Ngày Hôm Qua Đã Từng – My life – Quyển 2 – Chương 47 – Botruyen

Ngày Hôm Qua Đã Từng – My life - Quyển 2 - Chương 47

Đứng suy nghĩ một lúc cũng chẳng khá hơn được bao, nó quyết định đi
vào trong bếp kiếm chị. Thím ba đang nấu ăn, bên cạnh là chị đang chăm
chú phụ một số công đoạn nhỏ, gương mặt ửng hồng vì nóng. Phát hiện ra
nó đang lén nhìn, chị dứ nấm đấm đe dọa đuổi nó đi chỗ khác chơi. Không
cho đứng coi thì thôi, lên nhà trên kiếm nhỏ Hân trêu vậy, để xem có làm nhỏ vui hơn được tí nào không. Hân đang ngồi xem tivi, tay ôm chặt
chiếc gối, gương mặt chẳng có vẻ nào chú ý đến bộ phim đang chiếu trên
tivi cả. Nó ngồi xuống bên cạnh, dùng mọi cách trêu chọc như thường ngày vẫn không làm nhỏ hết buồn được, có chăng nhỏ chỉ phản ứng một cách yếu ớt, hết cách nó đành đi ra sân kiếm anh Phong chơi vậy. Chú ba với anh
Phong đang rửa xe của chị ngoài sân. Chú ba xịt bọt tuyết phủ khắp xe,
chiếc xe màu trắng của chị giờ phủ đầy những khối bọt tuyết trắng khiến
nó trông như một cục bông khổng lồ giữa khu vườn đầy màu sắc. Nó đi lại
cầm một chiếc giẻ lau định phụ chà rửa xe thì chú ba xua tay:

– Cậu Mon không làm được đâu, cô Phương dặn phải để cậu nghỉ ngơi.

– Dạ thôi chú để con phụ, bị thương nhẹ mà chú

Anh Phong đứng phía bên kia xe ngẩn đầu lên nhìn nó.

– Em lại kia ngồi chơi đi, để anh với chú làm được rồi. Đang bị thương làm một chút Phương thấy la chết đó.

– Thêm anh phân biệt đối xử nửa. Em bị nhẹ hều, tại chị làm quá chứ em có sao đâu.

– Cậu Mon nghe tui, ba cái bọt rửa xe này văng trúng đầu mất công nửa.

Chú ba lấy lại giẻ lau trên tay rồi đẩy nó ra ngồi lên ghế gỗ gần đó.
Tuy bình thường nó lười biếng thật nhưng cảm giác không ai cho làm gì cứ bắt ở không như người bị liệt như vậy vô cùng khó chịu, tất cả cũng tại chị lo lắng quá mức cần thiết không. Nó rót một ly nước cam đặt sẵn
trên bàn uống một hơi rồi ngồi im nhìn chú ba và anh Phong chà rửa xe.
Khoảng hơn mười phút thì gần xong, trong lúc chú ba xịt nước cho trôi
sạch bọt tuyết thì anh Phong cũng đi lại ngồi bên cạnh nó. Ánh nắng mặt
trời bóng loáng lấp lánh giữa nhưng hạt nước li ti bắn khắp sân, thoáng
chốc người ta có thể nhìn thấy chiếc cầu vòng nhỏ xíu bắc ngang xe.

– Anh! Hồi tối sao chị biết vụ em bị thương vậy?

– À lúc em gọi Phương đang ngồi chơi điện thoại của anh, Phương bắt anh mở loa ngoài đó.

– Hèn gì! Mà chị làm cũng hơi quá, em cũng thấy ngại với Hân.

– Em đừng lo, anh nghĩ Phương sẽ nói chuyện cho Hân hiểu. Quan trọng
nhất em hãy cố gắng nghỉ ngơi cho vết thương mau lành để Phương không lo nửa. Phương thực sự rất lo cho em đó.

– Dạ!

Nó mĩm cười đưa ánh mắt nhìn ra chiếc xe của chị, rồi lại lên tiếng.

– Chị…lo cho em như vậy, anh không sao chứ?

– Sao là sao em?

