Ngày xưa em đến… Chuyện như chưa bắt đầu – Phần 2 – Botruyen

Ngày xưa em đến… Chuyện như chưa bắt đầu - Phần 2

Có duyên ?

“ Này người yêu dấu ơi…! em đã nghe gì trong tiếng sóng. Biển xanh với nắng hồng, em đẹp như ..“

– Gì mày ?

– Còn ngủ hả,lên lớp làm bài kiểm tra,nhanh lên

– Đùa nhau à

– Đùa gì,nhanh lên.

Quẳng điện thoại ra giường,tôi bật dậy lao ngay vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân . Mặc vội chiếc quần jean, tay cầm quyển vở với cái bút, tôi chạy vù ra khỏi phòng mà chẳng kịp chải đầu. Hồi khuya tôi ngủ muộn vì xem clip aoe của giải Tứ hùng , định bụng ngủ bù vào 2 tiết đầu buổi sáng,vì môn này không điểm danh. Thế mà chẳng hiểu sao lại kiểm tra ngay tiết đầu tiên thế này. Mượn tạm xe đạp của con bé tầng 1, tôi phóng như bay đến trường. Vội vàng gửi xe chỗ quán nước quen hay ngồi,bấm số gọi cho thằng bạn

– Thầy ra ngoài chưa mày

– Đang đâu đấy

– Tao vừa đến,đang chỗ quán nước đây

– Ừ ngồi đó đi,bọn anh ra

– Sao bảo kiểm tra

– Haha

– Cái ***

Lại bị mấy thằng mất dạy lừa , trò này chúng nó đã bày 2 3 lần rồi,mà không hiểu sao tới hôm nay tôi vẫn dính Vác bộ mặt bơ phờ với quả đầu chưa kịp chải quay lại quán nước,tôi gọi một cốc trà đá rồi tranh thủ ngắm mấy em sinh viên đang đứng trong quán photo đối diện. Vài phút sau thì mấy cái mặt thớt cũng xuất hiện từ phía cổng trường, vừa thấy tôi chúng nó đã thi nhau cười ha hả

– Ơ bạn Duy không lên kiểm tra à, còn ngồi đây làm gì

– Được hôm bạn Duy đi học sớm, chắc hôm nay trời bão rồi

– Mấy thằng mặt *** này,3h sáng anh mày mới ngủ đấy

– Kệ mày chứ,bọn anh đâu quan tâm ,haha.

Cả lũ ngồi chém gió đợi hết tiết đầu rồi kéo nhau vào lớp. Vọt luôn xuống bàn dưới cùng,tôi nằm gục xuống bàn tranh thủ ngủ bù. Thầy dạy môn này khá hiền, chỉ cần đừng nói chuyện or phá phách, còn thích ngủ cứ ngủ thoải mái. Vừa chợp mặt được một lúc, thì bị ăn ngay 1 bạt vào đầu.

– Dậy về mày

– Cái *** ** *** không gọi tử tế được à

– Tao hét vào tai mày còn không thèm dậy cơ mà, có muốn một vả nữa cho tỉnh không

– Ơ sao hôm nay về sớm vậy

– Thầy cho nghỉ 3 tiết sau xuống sân bóng cổ vũ cho đội nữ Khoa mình đá với nữ bên Kế toán

– Ơ ngon, về ngủ thôi

– Về đâu, ra đấy xem rồi trưa về anh em làm tí, chiều được nghỉ nốt đấy, chiều mà ngủ.

Chẳng kịp để tôi có cơ hội chuồn, chúng nó vít cổ tôi lôi ra ngoài sân bóng của trường. “ Giải Bóng Đá Nữ Sinh Viên Trường ABC “ . Sân lúc này khá đông người, tím hồng cam vàng gì đủ cả, giò trắng giò đen,giò ngắn giò dài, giò muỗi giò voi đủ cả. Bình thường nếu tỉnh táo,thì tôi chẳng bỏ sót dịp hiếm có này mà mở mang tầm mắt. Nhưng vì quá oải nên tới chỗ sân của đội nữ lớp mình, tôi nằm luôn ra đống balô của chúng nó mà ngủ,mặc kệ xung quanh ầm ầm tiếng la hét vỗ tay.

“ Bịch “ , đang mơ mơ tỉnh tỉnh thì có cái gì đó ê ê ,tê tê, và rất là phê nhói qua lưng. Ngay sau đó cảm giác khó thở như có cái gì đó chẹn ngang họng mình làm tôi bật dậy há to miệng như con cá trê cố đớp đớp lấy không khí .

