Ngày Hôm Qua Đã Từng – My life – Quyển 2 – Chương 43 – Botruyen

Ngày Hôm Qua Đã Từng – My life - Quyển 2 - Chương 43

Trời lạnh, nó cố ôm chị chặt nhất có thể mong giữ cho chị thật ấm, nó chưa từng mất người thân như chị nhưng nó hiểu cảm giác của một người
đột ngột mất gia đình sẽ lạnh và dễ tổn thương như thế nào. Quán đóng
cửa, nó và chị lên xe trở về nhà, chỉ muốn chị cười một cái thôi cũng
thấy bớt lo, vậy mà gương mặt chị cứ như người vô hồn…xót lắm nhưng nó
không còn biết làm gì hơn nửa. Xe dừng ở đầu dốc, chị muốn đi bộ một
đoạn ngắn. Đêm của Đà Lạt sương giăng mờ những ngọn đèn đường, tưởng
chừng người ta có thể với tay chạm lấy chúng dễ dàng như cho tay vào mặt nước…Nó và chị về đến nhà, bên trong mọi người vẫn đang nói về việc của chị hồi chiều. Nó đưa chị lên phòng rồi quay trở xuống đứng ở đầu cầu
thang nói xuống nhà:

– Ngay từ giây phút này, em không muốn bất cứ ai nói gì về chuyện hồi
chiều của chị Phương nửa. Trách móc hay nói đùa cũng không, xin lỗi vì
em đã hỗn!

Rồi nó quay lưng đi thẳng vào trong phòng của chị. Ngồi được một lúc thì chị ngủ thiếp đi, nó mới thở phù một cái đứng dậy đi ra khỏi phòng. Bên ngoài, nhỏ Hân đang ngồi im trên chiếc ghế sô-pha của nó.

– Em vô ngủ đi, chị Phương ngủ rồi!

– Anh đang làm gì vậy hả? Mọi người chị nói giỡn thôi mà anh nói gì nghe nghiêm trọng quá vậy?

– Có gì vui đâu mà nói giỡn!

– Chuyện có chút xíu hà!

– Chính vì chút xíu nên đừng ai nói tới nửa.

– Anh…! Em hổng biết có chuyện gì khác, nhưng mà anh có cần phải lo lắng cho chị Phương tới vậy hôn?

– Cần chứ!

– Anh! Thái độ của anh thật quá đáng!

– Ừ!

– Anh có biết anh làm như vậy…sẽ…sẽ có một người rất buồn không?

– Ừ!

– …

Nhỏ im lặng nhìn nó một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng, nó ngẩn mặt lên
nhìn theo bóng nhỏ khuất sau cánh cửa thầm thì vừa đủ để chỉ mình nó
nghe…” Anh xin lỗi!”

Như thường lệ, nó lại khó ngủ vì những suy nghĩ vây lấy đầu, lo lắng
cho chị, lo lắng cho cả nhỏ Hân nửa. Lang thang ra ngoài sân, trời lạnh
nên thi thoảng nó ho lấy ho để.

– Trời lạnh ra ngoài này chi cho ho vậy thằng em?

Anh Chinh bước ra từ sau lưng vỗ vai nó.

– Dạ! Khó ngủ một chút!

– Phương nó sao rồi?

– Không sao, chị mới ngủ hồi nảy. À, hình như anh cũng biết chuyện của chị phải không?

– Biết chứ em! Chị Nga vợ anh là do hai bác bên nhà cưới cho anh mà.

– Dạ!

– Anh mồ côi từ hồi còn bé xíu. Nhờ người bạn của dì anh nên hai bác
biết chuyện rồi giúp đỡ dì anh, lo lắng cho anh ăn học, đưa anh sang tận bên kia làm việc rồi cưới vợ cho anh. Nếu không có hai bác, chắc anh
cũng khó cưới được chị Nga em vì anh đâu có cha mẹ, có khi giờ này anh
cũng không ở được trong căn nhà khang trang thế này nửa. Anh coi hai bác như ba mẹ ruột, bé Phương tất nhiên như em gái anh rồi.

– Dạ!

– Biết vì sao hôm nay anh nói với em chuyện này không?

– Dạ không anh!

– Để thằng em mày biết anh coi bé Phương quan trọng tới chừng nào. Cho nên, em mà đối xử không tốt với nó…đừng trách anh ác!

Nó mĩm cười, một chút rùng mình vì gương mặt anh Chinh trong phút chốc mất đi nụ cười tưng tửng hàng ngày.

– Dạ! Anh yên tâm!

