Thì hiện tại
” Ngày xưa em đến như một cơn gió
Rồi trao tình yêu với ngàn lời hứa
Rằng ngày mai đôi ta gần nhau mãi sẽ ko rời
Trong anh giờ phút ấy in hình bóng em… ”
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi bừng tỉnh. Chị Phương is calling
– Dạ em nghe
– Vẫn còn ngủ nướng hả ,hôm nay mua hộ chị thêm 1 hộp xôi ruốc nhé, sáng đưa bé Sâu gửi qua ngoại nên chưa kịp ăn sáng
– 5k ship nhé chị
– Chú muốn chị gưi cái ảnh chụp chú ngủ trong giờ làm việc vào face sếp không. Liệu mà dậy đi làm đi,muộn rồi đấy
– Hic, vâng.
Cuộc gọi của bà chị cùng chỗ làm, phòng tôi có quy định là thành viên mới nhất sẽ chịu trách nhiệm mua đồ uống sáng cho mọi người trong phòng, và tôi là cái thằng mới nhất ấy,mặc dù vào làm đã 1 năm rồi ,hỏi sếp thì sếp bảo chưa có nhu cầu tuyển thêm nhân viên . Ngán ngẩm bước ra khỏi giường để vệ sinh cá nhân. Trời đã chuyển rét mấy hôm nay, nước lạnh khiến tôi tỉnh hẳn cơn buồn ngủ . Vẫn bộ đồ đi làm quen thuộc,quần tây áo sơ mi, với tay lấy thêm chiếc áo khoác,tôi dắt con Sirius cha truyền con nối ra khỏi nhà. Dừng xe bên quán phở quen thuộc của u già đầu ngõ, trời trở rét nên khi tôi ra u cũng vừa dọn hàng. Tôi là khách quen của u đã 4 năm nay,từ hồi đang còn đi học Đại học.
– Trời rét u mở muộn hả u
– Duy hả con, thời tiết chuyển mùa nên u đau lưng không dậy sớm được.
– Sao u không ở nhà nghỉ luôn cho khỏe, rét mướt ra cặm cụi làm gì
– Không ra thì mày lấy gì ăn sáng đi làm
– Hehe u không ra con vào tận nhà, thiếu hơi phở của u con không làm việc được đâu
– Thôi bưng phở ra mà ăn đi không lại muộn làm
– Vâng
– Mà cái Linh vẫn chưa về à Duy
– Dạ mới có 1 năm mà u,còn 1 năm nữa .
– Lâu nhỉ, chắc nó lấy chồng bên ấy rồi,mày đợi cũng hoài công thôi con ạ, ngày trước bảo yêu con gái u thì không nghe
– Đến đâu rồi đến thôi u ạ. Con gái u chẳng chục anh theo mãi còn gì nữa, đâu tới lượt con
– Ôi dào ba cái bọn ăn không ngồi rồi,có công việc gì đâu,chỉ được cái ba hoa là giỏi thôi. Trông có thằng con rể siêng năng như mày thì u cũng mừng cho nó
– Người ta ăn không ngồi rồi mà có nhà mặt phố, có SH để đi đấy u ạ. Con có siêng cả đời cũng chẳng được như người ta đâu
– Người ta chẳng bảo năng nhặt chặt bị. Cứ làm việc chăm chỉ rồi vận thời cũng tới thôi con à
– Vâng , con ăn xong rồi u, con đi làm luôn đây, sắp muộn mất rồi.
– Ừ đem bát vào đây cho u, mà tối về sang nhà u nhé, có đôi chim bồ câu bà thông gia vừa gửi cho, sang ăn cháo bồ câu với nhà u.
– Vâng
Tiết trời âm u không mưa cũng chẳng nắng, gió thì thổi liên tục. Kéo khóa áo khoác cao che kín cổ, tôi phóng xe trên con đường quen thuộc. Người đi làm, kẻ đi học, ai cũng kín mít từ đầu tới chân, tròn xoe và to sụ. Tôi thích mùa hè hơn, lúc ấy đi xe ngoài căng mắt nhìn đường,còn phải căng mắt nhìn các em chân dài khoe quần áo, quần áo thì ít,da thịt thì nhiều. Mùa đông thì đi sau chẳng biết già trẻ thế nào,nhiều khi cố phóng theo một em nào đó có cái bịt tai dễ thương,lúc vượt lên rồi chợt nhận ra em ấy đáng tuổi mẹ mình. Gió khá to,nên tôi phải đi chậm hơn mọi khi, cố nép sau những chiếc xe tải chở hàng để né lạnh. Thỉnh thoảng lại có một đôi trai gái ôm nhau phóng vượt qua, bất chợt lại cảm thấy lành lạnh trong người. Ngày này năm trước,tôi với em cũng đi với nhau như vậy. Em ngồi sau cho hai tay vào túi áo khoác tôi, dựa mặt vào lưng, lẩm nhẩm hát theo bài hát hai đứa đang nghe qua headphone. Thỉnh thoảng lại bất chợt cấu tôi một cái, không đau nhưng cũng đủ khiến tôi giật mình. Khi ấy,tôi sẽ đưa tay trái vào túi áo,nắm lấy tay em và siết nhẹ nhẹ.
