Chapter 33: Điều thầm kín của Giám đốc Tèo (Phần 2)
Sau pha tình tứ với Thương, tôi chợt như thấy mình trưởng thành thêm vài tuổi, giống người đàn ông ngoài ba mươi chứ chẳng phải là thằng trẻ ranh mới vào đời nữa.
Đàn ông sinh ra trên đời có hai sứ mệnh: 1 – kiếm tiền; 2 – chinh phục đàn bà. Dường như tôi đang thực hiện sứ mệnh của mình khá ổn nếu so với bạn bè cùng trang lứa. Hai mươi sau tuổi, có trong tay đôi ba trăm ngàn Mỹ kim, có thể thoải mái để cung ứng cho bố mẹ ở quê sống một cuộc sống đỡ vất vả; có thể mua được hầu hết những thứ mình thích từ những chiếc điện thoại có logo Porsche Design tầm 4-5 chục triệu, chiếc laptop Thinkpad siêu mỏng đời mới nhất, chiếc đồng hồ Seiko Alpinist có mặt màu xanh lấp lánh, đến những chiếc bút ký, bút mực, bút chì Lamy thèm khát từ hồi còn trong Đội tuyển Toán cấp 3 đi thi Khu vực châu Á Thái Bình Dương. Và cả chiếc Su En 150A cũng là tiền do tôi tự kiếm mà mua được, kết quả của những ngày đầu tiên chơi coin. Nhà và xe – mục tiêu hữu hình mà nhiều thanh niên hướng tới, coi là đỉnh cao của sự nghiệp lúc còn trẻ – cũng nằm trong khả năng của tôi rồi, nhưng thật sự thấy chưa cần thiết để sắm sửa. Tôi chưa có nhu cầu lắm, và cũng chẳng hề coi đó là biểu hiện của một sự nghiệp thành công. Tôi tin rằng, mua được căn chung cư rồi sẽ lại nhớ những ngày đi thuê trọ, cãi cự với chủ nhà chỉ vì tiền điện tăng hơn 100 nghìn với tháng trước; mua được ô tô rồi sẽ lại nhớ những tháng ngày trên chiếc xe hai bánh, tung hoành dọc ngang, vô tình gặp một chiến hữu trên đường bèn giơ tay chào và nở nụ cười thân thiện. Vì vậy, tôi chẳng hề có ý nghĩ sẽ mua một căn nhà để “an cư rồi mới lập nghiệp” hay một chiếc xe chỉ để làm màu với thiên hạ và chết mệt vì đi đâu cũng lo kiếm chỗ đỗ.
Đấy, đấy là trước khi gặp Thương tôi nghĩ vậy. Còn như giờ đây, tôi lại muốn có ngay những thứ ấy. Tôi tưởng tượng ra là, trong căn phòng ngủ của tôi và Thương, tôi sẽ đưa cô một cây lăn sơn màu hồng, tôi thì màu xanh lam, mỗi đứa sẽ ra sức tô vẽ cho căn phòng ngủ ấy, kể cả là những đường sơn nghệch ngoạc đi chăng nữa, thì đó cũng là căn phòng ngủ đẹp nhất trên đời, nổi bật lên màu sắc yêu thích của vợ và chồng. Thương sẽ chẳng cần phải làm gì cả, chỉ ở nhà chăm sóc cho ngôi nhà, cắt tỉa vườn hoa, nấu cho tôi những bữa cơm nóng hổi và đẻ cho tôi hai đứa con gái, đặt tên là Cẩm Vân, Cẩm Anh. Hàng ngày tôi ở văn phòng về, sẽ dẫn hai con gái ra công viên chạy bộ và dạy chúng đá bóng, trở thành hai Fan nữ của Arsenal, tối về thì dạy chúng nó làm toán, xong những lúc giải lao thì bố đánh đàn, mẹ hát, con múa theo nhịp. Sau lần gặp Thương, lần đầu tiên sau hai mươi sáu năm sống trên đời, tôi có ý nghĩ lấy vợ, và bỗng có một ước mơ nhỏ nhoi như thế, giống như Chí Phèo đã từng ước trong truyện của ông Nam Cao.
Vậy thì bước đầu tiên tôi phải làm gì đây? – Giải cứu Thương.