– Ừ! Anh cũng thấy yên tâm. Mấy hôm nay anh thấy thằng em mày tuy có hơi trẻ con mất bình tĩnh nhưng như vậy là được.

– Vậy là anh không có trách vụ em hỗn với anh hả?

– Chuyện nhỏ! Biết lo lắng bảo vệ cho con bé là được, chuyện khác anh không để bụng.

– Dạ!

– Lần này anh đưa vợ con về thăm quê hai tháng, sẵn coi con Phương nó ở bên này ra sao, chắc qua tết anh trở về bên kia.

– Ủa vậy là anh không phải ở đây hả?

– Quê anh ở đây nhưng anh được hai bác đưa qua bên kia ở cũng được gần mười năm rồi.

– Còn nhà này?

– Nhà mua để lâu lâu đưa vợ con về thăm quê, vợ chồng anh bên kia làm
việc cũng không phải quá dư nhưng nhờ chêch lệch tiền với bên này nên
mua nhà không khó. Cái này là bác trai dạy anh, có đi đâu ở đâu làm gì
thì cũng phải cho con cái về thăm quê, biết quê hương đất nước mình. Em
cũng thấy đó con anh có đứa nào không nói tiếng Việt được đâu.

Nó và anh Chinh còn nói chuyện với nhau khá lâu, đa số anh kể về chuyện

gia đình mình, còn khi nó hỏi về chị nhiều hơn thì…

– Thôi biết nhiêu được rồi. Con bé nó không cho anh nói chuyện với em
nhiều về nó đâu, nay anh em mình nói chuyện với nhau đừng có cho nó biết nhé.

– Sao vậy anh?

– Có trời mới biết con bé nó muốn làm gì. Nói chung nào giờ nó thích bí
ẩn vậy đó. Đặc biệt là chuyện gì liên quan tới thằng em mày, nó không có cho ai nhiều chuyện hết.

– Có vụ này nửa?

– Haha kệ đi em, con bé nó thích làm gì cũng được, miễn nó vui là anh
vui. Thôi anh vào ngủ, thằng em mày cũng ngủ sớm để có sức mai cho bé
Phương nó hành xác. Chào nhé!

Anh Chinh cười khì khì đi vào trong nhà để lại nó sau lưng ngẩn ngơ với
những thắc mắc về chị mà không biết bao giờ mới được giải đáp. Cái cô nữ hoàng nhà mình…tuy cũng có chuyện đau buồn nhưng tính ra vẫn luôn có
những người xung quanh lo lắng hết mình đó chứ. Nó cũng đi vào nhà ngủ,
nằm được một chút thì chị lò dò ôm mền bông đi ra chen lên ghế nằm ngủ,
cảnh này…đã quen thuộc từ lâu. Hôm sau, như lời anh Chinh, chị của nó
sau một đêm buồn đã trở lại với nụ cười tươi và những trò nghịch hành
xác bắt nó dẫn đi chơi suốt cả ngày. Đến ông Kha cũng than trời vì phải
đi nhiều, có lẽ trừ mấy đứa nhỏ ra thì người nào cũng mệt mõi vì phải di chuyển liên tục giữa các điểm tham qua khắp thành phố. Xem như trọn vẹn nghĩa vụ đi chơi với chị trước khi về quê.

26 tết, nó yên vị trên xe chuyến xe khách về quê ăn tết. Lòng nôn nao với những cảm giác khó tả, tạm gác cuộc sống sinh viên và những mối
quan hệ phức tạp đã qua, chỉ mong gặp lại đám bạn cấp 3 để thỏa sức mà
ăn chơi, tám chuyện, trêu đùa. Tính ra đứa nào cũng đã trưởng thành hơn
nhiều sau một thời gian xa quê đi học, đứa đi làm, đứa tính xong chuyện
chồng con…mỗi người đều đang đi con đường riêng, chỉ dịp lễ tết như vầy
mới họp mặt nhau khá đông đủ mà thôi. Không còn là học trò, đến nhà thầy cô tất nhiên đứa nào cũng có quyền được “nhậu” một cách công khai. Vậy là ngay tối 26 tết đã bị lôi kéo đi ăn nhậu, cái lũ quỷ bạn nó thoát
khỏi lớp 12 cứ đứa nào cũng lên đô sau một thời gian làm sinh viên tu
nghiệp. Riêng nó là phá mồi thì nhiều chứ đâu có uống được bao nhiêu,
vậy mà hết nhà đứa này, qua nhà đứa nọ, thầy cô…cứ vậy kéo dài đến mùng 4 tết, chẳng ngày nào nó không có men trong người, không có ai kiểm soát
thành ra cũng thả mình theo cuộc vui. Nói đến cái mốc mùng 4 tết thôi là vì tối hôm ấy nó đang ngồi chơi với mấy thằng chiến hữu ngoài chợ huyện thì điện thoại reo. Màn hình hiện lên chữ “Chị” cùng với bản nhạc
chuông quen thuộc nó dành riêng cho nữ hoàng.