– Bíppppppppppppppppppppppppppppp
Tiếng còi xe đưa tôi trở về với thực tại , đèn giao thông đã chuyển xanh được vài giây mà tôi vẫn dừng trước mặt chiếc xe bus làm bác tài có vẻ cáu giận. Ngoảng mặt cười trừ một cái,rồi vặn ga vọt đi trước ánh mắt khó hiểu của nhiều người đi đường. Tới công ty,không quên ghé qua căng tin hoàn thành nhiệm vụ quan trọng được giao.Phòng thì cũng chỉ có 8 người, nó nằm ở tầng 4 của công ty, căng tin thì ngay tầng 1, nên cũng k có gì nặng nhọc lắm, vả lại có thể viện lí do những lúc đi muộn Ngoại trừ sếp ra,thì tôi là thành viên duy nhất có chữ Y trong cặp nhiễm sắc thể giới tính. Vì vậy việc dọn dẹp văn phòng mỗi ngày tôi được các chị ưu ái cho không phải làm, nhưng đi công tác thì toàn bị lôi tên ra đầu tiên
Nhận phần cafe của mình rồi về bàn làm việc, ngồi chưa kịp nóng chỗ thì sếp ghé qua phòng quăng cho một tập hồ sơ không quên để lại lời nhắn
– Kiểm tra lại một lần nữa dữ liệu đi, chút nữa sang chi nhánh Long Biên với anh
rồi sau đó lại biến mất nhanh như cách xuất hiện. Lắc đầu chán nản nhìn đống giấy trên bàn kèm theo tiếng thở dài thườn thượt. Mấy bà kia nhìn mình cười hô hố lên được
– Thở dài gì nữa, được đi công tác với sếp chẳng thích quá, toàn gái xinh, ăn nhà hàng
– Sung sướng gì đâu ạ, đi theo toàn phải uống thay cho sếp thôi
– Tôi lạ gì các ông, có rượu bia vào thì quên hết vợ con ở nhà. Cứ liệu đấy, con Linh mà biết mày ở nhà thế này thì mày chết Duy à.
– Em có muốn thế đâu , chị ơi chị kiểm tra lại giúp em đi, em không quen làm mất cái này đâu
Tôi ra vẻ mặt nhăn nhó khổ sở quay sang phía chị Phương, bà ấy đang lướt facebook thì phải
– Thôi đưa đây,coi như trả công cậu mua xôi cho chị .
– Ôi chị là thiên thần của em.
– Thôi mày đừng nịnh nữa, tao chẳng dám tranh cái chức ấy với con Linh đâu.
– Hehe
Quay trở lại chỗ của mình, tôi liếc qua khung ảnh em ở trên bàn. Cũng gần tròn 1 năm em rời xa tôi để tới chân trời mới thực hiện ước mơ trở thành thạc sĩ kinh tế của mình. Cũng chẳng có gì xa cách lắm,khi mà mạng xã hội đã rất phổ biến ,ngoại trừ việc em quy định là hai đứa chỉ gọi video vào tối thứ 7 mỗi tuần, em sẽ không dùng mạng xã hội,để tập trung vào việc học tập . Việc mỗi tuần chỉ được nhìn,được nghe em nói vẻn vẹn một hai tiếng đồng hồ qua màn hình vi tính dường như là không đủ để bù đắp nỗi nhớ của tôi dành cho em. Vì vậy mỗi khi rảnh rỗi,tôi thường ghé qua những chỗ quen thuộc mà ngày xưa chúng tôi hay lui tới . Những lúc ấy bất giác kí ức lại ùa về, kỉ niệm lần đầu hai đứa gặp nhau, những lần đi chơi ,cả những lần em giận dỗi … Tất cả đều là những hình ảnh ngọt ngào về em, người con gái bất chợt bước vào cuộc đời tôi,khiến nó trở nên đầy màu sắc.
Khi tôi quyết định viết ra những dòng nhật kí này,tất cả dường như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua. Và tôi đặt tên nó là “ Ngày xưa em đến… Chuyện như chưa bắt đầu “.