Biết sẽ là gian nan nhưng tôi bây giờ đang tràn đầy khí thế. Chỉ cần cô đồng ý cùng tôi nhìn về tương lai tốt đẹp, mọi thứ thuộc về quá khứ tôi sẵn sàng bỏ qua hết. Tôi ra ban công, đón một ngọn gió mát rượi giữa đêm mùa hè, châm một điếu thuốc, lần đầu tiên tôi hút thuốc khi tâm trạng đang vui. Sẽ hợp lý hơn nếu đó là một đêm bầu trời đầy sao, để cho trí tưởng tưởng của tôi có thể bay lên cao vút. Nhưng ở cái đất Hà Nội chết tiệt này thì đào đâu ra sao? Tôi chợt thoáng nhớ lại cảnh hai đứa trẻ con nhà Ngọc, ở một miền hẻo lánh xa xôi, nửa đêm ngước cổ lên trời ngắm sao và mơ về những điều xanh mượt, thỉnh thoảng lại quay xuống vỗ muỗi cái đốp vào đùi. Thằng Cún và thằng Tuấn cứt chó, không biết có còn nhớ chú Tèo hay không… Sau một hồi bấm bấm điện thoại, hình Thương trong chiếc nón rộng vành chụp bên khóm hoa hồng nhà tôi đã được set làm hình nền điện thoại. Ngày mai, tôi sẽ rất vui nếu ai đó thấy được cái hình này và khen một câu: “Á đù! Người yêu thằng Tèo xinh gái thế!”. Tôi sẽ lập tức khao người đó một chầu ăn trưa bét tè lè nhè.
Tôi chợt nghĩ về tất cả những cô gái, những người đàn bà mà tôi đã từng lên gường, từ mấy em sinh viên là người yêu cũ cho tới những ả gái dịch vụ khắp mọi miền Tổ quốc ở Sa Pa, Lào Cai, Đồ Sơn, Quất Lâm, Hạ Long, Cửa Lò, Đà Nẵng, Huế, Tam Kỳ, Sài Gòn, Cần Thơ, thậm chí cả Singapore, Trung Quốc nữa; rồi đến cả em nhân viên tín dụng BIDV, chị gái thanh lý bình ga trong khu Trung Hòa Nhân Chính, em gái hàng xóm,…. Cả thảy chắc không dưới 50 người. Nhưng có lẽ chỉ có Thương là tôi thấy chinh phục thành công bằng thứ tình cảm chân thành, dù mơ hồ nhưng cũng đang dần rõ nét hơn, và bằng cả chút lý trí còn đọng lại để nhìn về tương lai. Ngay bây giờ đây tôi muốn gặp Thương và nói cho cô biết rằng, chuyện tôi đã quan hệ với cô mà không dùng bao cao su và hứa sẽ nhận trách nhiệm nếu cảy ra biến, dù là vu vơ nhưng tôi cũng hoàn toàn nghiêm túc. Tôi sẽ dần từng bước đưa cô trở về với con đường chính đáng, để cô chỉ sống vì tương lai không còn mặc cảm về quá khứ nữa. Tôi tính rằng, mất khoảng hai năm cho cả quá trình ấy. Khi ấy tôi cũng 28-29 rồi, còn cô thì 22-23, tuổi thật đẹp để kết đôi và tạo nên những điều kỳ diệu.
Tiện thể tôi kể về mấy chục cô gái (thật ra sau đó thì cũng trở thành đàn bà hết) đã đi qua cuộc đời tôi. Người yêu cũng vài ba em nhưng không đi đến đâu, và về căn bản là yêu để đỡ bị chê FA chứ hầu như lúc đấy cũng chả xác định gì nhiều – thôi không kể. Gái dịch vụ mọi miền Tổ quốc và cả nước ngoài cũng chẳng có gì đặc sắc, đi công tác đâu thì bị anh em bạn bè rủ rê thôi. Còn đây, có một chuyện mà tôi cũng với người phụ nữ đó đã lên giường với nhau theo một kịch bản vô cùng đặc biệt và kích thích.