– Nghe nè!

– Hihi nhóc ơi nhóc đang ở đâu?

– Quê chứ ở đâu.

– Mà quê là ở chỗ nào?

– Nói biết không mà hỏi. Có chuyện gì?

– Thì nói đi nhóc đang ở chỗ nào?

– Ờ đang ngồi chơi với mấy thằng bạn ngoài chợ huyện của nhóc được chưa.

– Vậy nhóc chơi xong chưa hihi ra chơi với chị đi!

– Rảnh nửa, đang ở quê ra bằng niềm tin à. Mà bửa đã la tạm không liên lạc tới qua tết mà.

– Hi tại…tại…chị…(nói rất nhỏ không nghe rõ)

– Tại gì nói lớn lên coi, không có nghe gì hết.

– Mệt nhóc quá! Hihi nhóc đang ngồi chỗ nào?

– Trời à đã nói đang ở chợ huyện của nhóc.

– Vậy hả. Vậy chợ đó có gần trường “DQD” hôn?

– Ờ gần! ủa sao biết tên trường nhóc vậy?

– Hihi chị đang ở trước cổng trường nè!

– Hả!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nó la lên một tiếng làm mấy thằng bạn đang chén chú chén anh ngà ngà
giật mình chửi. Nó cũng không thèm đôi co đứng dậy đi xa khỏi bàn nhậu.

– Hix! Không giỡn à…nói lại coi đang ở đâu?

– Hihi đang ở trường DQD nè ai thèm giỡn với nhóc chứ.

– Trời đất! Tự nhiên xuống đây chi?

– Chơi chứ chi. Hihi nhóc lại đón chị nhanh nhanh lên đi ở đây tối thui hà.

– Rồi xuống với ai?

– Có một mình chị đâu có ai nửa đâu. Nhóc ra nhanh nhanh nha.

– Rồi rồi ở đó đi ra liền. Bó tay chị luôn.

Nó lật đật cúp máy xách xe phóng luôn về trường bỏ lại 3 thằng bạn ngồi
ngơ ngác sau lưng. Chợ gần sát trường, nó nhanh chóng nhận ra dáng người cao của chị dưới ngọn đèn trước cổng trường, dưới chân chị là cái vali
nhỏ xíu. Vừa nhìn thấy nó chị tươi cười chạy lại nắm lấy tay nó.

– Nhóc nhóc!

Nó dừng xe nhìn chằm chằm vào chị rồi thở dài.

– Lại bày trò gì nửa đây?

– Hihi người ta đi chơi chứ làm gì đâu mà bày trò.

– Tự nhiên xuống đây làm gì?

– Ở trên kia buồn hiu à, tại chị thấy nhóc đi lâu quá trời nên…

– Mới có được tuần hơn, lâu gì mà lâu.

– Một tuần là lâu rồi muốn gì nửa?

– Hix rồi xuống đây bằng cái gì? Sao đi có một mình vậy nè?

– Chị xuống bằng xe khách đó. Phong đòi đưa chị đi nhưng chị hổng cho.

– Dám đi một mình luôn hả?

– Dám chứ sao không.

– Hổng sợ lạc ha bị bắt cóc hả?

– Ai mà thèm sợ chứ. Hihi Phong dẫn chị ra đúng trạm xe rồi dặn người ta chở chị lại đây luôn nè.

– Ơ! Mà sao biết nhóc ở đây mà kêu người ta chở tới?

– Bí mật!

Nó ngơ ngác, mặc dù chị không phải là con nít nhưng thực sự một mình đi
xe xuống tận đây là một điều gì đó nó không nghĩ chị dám làm. Nên nhớ
chị sống ở nước ngoài từ nhỏ, chỉ mới về VN một thời gian, đường SG chị
còn không biết rõ nói gì là cái quê nhỏ cách SG hàng trăm km này.

– Bó tay chị luôn, có đi thì đi sớm, tự nhiên lặn lội tuốt trên đó về
dưới này trễ quá trời. Rủi xuống đây gọi điện thoại cho nhóc không được
rồi tính sao. Thiệt tình!

– Uhm! Chị cũng hổng nghĩ tới nửa. Nhưng chị biết nhóc sẽ luôn nghe máy mà.

– Hay quá! Đâu chắc chắn dữ vậy.