– Mình xin lỗi nhé

Quay lại đằng sau ,bỗng thấy cả sân đang dừng cả lại nhìn mình. Thì ra cái cảm giác ê ê,tê tê đó là khi lưng tôi va chạm với tốc độ tăng dần đều của quả bóng của sân bên cạnh.Tôi rất ghét cái cảm giác là tâm điểm giữa đám đông,nên cố nhịn đau gật gật đầu rồi đi ra khỏi sân mặc dù nước mắt tôi đã rơi vâng đau chảy nước mắt các bác ạ. Không phải là em yếu đuối đâu,mà nước mắt nó tự chảy ra ấy chứ trước khi đi tôi có kịp liếc nhìn qua hình dạng con bé vừa xin lỗi mình. Nguyên một cây hồng, quần hồng, áo hồng, tất hồng, giầy hồng. Ngay cả cái buộc tóc của nó cũng hồng . Mặt nó như thế nào tôi chẳng nhớ chính xác, rõ ràng là nhìn mặt nó rồi, mà ngay 5 giây sau lại chẳng nhớ mặt nó như thế nào nữa . Lủi thủi cuốc bộ ra quán nước với cái cảm giác khó thở, vừađặt đít xuống ghế thì thấy lũ bạn lò dò theo sau.

– Chết rồi,em nó kết anh Duy nhà mình rồi, tặng nguyên quả bóng tình yêu vào người như thế cơ mà

– Anh Duy đẹp trai được gái tỏ tình bằng bóng

– Hot boy cho biết cảm nghĩ của mình sao khi nhận trái bóng cupid …

– ..etc…etc…

– Cái **** **** bọn mày có im đi không, ngày *** gì đen thế không biết. Mà sao chúng mày đứng quanh tao thì không sao,mà tao nằm lại bị là sao ?

Qua dữ liệu thu được từ mồm của lũ hoa loa kèn này,thì sự việc nó diễn ra như sau :

Mở bài : Đội em nó được hưởng 1 quả phạt, cách tôi 2m, góc kéo từ gôn đối phương tới quả bóng,tới tôi là sấp sỉ 90 độ

Thân bài : Em nó lấy đà, sút, vào…ngay…lưng…thằng…đang…nằm…ngoài…biên

Kết bài : Diễn ra như tôi đã miêu tả ở trên

Tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán cho cái số phận hẩm hiu của mình, đứng lên thanh toán tiền cốc trà đá,rồi lấy xe ra về sau khi đã chửi lũ bạn một vài câu cho vơi bớt nỗi buồn bực trong lòng

Chán chẳng thiết ăn uống,nên đạp thẳng qua chợ,tôi về phòng nằm vật ra ngủ luôn

“Này người yêu dấu ơi…! em đã nghe gì trong tiếng sóng. Biển xanh với nắng hồng..” Mở đôi mắt đang cay xè ra nhìn màn hình . Tâm is calling

– Gì nữa ?

– Qua nhà thằng Tiến đi, triển thôi

– Triển cái gì ?

– Cá chép om rưa, volka 2 lít. Nấu nướng đầy đủ cả rồi,sang đi bạn hiền

– Thôi hành tao cả buổi sáng chưa đủ à,lặn đê

– Thôi nào bạn hiền, để mình sang đèo nhé

– Lặn đê

Nói rồi tôi quẳng điện thoại sang bên,ôm gối ngủ tiếp .

“Này người yêu dấu ơi…! em đã nghe gì trong tiếng sóng…”

– Có biến cho tao ngủ không mấy thằng *** ***

– Ơ

– Ơ con…

Chưa kịp văng ra vô số từ hay ho tiếp theo , bất chợt nhận ra chữ Ơ có hơi bất thường, giọng con gái. Nhìn lại màn hình . số lạ.