– Biết là em với chị chỉ là chị em, nhưng tính ra cũng là trai gái
không ruột thịt gì hết. Từ hôm anh đánh em vì hiểu lầm đến giờ em nghĩ
anh đánh như vậy cũng đáng vì em vô ý vô tứ quá. Em chỉ lo anh sẽ khó
chịu vì dù sao em nhìn thấy sự quan tâm của anh dành cho chị không phải
loại tình cảm bình thường. Mà anh đừng giấu em nửa, hồi tết ở quê chị đã nói hết với em về mối quan hệ giửa anh và chị rồi. Chỉ là em không chắc anh đối với chị không phải là tình yêu.

Anh Phong bật cười:

– Phương nói với em hết rồi hả?

– Dạ!

– Phương nói hết rồi thì em cứ tin là vậy đi, lo làm gì?

– Bộ anh không có tình cảm với chị thật hả?

– Tất nhiên là có. Nhưng anh với Phương đơn giản chỉ là bạn, là anh em
hoặc nói cho sang hơn cùng lắm là tri kỷ thôi em. Anh là hàng xóm với
Phương từ nhỏ, dù đi đâu làm gì anh cũng đều quan tâm chăm sóc Phương
như là em gái của mình, thậm chí hơn cả bản thân anh. Anh nghĩ việc anh
chăm sóc Phương dường như đã trở thành trách nhiệm, là thói quen. Đôi
lúc anh cũng nghĩ đến việc yêu Phương, nhưng em thấy đó, có những thứ
tình cảm người ta không thể muốn là được, anh không thể yêu Phương vì
anh chỉ xem Phương là em gái. Có những người vì thân thiết trong thời
gian dài mà yêu nhau, nhưng cũng có những người chính vì làm bạn với
nhau quá lâu mà không thể yêu nhau được. Tình cảm mà em, khó giải thích
rõ ràng lắm

– Nhưng em thấy hai người xứng đôi lắm mà, một trăm người khác nhìn vào cũng sẽ nghĩ như em thôi. Nói vui nhé, chị xinh đẹp, lại tốt như vậy,
ai mà không muốn bên cạnh chị, không thể là một đôi với chị anh không
tiếc sao?

– Cũng có một chút. Nhưng anh thấy làm anh trai, quan tâm lo lắng cho
Phương như vậy sẽ tốt hơn là yêu cô ấy. Phương là cô gái đặc biệt, em có tin vào tử vi không?

– Có xem cho vui chứ không tin cũng không chối bỏ.

– Anh nghĩ em nên tìm hiểu thử xem. Phương là một cô gái điển hình cho
cung sư tử đó. Không phải dễ để chiếm hữu được tình cảm của Phương,
nhưng nếu có được Phương người đó thực sự rất may mắn, anh nghĩ vậy. Anh thì chịu thua rồi, không kể là anh không yêu Phương, cho dù bây giờ anh có yêu thì cũng không được Phương yêu lại đâu. Phương nói chỉ muốn anh
là anh trai thôi và Phương đã có cho mình một người để lấy làm chồng
rồi, đại khái là vậy.

– Nghĩa là chị có người yêu rồi hả anh?

– Anh cũng không rõ. Hai bác bên nhà nói Phương sẽ yêu và cưới một người thì phải?

– Hứa hôn hả anh?

– Không phải. Phương như vậy, ai mà ép hay hứa hôn gì được, Phương không để ai sắp xếp cuộc đời Phương đâu.

– Mơ hồ khó hiểu quá.

– Ừ anh cũng chỉ được biết loáng thoáng nhờ hai bác bên nhà thôi. Nói
chung em hãy cứ yên tâm, cứ vui vẻ bình thường với Phương, không cần lo
lắng anh nghĩ sao. Anh nói với em điều này, với anh Phương tuy không
phải ngươi yêu nhưng còn quan trọng hơn cả người yêu, anh có thể có
người yêu nhưng nếu Phương không thích người đó anh sẽ từ bỏ ngay. Cho
nên dù em làm gì, đừng làm Phương buồn và tổn thương, Phương chịu đủ mất mát rồi, coi như anh em mình chăm sóc bù đắp cho Phương nhé.

– Dạ em hiểu rồi! Hix…anh có điều kiện tốt như vậy mà chị còn không yêu, hổng biết người chị yêu còn tốt cỡ nào đây?

– Anh không nghĩ Phương là kiểu người đánh giá tình cảm dựa vào điều kiện tốt hay không?

– Chứ dựa vào gì anh?

– Cái này em phải hỏi Phương.

– Anh chàng nào được chị yêu, chắc may mắn lắm anh nhỉ?

– Ừ! May mắn! Chưa chắc à nha. Haha…có khi em là anh chàng may mắn đó thì sao?

