là ngày 11/03, tôi nhắn lại:
– Là anh Tèo vừa gọi cho em đấy. Anh nhắn lại để em biết khỏi nãy cứ thắc mắc anh Tèo nào
– Ôi! Anh đây rồi. Anh làm gì ở đâu mà em không liên lạc được thế. À, là như nãy anh kể ạ. Em cũng nghe loáng thoáng vậy. Anh ơi, anh em chơi với nhau thật sự không phải em không muốn giúp đâu. Nhưng đúng là giờ em đang không còn tiền. Em lại đang ở trong bệnh viện nữa.
Nói rồi em gửi cho tôi một lọat ảnh trong bệnh viện, tay thì đâm mũi kim với chai truyền treo lủng lẳng trên đỉnh giường bệnh.
– Em bị sao thế?
– Em vào đây chăm ông anh bị gẫy chân. Tự nhiên mấy nay bị sốt phát ban. Đang tiêm truyền linh tinh vậy. Em không sao mà. Mai em lại về HN rồi. À chuyện của anh, em không giúp được rồi. Cố gắng anh nhé. Lâu không gặp, em nhớ anh quá!
– Ok em. Không có gì đâu, không phải nghĩ ngợi gì nhé. Hẹn gặp em.
– Vâng ạ
Tôi lại off zalo, không biết liền mấy ngày sau em có nhắn gì hay không. Chuyện của tôi cũng giải quyết ổn ổn hơn chút. Ngày 17/03 tôi quyết định đi chơi gái để giải đen. Trước khi đi tôi lại mở zalo lên xem. Vẫn những tin nhắn mùi mẫn của em gửi cho tôi suốt mấy ngày liền, khi thì anh đâu rồi, anh ngủ ngon nhé, anh lại ghét em rồi à, mong anh sớm vượt qua chuyện này, bla bla…
Tôi nhắn tin cho thằng bánh, và nó nhắn lại gần như lập tức. Chắc đợt này em ý có vẻ rảnh hơn, không còn bận tối mắt tối mũi như đợt ngay sau Tết.
Em nó gặp tôi mà mừng như thể trúng xổ số, nhảy cẫng lên. Nằm ôm rất lâu, lại chui vào nách ngửi ngửi, bảo mùi của anh không thể lẫn được. Có bịt mắt lại em cũng nhận ra anh. Em nó ôm chặt tôi hỏi han các việc này nọ, tôi thì cũng chẳng muốn em ý dính dáng nhiều bảo ổn rồi ổn rồi. Em bảo anh đã gầy thì chớ, đợt này nhìn lại còn gầy hơn trước, về nhà nhớ ăn uống tẩm bổ vào nhé. Tôi thấy em cũng gầy hơn, em giãy nảy lên bảo gầy gì, em đang thấy mình béo như con lợn đây này.
Quá lâu ngày không gặp nhau, chúng tôi có một màn quan hệ hết sức sôi nổi, gần như đến mức bạo dâm. Vẫn như thường lệ. Chơi trần. Xuất trong. Và em cũng ở lại ôm tôi ngủ đến hết buổi chiều.
Ôm em trong vòng tay, tôi thấy thảnh thơi hơn nhiều. Thật lạ!