– Xin lỗi ai đấy ạ

– Dạ đây có phải số anh Duy lớp ABC không ạ

– Ừ đúng rồi,ai vậy nhỉ

– Dạ em là người đá bóng trúng anh sáng nay, anh cho em xin lỗi ạ

– Ừ không có gì đâu bạn nhé

– * cười nhẹ * em xin lỗi anh ạ

– Ừ , vậy nhé. Mình tắt máy đây

– Ơ

Vừa nghe được nửa chữ ơ tiếp theo,tôi đã tắt máy. Lần này chắc ăn,tôi tháo pin khỏi điện thoại, vứt lên bàn, rồi chính thức đi vào giấc ngủ thật sự, giấc ngủ nghìn giây …

Ân oán sòng phẳng

Sau vụ việc ấy,thì nguyên vài tuần sau ,mỗi khi lên trường, có rất nhiều ánh mắt nhìn tôi. Không biết chúng nó nói cái gì,nhưng tôi vẫn thấy rất là khó chịu, nên tôi đành từ bỏ những cốc trà đá quen thuộc,mà lên thẳng lớp mà nằm. Bẵng một thời gian, khi đang chém gió với lũ mồm hoa loe kèn trong giờ ra chơi,thì em bí thư xinh cỡ Thị Nở đập quyển sổ ngay trước mặt tôi cái bịch. Nói chẳng phải chê ,chứ con gái học kĩ thuật trường tôi đã ít, mà chúng nó còn xấu như nhau Nhiều khi cố dặn lòng là lên lớp học, mà nghĩ tới mặt chúng nó,là tôi lại nằm luôn ở nhà chơi rồi Không phải là tôi coi thường gái xấu, mà chúng nó xấu từ tâm hồn xấu ra ấy. Đã xấu mà không biết hư cấu, mồm con nào con nấy như cái loa phóng thanh phường. Trong lớp ngồi cắn hướng dương rồi vứt luôn dưới chân, dày tới mức cầm chổi quét 1 nhát đi không hết. Xôi oản ăn xong nhét luôn hộp ở gầm bàn, vài ngày sau bốc mùi thì lại bảo trong lớp thằng nào bị hôi nách. Nói chung là…. *** còn gì để nói với chúng nó Lại nói về em bí thư Thị Lở, vừa đập quyển sổ xuống, nó cất ngay giọng oanh vàng lên :

– Bạn Duy trễ tiền quỹ Đoàn 1 tháng rồi, tớ đã gửi danh sách lên phòng Đào tạo. Duy muốn nộp thì xuống ấy mà nộp,tớ không chịu trách nhiệm nữa.

– Ờ

Tôi đáp lại với vẻ mặt đơ hết mức có thể. Em nó có vẻ bực lắm nhưng không làm gì hơn được,nên quay lên trên ,mồm lẩm bẩm cái gì đó không rõ. Đến cuối buổi thì bỗng nhiên họp lớp đột xuất, thầy chủ nhiệm lên thao thao một hồi cái vụ đóng góp tiền mua ghế đá tặng trường gì gì đó, *** ** ** ,lại tiền . Nói chán chê, ông ấy hỏi có ai có ý kiến gì nữa không, thì em Thị Lở đứng lên mách thầy vụ hồi sáng. Ông ấy phán một câu thế này

– Từ giờ tới hết tuần, bạn Duy mà không đóng tiền quỹ Đoàn, thì điểm rèn luyện quý này trừ 50 .

Ôi b*tch, trừ tận 50 điểm thì xếp loại Yếu luôn, mà Yếu thì lại bị phạt 100k,đó là quy định của Khoa. Thế là tôi đành xót ruột móc hầu bao vốn đã thủng từ lâu của mình ra mà nộp 72k cho em nó.

– Bây giờ mình không còn nghĩa vụ thu tiền Đoàn,bạn xuống phòng Đào tạo mà đóng

– Ờ

Nói rồi tôi lò dò xin phép ông chủ nhiệm mà đi xuống phòng Đào tạo của trường. Đang đợi tới lượt mình relationship với thư kí phòng,thì bỗng thấy một em cao vừa phải, trắng vừa phải, xinh vừa phải ( tôi thấy thế,chứ lũ bạn tôi bảo xinh nhất nhì trường rồi ) 2 tay ôm khệ nệ một chồng hồ sơ gì đó cao ngang mặt, kẹp thêm mỗi bên nách một chiếc cặp táp bước vào. Tới chiếc bàn ở góc phòng,thì em loay hoay không biết nên đặt cái gì xuống trước. Có vẻ khó khăn đây, nghĩ rồi tôi tiến lại, gõ vào vai em một cái. Em ngước lại nhìn. Tôi chẳng nói chẳng rằng, 2 tay gỡ cặp táp từ nách em ra đặt lên bàn, rồi đỡ luôn cả chồng hồ sơ xuống. Sau đó quay lại chỗ ngồi với điệu bộ bố đời nhất có thể ( sau này Linh tả lại như vậy :gach : ). Tất cả diễn ra trong im lặng,tới mức đứa ngồi bên cạnh tôi vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra ,nó quay sang nhìn rồi,rồi lại nhìn em,rồi lại nhìn tôi .