– Hehe thôi xin tha. Anh như vậy mà còn không được chị yêu, em thì khỏi mơ mộng, rớt ngay lúc chưa tới được vòng gởi xe luôn.

– Làm gì thiếu tự tin dữ vậy em? Chỉ cần em đối xử tốt với Phương, ít nhất ở đây có anh và chú ba ủng hộ em. Đúng không chú?

Chú ba ngẩn mặt lên nhìn nó, tuy chú không trả lời nhưng kiểu nhìn cười cười của chú cũng làm nó nhột nhột rồi.

– Thôi! Làm gì hai người nhìn em dữ vậy, chú rửa xe đi, nhìn con chi,
đừng nói chú cũng cùng phe anh Phong nha. Anh cho em xin, làm em thôi là may dữ lắm rồi, để em yên đi gởi xe chỗ khác hợp hơn.

– Haha tùy em thôi. Đùa chứ em cũng phải tự lo lắng cho bản thân. Anh
thấy em cứ bị thương hoài, như vậy sẽ hại sức khỏe về lâu dài lắm. Không vì mình thì cũng vì chị gái của em, đừng để Phương phải lo ngược lại
cho em chứ.

– Dạ em biết rồi. Sau này em sẽ cẩn thận.

– Ok! Chút nửa anh sẽ đưa Hân về, có gì anh sẽ nói chuyện thêm với bé
Hân. Em an tâm ở đây chăm sóc vết thương, còn mọi việc cứ để chú Sang
làm việc, em không cần quan tâm đến nửa. Nhiệm vụ của em là làm cô nàng
kia cười.

– Dạ dạ…em biết thân phận em rồi.

– Ráng lên em! Không phải ai cũng được Phương hành hạ à nhầm chăm sóc đâu.

Hai anh em vừa tính chuyển đề tài sang nói xấu chị một tí thì chị đã đứng lù lù sau lưng.

– Nè hai anh em mấy người tính ngồi đây tới chiều luôn hả? Đi vô nhà ăn cơm nè. Papa ơi vô ăn cơm nhanh nhanh, mama nấu xong hết rồi.

Ăn uống xong xuôi, chị kéo tay nhỏ Hân đi vòng vòng ngoài vườn nói
chuyện, còn nó thì ngồi đánh cờ vua với anh Phong. Đúng là không biết tự lượng sức mình, mang đầu máu mà bày đặt chơi trò chơi trí tuệ, khỏi
phải nói nó thua sấp mặt trước anh Phong, được vài ván thì tự rút lui
ngồi một bên coi chú ba và anh Phong chuyển sang đấu cờ tướng. Không
biết chị nói những gì với nhỏ Hân nhưng mà gương mặt nhỏ khi vào nhà
ngồi coi đánh cờ với nó không còn gương mặt buồn nửa, nhỏ đã vui vẻ bình thường trở lại, công nhận chị hay thiệt. Chơi đến xế chiều thì anh
Phong đưa nhỏ về nhà. Định nhảy vào nhờ chú ba chỉ đánh cờ tướng thì bị
chị nhéo lỗ tai một cái rồi kéo lên phòng.

– Giờ còn chơi gì nửa hả. Nhóc uống viên thuốc này rồi ngủ một chút đi, tối chị sẽ kêu nhóc dậy ăn tối.

– Thuốc gì nửa vậy?

– Thuốc độc, cho uống chết luôn cho rồi, hư quá.

– Ơ được, chết coi ai buồn biết liền.

– Ai mà thèm buồn vì nhóc chứ.

– Thì…

Chưa kịp nói thêm gì nó đã bị chị tống viên thuốc vào miệng, uống ực một phát xong chưa kịp trả ly nước lại nó đã bị chị đè nằm xuống giường.

– Lo nằm ngủ đi đồ hư hỏng. Cầm đi lung tung đó! Chị đi công việc một chút, khóa cửa luôn không cho nhóc đi chơi đâu.

– Biết rồi ngủ thì ngủ làm dữ vậy.

– Hihi ngoan đi!

Nó nằm lăn qua lăn lại, vỗ vỗ đầu cho đỡ nhức một tí rồi ngủ hồi nào
không hay. Nó ngủ say đến mức chỉ tỉnh dậy bởi tiếng gọi nhỏ bên tai. Mở mắt ra, nó nhìn thấy chị đang nằm bên cạnh chống cằm nhìn nó.