Năm ấy, tôi sinh viên năm ba, vừa mới chuyển chỗ trọ từ Hoàng Hoa Thám về Chùa Láng cho gần trường. Tôi thuê được một phòng nhỏ trên tầng 7 của một căn chung cư mini, mùa hè nóng thấy bà nội. Vì là ở chỗ cũ với người quen nên khi chuyển đi là thành người vô sản, phải sắm sửa đồ dùng hết từ đầu. Lang thang trên mạng thấy một người ra bán bếp và bình ga giá rẻ quá, tôi liền nhắn tin hỏi mua. Chị bảo ok em, em tự qua lấy nhé và vận chuyển nhé, sinh viên chị giảm giá cho. Ui cha cha, yêu thế chứ lị. Theo sự chỉ dẫn của chị, tôi lần mò tìm đến khu đô thị Trung Hòa – Nhân Chính (tự nhiên nhớ ra là nó khá gần văn phòng công ty tôi hiện tại). Tôi cũng thuộc loại sành sỏi chứ chảng phải gà mờ gì nhưng cũng bị lạc lên lạc xuống mới có thể tìm được đúng nhà. Có lẽ thấy được sự khắc khổ trên khuôn mặt đen nhẻm của một thằng sinh viên tỉnh lẻ, chị tiếp đãi tôi bằng một màn dạo đầu hết sức chu đáo, tưởng như nhà có gì ngon là mang hết ra đãi. Ăn bánh kẹo, hoa quả, uống nước no say và hỏi thăm chuyện trò đủ thứ rồi, chị dẫn tôi ra góc bếp vè chỉ vào trong hốc:
– Đây, bình ga đây em. Hộ chị tháo nó ra với nhé. Nhà chị lắp bếp điện đây rồi nên bếp ga không dùng đến nữa, để chỉ tổ chật nhà. Em khéo tay tháo luôn ra hộ chị với chứ chị chịu luôn rồi. Anh nhà chị thì bận suốt chẳng ở nhà để mà dọn dẹp cái này. Với lại có khi cũng chẳng rành vụ này.
– Vâng, để em xem. – Tôi đáp, vừa chui đầu vào gầm bệ bếp vừa xem xét.
Ôi! Địt con mẹ! Ăn lol rồi! Dính kế của mụ chủ nhà rồi! Cái bình ga thì mãi trong xó xỉnh nào, xong bên ngoài thì bị chặn bởi hàng tá các thứ máy móc thiết bị chết tiệt gì trong cái hệ thống bếp điện, lò nướng. Giờ muốn lôi cái bình ga ra thì khéo phải tháo hết mấy thứ lằng nhằng này ra chưa biết chừng. Tèo ơi ngu quá! Hốc cho đẫy bánh vào rồi giờ há miệng mắc quai huhu. Nhưng thôi không sao, cái này vẫn xử lý được, tẹo có lý do để mặc cả cái bình ga này xuống. Đang từ 3 trăm thì trả trăm rưỡi thôi. Đệch mịa chứ!
– Chị ơi, lấy em mượn cái kìm, búa và tournervit.
– Đây, đây em. Để chị đi lấy.
Tôi bắt đầu hì hục vặn vặn, tháo tháo, gõ gõ để dọn đường lôi cái bình ga ra, thầm chửi địt mẹ bọn thợ lắp đồ ngu như chó. Mà cái nhà này cũng lạ, lắp đồ điện hết rồi thì ngay lúc đầu đưa cái bình ga ra, lại cứ để trong đấy, có dùng đéo đâu. Để chuột mát nó làm tổ đái ỉa trong đây bẩn và hôi như bãi rác.
– Sao lắp bếp điện rồi chị còn giữ lại bình ga làm gì vậy ạ?