– Em nam kia có việc gì nhỉ

Bà thư kí gọi tôi. Tiến lại bàn làm việc của bà ấy,bằng một chất giọng rất là girly của mình,tôi nói rành rọt

– Cô cho em đóng lệ phí Đoàn

– Tên ,Lớp nào, khoa nào, mã sinh viên

– Alexsander Graham Duy , lớp ABC, khoa XYZ, 123456

– Anh chậm Đoàn phí 1 tháng rồi nhé, giờ chúng tôi không thu tiền Đoàn nữa

– Thế cô không thu thì ai thu ?

– Tôi thu,nhưng anh đã muộn,thì tìm gặp Bí thư Đoàn trường xin giấy xác nhận ,sau đó quay lại đây nộp cho tôi.

– Thế Bí thư Đoàn trường là ai vậy cô

– Lên hỏi bí thư lớp anh,tôi không có thời gian .

– Vâng, chào cô

Trong khoảng thời gian đang abc xyz với bà thư kí,thì em đã lẻn ra sau bà ấy mà theo dõi cuộc nói chuyện. Liếc nhìn em một cái với ánh mắt” bố đời” tôi quay ra ngoài cửa. Bỗng bà thư kí gọi giật lại

– Cậu kia quay lại đây đóng tiền

– Cô gọi em ?

– Anh xem trong phòng này có ai là con trai ngoài anh ?

– À vâng

– Em gửi cô

– Xong rồi

– Em cảm ơn, chào cô

– Cảm ơn bạn này này, bạn ấy nói giúp tôi mới thu đấy

– Cảm ơn bạn

Vẫn điệu bộ “ bố đời “, tôi quay ra cửa đi thẳng,mặc kệ em nhìn theo chăm chăm) . Vừa bước ra khỏi phòng được vài mét, thì bỗng em ở đằng sau gọi theo

– Anh ơi

– Gì vậy bạn ?

– Hi. Anh cho em xin lỗi và cảm ơn nhé

– Giúp bạn ấy à, bạn vừa giúp lại rồi,coi như hòa đi. Mà sao bạn xin lỗi mình, hay bạn lấy tiền Đoàn của mình làm của riêng hả

– Không. Hôm trước ấy ạ ( vừa nói vừa cúi ngượng mặt )

– Hôm nào nhỉ

– Hôm ngoài sân bóng ấy ạ

– Hôm nào,mình có ra sân bóng bao giờ đâu ?

– Hôm em sút trúng anh ấy ( đỏ mặt hơn )

– À à ờ , không có gì nhé

– Tiền anh này

Em đưa 3k đang cầm trong tay cho tôi

– Cái gì vậy, tiền chữa lưng hả bạn

– Không, tiền hôm trên xe bus ấy ạ

– Vẫn là bạn nữa hả

– Vâng ạ .Hi ( mặt em cà chua luôn rồi )

– Ừ rồi mình xin, còn gì nữa không bạn trả luôn đi

– Không còn gì nữa đâu ạ

– Vậy nhé, chào bạn

– Vâng…

Hình như em định nói thêm gì đó, tôi nhìn môi em nó mấp máy là biết Nhưng tôi chẳng cho cơ hội,vì tôi đã đi xa mất rồi

Mắc nợ

– Bơm tao 100 thực nào cave

– Mày là thằng nào

– Màu 5 ấy, nhanh lên

– Cứ từ từ, anh cho tận 115 thực luôn

Đang chém aoe với mấy thằng bạn ,bỗng nhiên thấy điện thoại trong túi quần rung lên ầm ầm

– F3 chúng mày ơi. Alô

– Duy à , mai sinh nhật chị, trưa cậu qua phòng chị ăn cơm nhé

– Oke cán bộ

– Nhớ đem quà đấy nhé

– Ok.quên đi.