– Nhóc dậy đi! 9h tối rồi đó, nhóc còn phải ăn tối và uống thuốc nửa.

– Ừ! Ngủ say quá.

– Hihi ngủ ngon như vậy là tốt. Nhóc đi rửa mặt đi, mọi người đang chờ dưới nhà đó.

Nó vệ sinh cá nhanh qua loa cho xong rồi đi xuống nhà. Mọi người đã tụ
tập đông đủ dưới bếp, anh Phong đang ngồi ăn vụng đồ ăn trong khi chú
thím ba cùng cô bé con gái chú dọn cơm.

– Cậu Mon dậy rồi hả? Vào ăn cơm nhanh cho nóng.

Thím ba nhìn nó tươi cười mời mọc, vẫn không bỏ thói quen gọi nó bằng cậu.

– Em ngồi đi. Còn đau đâu không Mon?

– Dạ đỡ rồi anh. Còn hơi ê thôi.

– Vậy là tốt, mai đi thay băng cho bác sĩ kiểm tra lại cho an tâm.

– Dạ!

Anh Phong vội đứng dậy giúp chị Phương bưng một nồi canh súp sôi nghi ngút khói xuống giữa bàn. Thím ba tươi cười.

– Hôm nay mọi người sẽ được ăn súp do chính tay của cô Phương nấu nha.

– Hả!

Anh Phong thốt lên sửng sốt.

– Nay Phương nấu ăn thiệt hả?

– Chứ sao! Nấu mệt lắm đó, mà Phong ăn ít thôi nha, hổng có nhiều cho Phong ăn đâu.

– Nấu ít hả…ừ ừ vậy thôi để Phong ăn món khác, để dành súp cho mọi người ăn.

– Ý gì đó! Bộ chê Phương nấu dở hả?

– Đâu có. Nhường mọi người ăn mà.

– Xạo sự!

Chị vui vẻ đứng dậy tự tay múc súp cho mọi người, từng chén súp thơm
lừng đặt xuống trước mặt mọi người. Nhưng chẳng biết sao gương mặt ai
cũng nhìn chén súp một cách căn thẳng. Anh Phong, chú ba thở dài mấy
cái, nhỏ con chú ba thì chống cằm nhìn nhìn một chút rồi chạy đi lấy một cái tô để sẵn bên cạnh. Bắt đầu thấy bất an rồi đó nha, bộ món ăn của
chị ngon lắm sao đây mà ai cũng tập trung ở mức cao nhất. Con chú ba là
người đầu tiên thử món súp của chị, một ngụm súp và lập tức phun sạch
tất cả những gì trong miệng vào tô xong nhảy khỏi bàn chạy mất tiêu.

– Em no rồi mọi người ăn vui vẻ nha!

Rồi! Vừa chiến đấu đã rụng nụ một chiến sĩ, căn rồi đây. Người tiếp theo bị chị nhìn chằm chằm chính là anh Phong. Gương mặt anh nói như mếu:

– Phương ơi! Tự nhiên Phong hết thấy đói, chắc hồi trưa ăn nhiều quá nên còn no hơi, hay mọi người ăn từ từ trước đi nha.

– Ăn nhanh lên! Biết người ta nấu mệt lắm hôn hả?

– Nhưng mà!

– Ăn!

Anh Phong đành thở dài đưa chén súp lên nhắm mắt nhắm mũi múc từng muỗng cho vào miệng. Nhìn anh ăn súp mà cứ như ai đang lấy dao đâm vào người vậy, gương mặt đau khổ tột cùng. Người thứ ba thử súp là chú ba, rút
kinh nghiệm từ hai đồng đội đi trước, chú ba nhắm mắt nhắm mũi thở phì
một cái rồi đưa chén súp lên húp một hơi hết sạch cả cái lẫn nước sau đó vội vàng đứng dậy chạy rót nước uống ừng ực. Ăn món ăn chị nấu thôi mà, có cần phải khốc liệt như đánh trận không trời. Người thứ 4 thử món ăn
là thím ba.

– Con nhỏ lâu lâu xuống bếp mà mấy người này chọc con nhỏ hoài.

Thím ba từ từ mức từng muỗng súp ăn, chỉ được hơn ba muỗng đã vội vỗ vỗ vai chú ba.

– Ông ông rót cho tui miếng nước. Nhanh ông!