– Vì nhóc đã hứa bất cứ lúc nào chị gọi nhóc cũng sẽ nghe máy mà.

– Ờ! Biết rồi! Mà có xuống cũng phải gọi điện thoại trước để nhóc đón
chứ, tối thui như vầy đứng đây một mình có chuyện gì rồi sao?

– Phong có đòi gọi điện thoại nhưng chị hổng cho.

– Sao vậy?

– Chị mà nói nhóc biết trước nhóc cho chị xuống mới lạ

– Ờ ngoan quá ha! Chị làm như nhóc hổng cho mà được với chị à.

– Xí! Đáng ghét!

Nó lắc đầu thở dài, trong đầu đã nghĩ đến cảnh tượng đêm nay dẫn chị về
nhà, thế nào cũng được vinh danh vì mới đi SG một thời gian ngắn đã dẫn
con gái người ta về quê “ra mắt”. Rồi phải giải thích, rồi phải ăn nói
với người nhà, rồi ai mà biết chị sẽ làm những chuyện gì khi về nhà nó
nửa đây. Thôi, lỡ rồi…chết bỏ. Nó bấm bụng lấy quyết tâm rồi xuống cầm
vali của chị để lên phía trước xe.

– Thôi! Giờ về nhà nghỉ chứ đứng đây nói chuyện tới sáng luôn hả?

Chị chắp tay sau lưng xoay xoay người qua lại ra vẻ suy nghĩ.

– Hihi chị hổng về nhà nhóc đâu.

– Sao vậy?

– Chị chưa muốn về. Giờ chưa phải lúc.

– Giờ mà phải với lúc cái gì. Bộ tính ngủ ngoài đường hả?

– Hihi mình thỏa thuận với nhau là hổng để bạn bè người thân nhóc biết
chị và nhóc quen nhau rồi mà, giờ sao chị về nhà nhóc được.

– Không về chứ sao nửa, tối thui trễ lắm rồi. Mà không biết chị nghĩ gì
nửa, nhóc với chị quen biết nhau có sao đâu mà tối ngày bí mật này nọ.
Giữ bí mật về chị biết bao lâu rồi đó.

– Hihi Chị đã nói là chưa tới lúc để mọi người biết mà. Chị vẫn thích bí mật thôi, chị vẫn muốn nhóc và chị sẽ là một thế giới riêng, chuyện này thỏa thuận rồi hổng có nuốt lời đó.

– Mệt! Nói cho vui thôi ai thèm nuốt lời với chị đâu. Mà giờ hổng về nhà chứ đi đâu, hổng lẽ ngủ ngoài đường.

Chị chu miệng cốc đầu nó một cái.

– Ngủ ngoài đường cái đầu nhóc á đồ khờ. Giờ nhóc đưa chị đi kiếm khách sạn đi.

– Ờ hen! Nhưng ở đây quê mà, không có khách sạn đâu chỉ có nhà nghỉ thôi.

– Nhà nghỉ khác khách sạn hả nhóc?

– À ừ…theo nhóc chắc khác. Nói chung để coi có chỗ nào được không đã. Ở quê mà, toàn mấy chỗ nhỏ sợ không hợp với chị.

– Hihi chị chịu được mà hổng sao đâu. Đi đi nhóc!

– Rồi thì đi!

Vậy là nó đưa chị chạy lòng vòng thị trấn để tìm nhà nghỉ, nói chung đa
số nhà nghỉ toàn để mấy cặp đôi hẹn hò chứ ở cái nơi này có cảnh quan gì để du lịch, tham quan đâu mà có khách sạn để khách lưu trú. Tìm được
một nhà nghỉ coi như to đẹp nhất thị trấn, nó đưa chị vào thuê phòng
dưới ánh mắt nhìn lạ lẫm của ông chủ. Có lẽ những cặp đôi vào đây thuê
phòng không lạ với ông chủ nhưng một cô gái xinh đẹp, cao ráo như chị
thì có lẽ hơi lạ mắt cũng là chuyện bình thường.

Sau khi thuê phòng, nó nhờ ông chủ quét dọn lại cho sạch sẽ trong khi đó hai chị em kéo nhau đi ra chợ để chị ăn tối. Cái cảm giác chở chị
sau lưng giữa phố huyện, thêm cái cảm giác lo lo sẽ bị mấy thằng bạn hay người quen bắt gặp thực sự rất lạ, có một chút gì đó vui vui, thú vị.
Thị trấn khuya chỉ còn vài món quen thuộc như bún, phở, hủ tiếu,
cháo…Chị của nó ăn hủ tiếu trong khá ngon lành chẳng có vẻ gì không hợp
khẩu vị như nó lo cả. Phía xa 3 thằng bạn của nó vẫn đang ngồi chơi giữa khuya mà không biết rằng cách đó vài chục bước chân là thế giới riêng
của nó và chị đang vui vẻ ăn uống trò chuyện. Sau khi đưa chị về phòng
để chị tắm và nghỉ ngơi, nó xin phép chị chạy ra với mấy thằng bạn một
chút.