Rồi,lại mất tiền rồi. Bà chị này học trên tôi một khóa, ngày trước năm đầu vào trường, tôi có đăng kí vào thanh niên tình nguyện. Nhưng sinh hoạt được vài buổi thì bỏ luôn,vì sức mạnh của game và ngủ. Nhưng vẫn chơi thân với một số anh chị trong đội, thân nhất là với bà chị này,vì bà ấy tính như trẻ con, lại dễ thương nữa . Ấy vậy mà vì chơi game xuyên đêm, sáng sớm thì về phòng ngủ như chết luôn, làm bà ấy phải gọi giục

– Alô

– Trời ạ,còn ngủ nữa hả, dậy sang đây đi,mọi người đủ hết rồi

– Ai đấy

– À cái thằng này, không nhanh là chị giận đấy

– Vầng

Thôi thì vì sự nghiệp ăn uống cùng gái xinh, dậy vậy. Mượn con Dream của thằng em tầng 2 đi cho nhanh,15 phút sau,tôi đã có mặt ở phòng bà ấy, kèm theo một món quà trên tay. 2 cân táo đỏ . Cái gì cũng phải kinh tế, tặng táo để mình còn được ăn Hôm ấy có 10 người, tính cả tôi là 4 nam, 6 nữ. 2 ông đang ngồi xem ông còn lại ( gấu bà ấy ) chơi aoe . Chị em phụ nữ đang lúi húi trong bếp nấu ăn. Chào mọi người xong,tôi ra ngoài hiên đứng ngó trời. Phòng bà này ở trên tầng 3, tầm nhìn khá thoáng vì thời đấy chưa có nhiều nhà lên 3 4 tầng như bây giờ. Đang ngó máy bay, thì bà chị đi ra vỗ vào lưng cái bốp

– Á … tôi nhăn nhó quay lại

– À hay quá nhỉ, đã gọi rồi mà còn ngủ quên hả

– Hic sáng em mới ngủ mà

– Lại game à, cậu cứ game đi,rồi chó nó yêu

– Em yêu chó lắm, hehe

– Thôi vào ngồi đi, xong hết cả rồi đấy

– Vâng

Vào trong thì mấy ông kia đang chải chiếu, bưng đồ đem ra. Ăn lẩu rồi. Thấy toàn rau, trừ 4 đĩa thịt gà to đùng dễ mỗi đĩa chắc phải nguyên 1 con quá. Vừa ngồi xuống, thì thấy một người đang vác ra nguyên một chậu rau đầy ứ ứ tiến về chỗ tôi,tầm đấy rau cho tôi ăn một tháng chẳng hết

– Anh để hộ em ra đằng sau với ạ

Giọng quen thế nhỉ , nãy giờ đang chú ý nhìn cái chậu rau mà không để ý tới mặt mũi người kia. Ngẩng lên nhìn, còn ai khác vào đây nữa. Em mặc một chiếc áo phông in hình Doremon , quần ngố , tóc búi cao .

– Anh đỡ hộ em với ạ

Em tưởng tôi điếc,nên nói to một lần nữa

– À ừ

Ngại quá chẳng dám nhìn nữa, tôi đỡ chậu rau đặt xuống chỗ trống bên canh. Bà chị từ trong bếp nói ra

– Mày vẫn chưa tỉnh ngủ à Duy, hay để chị vỗ lưng cho cái nữa này

– Dạ không

Khoảng 5 phút sau thì tất cả đã tập trung xung quanh nồi lẩu to đùng. 4 ông được phát 4 chai volka 500ml, theo tiêu chuẩn của chồng chủ nhà,mặc cho chủ nhà đã lườm nguýt các kiểu. Thủ tục đầu tiên vẫn là màn phát biểu của nhân vật chính,rồi sau đó tất nhiên là phá mồi. Vì ngồi gần chậu rau nhất,nên tôi là người phải thêm rau vào. Thế là cả buổi ăn chẳng được bao nhiêu, cho rau vào xong thì lại phải cầm chén, ăn đc một vài miếng lại cho rau Đang chém gió vui vẻ,bỗng bà chị quay sang hỏi tôi:

– Duy chắc biết hết mọi người ở đây rồi nhỉ

– Dạ biết gần hết ạ

– À quên bé này là Linh,em họ chị, học Quản trị kinh doanh khóa sau em đấy. Đây là anh Duy, cái thằng nghiện game mà chị hay nói với em ấy

– Em chào anh ạ

– Ừ chào Linh nhé

– Mà chị tưởng chúng bay quen nhau rồi cơ mà. Vụ sân bóng là thế nào đấy

– À chắc Linh thấy em ngủ nên có ý tốt gọi em dậy ấy mà

Em đỏ ửng mặt lắc lắc đầu,trông như đứa trẻ con . Khoảng gần 9h thì nghỉ, tăng 2 chuyển 2 ngoài quán karaoke để cắt bánh sinh nhật.