Thêm một người bỏ cuộc, nó thở phì một cái nhìn chén súp bốc khói trước
mặt mình. Chị ngồi bên cạnh chống cằm nhìn nó là dấu hiệu nó là người
tiếp theo phải thưởng thức món ăn vô đối của chị rồi. Nó nhìn chị, mu
bàn tay của chị ửng đỏ, nó vội cầm lấy tay xoa nhẹ xung quanh.

– Sao vậy? Chị bị phỏng hả?

– Hihi!

– Không cẩn thận gì hết! Tự nhiên không biết nấu giành nấu làm gì?

– Hổng sao mà, nhóc ăn đi, chị nấu mệt lắm đó, mấy người kia thấy ghét hổng biết thưởng thức đồ ăn gì hết.

– Ừ!

Nó im lặng đưa chén canh súp lên ăn. Muỗng đầu tiên hơi nhạt nhưng cũng
không đến nổi nào, muống thứ hai có cục thịt bầm thì hỡi ôi, cứ như ăn
phải cục muối, muỗng tiếp theo có khoai tây thì chưa chín, cà-rốt cũng
vậy. Đúng là khó ăn thiệt nhưng cũng không đến nỗi nào, thái độ của mọi
người nảy giờ chắc cũng chỉ là chọc chị mà thôi, nó nghĩ vậy. Ban đầu
cũng định làm bộ tỏ thái độ đau khổ như mọi người để trêu chị nhưng nghĩ đến bàn tay bị phỏng của chị, nó thôi không trêu chị nửa mà ăn một cách bình thường đến hết chén súp. Xong nó cười tươi đưa chén cho chị

– Ngon lắm! Cho nhóc một chén nửa.

– Thiệt hả nhóc? Sao mấy người kia ăn hổng được.

– Ngon thiệt mà.Lần đầu tiên nấu như vậy là tốt rồi.

– Hihi!

Chị vui vẻ đứng dậy múc thêm cho nó một chén súp, nó tươi cười ăn một
cách ngon lành trước ánh mắt ngỡ ngàng của những người khác. Nói chung
là hơi khó ăn chứ không có đến nổi kinh khủng, vẫn ăn được, lần sau rút
kinh nghiệm là chị sẽ nấu ngon hơn thôi mà. Xong tiết mục ăn súp, mọi
người vui vẻ thưởng thức những món ăn chính do thím ba nấu. Con thím ba
cũng nhảy trở vào bàn trước khi hỏi

– Hết súp chưa vậy? Đói bụng quá.

– Con nhỏ này, kiếm chuyện với chị hả, hổng cho ăn nửa!

– Kệ em nha hehe!

Ăn tối xong xuôi mọi người chia nhau mõi người một việc khác nhau. Nó với anh Phong bị đuổi ra ngoài chơi.

– Em gan thiệt! Dám ăn hết hai chén súp của Phương.

– Anh làm quá! Thấy ăn cũng được mà.

– Ờ! Tối nay coi chừng đau bụng à. Anh nhớ có lần anh ăn đồ ăn của Phương làm xong tối ôm wc cả đêm.

– Cái này súp nấu chín chắc hổng sao đâu. Mà chị hổng biết nấu ăn thiệt hả anh?

– Ừ! Phương cái gì cũng giỏi riêng chuyện nấu ăn là thảm họa em ơi. Mẹ
Phương bắt học nấu ăn hoài mà Phương toàn trốn không đó chứ. Hứa hẹn học nấu ăn hoài mà có nấu được gì đâu.

– Haha thôi không biết nấu mà nay nấu được món súp vậy là tốt rồi anh.

– Ừ! Em khen thì em ăn đi. Anh xin thua.

Nó với anh đều bật cười

– Mà nè! Lâu lắm rồi mới thấy một người dám dũng cảm ăn đồ ăn Phương nấu nhiệt tình vậy đó.

– Ủa ai nửa vậy anh?

– Là ba của Phương chứ ai. Lần nào Phương nấu ăn, bác ấy là người duy nhất ăn hết món ăn đó.

– Dạ!

Đi chung với chị riết hình như nhà nay ai cũng có thói quen làm quá mọi
việc lên để trêu chị thì phải. Riêng nó là nó thấy chị nấu ăn cũng được, lần sau chị có nổi hứng nấu ăn thì nó vẫn sẽ cố gắng ăn cho hết, ăn
thôi mà, đâu phải lên núi đao xuống chảo dầu đâu mà sợ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.