– À, để đề phòng khi mất điện thì vẫn có chỗ nấu nướng ý. Nhưng từ lúc đấy chưa dùng lần nào cả, vì khi mất điện thì … tối quá, không nấu được
Tôi đang rúc trong xó cũng phải phì cười vì câu chuyện của chị, quay ra hít thở cái kẻo ngạt mà chết mất, bỗng thấy chị đang đứng ngay bên cạnh và nở nụ cười thật tươi. Tổ sư. Tự dưng thấy xao xuyến nhè nhẹ. Cứ thấy ai mà tóc đen dài, má đồng tiền, răng khểnh là tôi xao xuyến. Chị chủ nhà tóc không dài, má không mún đồng tiền, nhưng khi chị cười tôi đã phát hiện ra cái răng khểnh. Giá mà chị có em gái đang học cấp 3 thì tốt…
Sau một hồi đục khoét vặn vẹo các thứ, tôi cũng rút được dây, tháo được kệ ra và lôi được cái bình ga ra ngoài. Trong lúc đó chị ra chỗ bục cửa sổ nghe điện thoại, bảo là alo anh à, vâng có bạn sinh viên qua lấy đây rồi, bạn ý rành lắm, tháo lắp một chút là xong… Định mệnh! Vậy là rõ ràng nhà này ủ mưu gài bẫy mình rồi. Nhà giàu, xinh gáo mà ăn ở tệ. Tôi ngó nghiêng tìm cái cái chổi trong góc bếp và tiện tay quét dọn hết đống rác rưởi mà lũ chuột đã tha vào trong gầm bếp, xong kê lại mọi thứ đồ đạc gọn gàng như lúc đầu.
– Ôi chị ơi sợ quá. Tháo được cái bình ga nhà chị ra cũng mệt đứt hơi. Biết thế này khéo em chẳng qua mua của chị nữa xong. Mua của người khác đắt thêm tý mà chỉ việc đến chở về. hihi – Tôi nói với vẻ nửa đùa nửa thật.
– Em chu đáo thật đấy, xong lại còn dọn luôn hộ chị nữa. Yên tâm chị không để em thiệt đâu.
– Đây nữa chị ơi. Cái dây ga bị chuột cắn hết rồi này. Em chưa thử chứ khéo bị rò ga nữa thì thôi. Em về lại phải mua dây khác. Mà nhà chị cũng liều thật. Dây này mà hở ga ra chẳng may lại chập điện cháy nổ thì quá tội. – Thú thật lúc nói ra câu này, trong lòng tôi đã dâng lên khẩu hiệu: “Trăm rưỡi! Trăm rưỡi! Trăm rưỡi!…”
– Ừ, cũng may quá. Có em qua xử lý giúp chị. Cái này chị tặng lại em đấy. Về có thiếu sót gì thì khắc phục rồi dùng tạm vậy nhé – Chị nói và cười tươi dịu dàng, lại để lộ ra cái răng khểnh trong hàm răng trắng muốt.
– Ơ? Thôi. Thế sao được. Em lấy thế cũng ngại ý. Bình còn nhiều ga thế này, tính ra cũng mấy trăm nghìn…
– Không có gì. Chị tặng em mà. Cứ lấy về dùng. – Chị nói ngắt ngang lời tôi – Thôi đi vào đây rửa tay chân mặt mũi đi. Nhọ hết rồi kìa.
Tôi theo chị chủ nhà dẫn lối vào trong toilett để rửa tay chân, bỗng thấy chị gái này đã xinh gái lại còn tốt bụng nữa. Thú thực lúc này tôi mới nhìn để ý chị rõ hơn. Chị mặc một cái áo hai dây màu đen bó sát để hằn ra cặp ngực khá múp míp. Chiếc quần short bò không dài không ngắn, tầm đến giữa đùi, đủ để tôi tháy cặp chân trắng trẻo, cặp đùi thon thả, và có thể tưởng tượng được khúc bên trên cũng đẹp và quyến rũ nhường nào. Chị đi trước tôi lắc lư cặp mông tròn xoe xoe thật kích thích. Tôi khi ấy không biết ma xui quỷ dẫn lối thế nào mà bỗng tiến sát lại chị, thòng tay vung vẩy để nó chạm vào mông và đùi chị. Chị quay lại nhìn tôi, là một phát lườm, nhưng tôi cảm nhận được là lườm yêu và không hề cảm thấy sợ sệt. Một phần vì trước đó hai chị em đã nói với nhau khá nhiều chuyện và tìm thấy một sự hợp nhau khó giải thích. Chị để tôi vào rửa tay chân mặt mũi và đi ra ngoài phòng trước. Tôi không nhận thức được mình vừa hành động đúng hay sai nhưng quả thật tôi muốn mọi chuyện đi xa hơn nữa. Tôi, sinh viên năm ba, quả thật là chưa được xoạc nhiều, nên có vẻ rất ham, và thường ủ trong đầu những ý nghĩ đen tối.