– Duy chở Linh nhé

– Em đang say đấy chị ơi

– Cái mặt cậu cũng biết say cơ à, sao lúc nãy bảo ngừng còn cố uống tiếp cơ mà. Không cầm lái được thì ngồi sau Linh nó chở

– Thôi đánh không đau bằng ngồi sau … con gái.

– Linh mà sao thì cậu đừng trách chị đấy,đi từ từ thôi.

– Oke

Từ phòng bà chị ra quán hát mất khoảng 5km,đi hơi xa vì đây là quán quen. Có lẽ có rượu trong người,nên tôi đi hơi ẩu, thỉnh thoảng lại kéo ga hơi mạnh,Linh ngồi sau giật mình bám chặt lấy gấu áo của tôi. Thấy áo mình bị kéo ra sau, tôi mới nhận ra mà giảm ga lại. Suốt quãng đường không ai nói một câu gì, có lẽ em ngại, và vì tôi cũng chẳng nói gì. Lên tới quán hát thì cũng không có gì đặc biệt, cắt bánh, tắt điện,thổi nến, nhắm mắt các kiểu. Các bà thì chu mỏ lên chụm mặt vào điện thoại mà tự sướng. Con trai chúng tôi lôi bia ra uống tiếp, tôi say mềm từ chai thứ 3. Chắc tại đêm qua không ngủ,sáng lại ngủ có vài tiếng,nên đuối sớm.

– Chở mẹ lên bờ Hồ chơi đi Duy

– Sai đường rồi Duy ơi,rẽ trái cơ mà

– Sao lại đi ra Hoàng Hoa Thám thế này

– …..

Đang chở mẹ lạc đường giữa nội thành Hà Nội,thì bỗng nhiên người tôi bị lay mạnh. Bà chị thấy tôi mở mắt thì hỏi

– Em sao đấy Duy,mơ gì mà đang ngủ nói lảm nhảm vậy

Ngồi dậy với cái đầu tê nhức,ngó xung quanh.,phòng bà chị, tôi đang nằm trên giường của bà ấy

– Ơ sao em lại ở đây

– Cậu không nhớ gì à ?

– Nhớ gì, em đang uống bia cơ mà

– Ừ uống cho lắm vào,rồi làm khổ người khác

– Hả, em làm gì ,em hành bác hả

– Không, tôi thì cậu không hành,cậu hành bé Linh thôi. Hôm qua thấy cậu đang uống bia, thì nằm luôn ra ghế ấy, được một lúc thì thấy cậu ra ngoài mãi không vào. Ông Thành ( cùng lớp bà chị,cũng là bạn tôi) ra tìm thì thấy cậu đang trong WC ôm bồn cầu mà nôn,rồi nằm gục trong đấy.

– Thế rồi chị đưa em về đây hả

– Linh chở cậu về đấy, tôi còn chở ông Hoàng nữa ( ny bà ấy ) anh em nhà cậu chỉ làm khổ chị em tôi thôi. Đã không uống được còn cố cho lắm vào.

– Thế sao em lại ngủ ở đây

– Tưởng cậu mệt nên đưa về đây nghỉ tạm. Thế mà vừa cho uống nước chanh,thì nôn hết ra cả phòng. Chẳng để cậu ngủ đây thì vứt ra đường à.

– Ặc thế rồi bác ngủ đâu

– Phòng chị Hạnh ( phòng bên cạnh )

– Còn Linh ?

– Nó về phòng nó chứ ở đây ngủ với cậu à . Lo mà cảm ơn nó đi, dọn giúp cậu đống cậu tặng chị tối qua đấy

– Nữa hả.

Bà chị không đáp mà lườm tôi sắc hơn dao cạo. Vào rửa mặt cho tỉnh táo,ngồi thêm một lúc rồi tôi cũng chào bà chị mà ra về. Xuống tầng dưới ngó qua phòng Linh ( trong lúc ăn lẩu có biết là Linh vừa chuyển sang trọ bên này với bà chị cho gần trường ) thấy khóa cửa. Nên tôi về luôn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.