Lần đầu chạm mặt
Quay ngược lại 2 năm về trước, tôi khi ấy là một thằng sinh viên năm 3 của một trường Đại học ở Thủ đô. Ban ngày lên lớp, tối về phòng chơi game,hoặc lại tụ tập đi chơi cùng bạn bè. Hồi đấy tôi vẫn chưa được phép đem xe máy ở nhà ra ,nên đa số toàn ngồi sau xe chúng nó,hoặc tự bắt xe bus đi . Lúc ấy Aoe đang rất phổ biến, Lol chưa có tiếng nói như bây giờ. Vào bất kì quán nét nào ở thời điểm ấy, hơn nửa số máy đều đang chơi Aoe. Lũ gà chúng tôi cũng không ngoại lệ,cứ thứ 7 hàng tuần, tất cả tập trung ở một quán nét quen thuộc gần phòng trọ của một thằng trong nhóm, chia team 4 vs 4 đánh tới sáng, bên nào thua sẽ phải trả tiền nước uống. Nước ngọt thì gọi thoải mái, mà hồi ấy cũng chỉ toàn pepsi với coca,không lạnh không đá , thằng nào cố lắm cả đêm cũng chỉ tầm 5 chai là trắng mắt không uống nổi Tôi thì thuộc vào dạng xây những gì để lên đời còn không biết, nhưng bỏ tôi ra lại thiếu người. Nên chúng nó cho cái quyền là được tự do bơm đồ,tự do làm những gì mình thích, trước phút 20 bên kia không được phép đánh tôi kể cả có gặp tôi ngoài cánh. Trừ khi nào tôi vác dân hoặc quẩy sang nhà chúng nó đập từ đời 2,thì chúng nó được quyền “phòng vệ chính đáng “
Chiều thứ 7 hôm ấy,tôi vác xác ra bến xe bus sau 12 tiết vật lộn trên trường. Hôm nay phải đi xe bus vì mấy thằng kia không phải học chiều,chúng nó đã đến đấy từ trưa, hình như con nhậu nhẹt ăn uống hát hò linh đình lắm Nhanh chân leo lên xe, nâng vé tháng lên cho phụ xe nhìn, rồi rúc xuống tận hàng ghế sau cùng , từ đây đến chỗ thằng bạn khá xa, có thể tranh thủ ngủ được một chốc. Đang mơ màng lim dim thì bỗng
– Em đổi đâu cho anh ,chứ em nhìn xem,đống này toàn tiền lẻ ,ngồi đếm tới khi nào mới có tiền trả lại em
Ngó sang ghế bên cạnh, một con bé nào đó ,mặt đeo khẩu trang, mặc bộ đồng phục cùng trường, trên tay cầm tờ 500k mặt nhăn nhăn nhó nhó ngó hỏi xung quanh. Chắc có lẽ tưởng tôi vẫn đang ngủ nên không thấy hỏi tôi,mà có hỏi thì gấp 10 lần số tiền trong túi tôi cũng không đủ để đổi . Đáp lại em nó chỉ là những ánh mắt dửng dưng của đám đông đồng hành, mà cũng đúng,toàn sinh viên cả, hồi đấy lấy đâu tận những 500k để mà đổi cho em nó. Phụ xe có vẻ nóng ruột ,nói to
– Trên xe có ai có tiền lẻ 500k không đổi giúp với
Chẳng một ai lên tiếng, tất cả đều ngó lơ ra chỗ khác, một vài ánh mắt ái ngại nhìn con bé. Hầy,muốn ngủ cũng không yên,đành bỏ tiền mua giấc ngủ vậy
– Đây anh ơi,để em trả giúp bạn ấy
Nói rồi móc từ túi quần ra 3k đưa cho phụ xe, 3k thì cũng chẳng to tát gì đâu,có hơn 1 tiếng chơi nét của tôi thôi mà
– Cảm ơn anh ạ, anh cho em xin số điện thoại, hôm sau em sẽ trả tiền lại anh
– Thôi có gì đâu, học cùng trường với nhau cả mà
– Anh cũng học ABC ạ
– Ừ
– Anh học lớp nào thế ạ, sang tuần lên trường em sẽ qua gửi cho anh
– Thôi không đáng nhiêu đâu bạn
Xong em cũng quay sang tiếp tục sự nghiệp ngủ của mình, hình như nó còn hỏi hay lay gì gì nữa,nhưng em mệt quá có biết gì đâu. Học 12 tiết cả ngày cực lắm chứ
– Thằng này dậy,đến chỗ mày xuống rồi
Đang ngon giấc,bỗng bị ông phụ xe sút sút mấy cái vào chân . Ngáp dài một cái ,quay sang bên cạnh trống không, chắc em nó xuống từ bến nào đó rồi . Xuống khỏi xe, vươn vai rồi lết bộ vào xóm trọ của thằng bạn. Tối hôm ấy nói chung thì bên em thua, lỗi là do em không chịu bơm đồ cho chúng nó, mà em toàn đời 2 vác bb đi đánh luôn. Khổ nỗi đời 2 của em cũng tận phút thứ 17 18 rồi kết quả là cứ You have been defeated! thôi .