Đứng soi gương hồi lâu, nhìn thẳng vào mắt mình để tự nhủ phải kìm chế lại, tôi ok với phương án sẽ ra cảm ơn rồi chào về luôn. Nhưng khi ra phòng khách đã thấy chị đang ngồi gọt táo. Chị chủ động ngồi hếch sang một bên bảo tôi ngồi xuống bên cạnh. Tôi ngoan ngoãn nghe lời. Tôi lại liếc nhìn sang chị, từ chiếc răng khểnh, xuống đến vùng ngực nở nang ẩn sau lớp áo đen, rồi xuống cặp giò trắng nõn. Ôi đù! Không phải là chiếc quần short jeans khi nãy nữa mà bây giờ là chiếc quần hoa mỏng tang, loại quần chun mà các chị em vẫn thường hay mặc ở nhà. Chị thay lúc nào mà nhanh thế! Tôi như cảm thấy có điều gì sai sai rồi, vội vàng nhìn quanh, và phát hiện ra các cửa nhà đều đã được đóng kín. Chị vừa cười vừa đưa cho tôi miếng táo, động tác lăc lư người thật không tự nhiên, nhưng tôi thấy chân chị đã để lệch sang chạm vào chân tôi, và người chị tỏa ra một thứ mùi thơm nhè nhẹ. Tôi chính thức bị đánh gục.
Tôi nằm đè lên chị, ngay trên chiếc ghế sofa, lột được áo và quần chị ra rồi, bắt đầu bóp vú và vét máng. Tôi thích vét dù không có nhiều kỹ năng. Chị thì có vẻ thích được vét, nên mấy lần tôi đã định thoát ra để nhường khu cấm địa cho chim nhưng đều bị chị dùng tay ghì đầu tôi lại. Mãi sau tôi mới được nhét vào, nhấp và xuất trong. Đó là lần đầu tiên tôi chơi trần. Ban đầu chị phản đối vì không có bao, nhưng sau rồi cũng chỉ rên lên ú ớ ú ớ dâm dật.
Suốt cả quá trình ấy chị chỉ nói với tôi hai câu. Câu 1 là: Thanh niên cũng lớn rồi, sau đi đâu thì nên có bao để sẵn trong người. Câu 2 là hỏi: Em có người yêu chưa. Lúc ấy tôi đang mải bóp vú và vét máng, không tiện nói gì, chỉ đáp lại bằng một lần gật đầu và một lần lắc.
Thật là mỹ mãn. Được ăn, được nói lại được gói mang về nữa. Kể từ lần gặp chị, tôi bắt đầu có sở thích nhân trần, có thói quen nhét một chiếc bao cao su vào ví. Nhưng dù sao mọi chuyện xảy ra cũng vẫn cứ là sai trái, và tôi đã không gặp lại chị một lần nào nữa dù chị sau đó có một lần nhắn tin hỏi, em đang làm gì đấy, có rảnh không…
Tôi đứng ở ban công, vứt phụp cái tàn thuốc xuống dưới sân, cười nhẹ, tự thấy mình không mang một vẻ đẹp gì đó kiểu gợi dục, nhưng lại rất cuốn hút phụ nữ theo kiểu tình một lần như thế. Căn bản cũng là do mình dễ dãi nữa, dễ như phò vậy!
Tôi tự nhủ, sau này có Thương rồi, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó với một cô gái hay người đàn bà nào khác, thậm chí cũng không thèm nghĩ luôn. Trong tâm trí tôi bây giờ chỉ có Thương. Thương. Và Thương mà thôi.
Người đâu mà thiêng. Vừa nghĩ cái là xuất hiện luôn:
– Chúc bố Cẩm Vân ngủ ngon nhé. – Thương nhắn tin trên Zalo kèm theo một cái emo ngộ nghĩnh.
Tôi cười khẽ một cái, gõ “Chúc mẹ Cẩm Vân ngủ ngon” nhưng không dám enter, xóa đi, thay bằng một emo trái tim.
Hôn nhẹ lên cái hình nền điện thoại. Không biết ai sẽ là người may mắn trưa mai được mình mời ăn đây?…