– Đang chơi chạy đâu nảy giờ mậy?

– Ờ! Có chút việc.

– Việc khỉ gì giờ này ông thần?

– Chuyện riêng của anh, bí mật!

– Bí mật con khỉ. Thôi kệ mày…làm phát coi.

Thằng bạn rót bia vào ly nó rồi hò hét 2 thằng còn lại cụng ly, nó cũng
vui vẻ uống với tụi bạn một cách nhiệt tình chứ không từ chối như trước
nửa. Ngồi thêm khoản nửa tiếng thì giải tán vì một thằng phụ huynh gọi
về, thằng còn lại nhìn đâu cũng thấy tổ quốc. Chia tay 3 thằng bạn, nó
xách xe chạy qua nhà nghỉ với chị mà không cần phải gọi điện thoại về
nhà cho hay đêm nay nó không về (từ trước đến giờ nó đi chơi qua đêm bên ngoài cũng không có thói quen xin phép). Về đến phòng, chị đang nằm sấp trên giường chơi game, nó vừa ngồi xuống bên cạnh chị liền ngồi dậy cắn bắp tay nó thiếu điều rớt thịt ra luôn mới chịu nhả ra.

– Aiiii…uiiiiidaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…cái gì vậy…sao cắn nhóc…đauuu!!!

– Xí! Nay…nhậu nhẹt nửa đúng hôn! Đồ hư hỏng!

– Ờ…hix thì có uống một chút với mấy thằng bạn.

– Biết nhậu hồi nào vậy hả?

– À…thì cũng biết lâu rồi…tại ít nhậu thôi.

– Dám giấu chị hen…đồ hư hỏng! Con nít con nôi bày đặt nhậu. Có biết hại sức khỏe lắm hôn.

– Ờ…thì tại lâu lâu gặp tụi bạn thân nên uống cho vui.Tụi nó ép dữ quá hổng chối được.

– Xí! Đồ hư hỏng!

– Thôi mà…la hoài! Lâu lâu cả năm mới uống vài ly mà hehe!

– Ly cái đầu nhóc đó. Nhóc có xĩn không hả?

– Tỉnh bơ! Đô cao lắm dễ gì xĩn!

– Còn khoe nửa hả. Muốn chị uýnh nhóc phù mỏ hôn? Nhóc mà xĩn chị cho
nhóc ra đường ngủ luôn. Chị nói rồi đó, uống vài ly xã giao thì được,
chị không thích nhóc uống say xĩn biết không, như vậy sẽ hại sức khỏe
lắm. Nhóc có nhớ những chuyện nhóc hay tâm sự với chị không, vì những
chuyện đó, chị không muốn nhóc uống say xĩn đâu.

– Uhm. Nhóc biết mà, hổng sao đâu chị đừng lo. Đi xe mệt không? Sao hổng ngủ đi.

– Chị chờ nhóc về nè sao dám ngủ một mình ở đây được.

– Ừ!

Nó ngồi dậy đưa ly nước mía cho chị.

– Nè uống nước mía quê nhóc đi, ngon lắm.

– Xí! Làm sai rồi hối lộ chứ gì!

– Hối lộ gì đâu…hehe!

Chị cầm ly nước mía uống một cách ngon lành. Nó ngồi kế bên xoay xoay
cổ, tay bóp bóp đấm đấm vào vai mình. Thấy vậy chị ngừng uống hỏi.

– Nhóc sao vậy? Mõi lắm hả?

– Uhm! Đi cả ngày, mấy nay ngày nào cũng có bia rượu trong người thành ra cũng hơi mệt.

– Thấy chưa!…Cho đáng đời ham chơi ham nhậu.

– Có đâu! Tại nhà thầy cô, rồi người lớn không à, từ chối khó lắm chứ nhóc cũng đâu có muốn uống đâu.

– Đáng ghét! Nằm xuống đi!

Chị cốc đầu nó một cái nghiêm mặt đè nó nằm sấp xuống giường rồi nhẹ
nhàng đấm đấm, xoa xoa vai và lưng nó, tuy không chuyên nghiệp nhưng nó
cảm thấy rất dễ chịu (thực ra cũng có biết đi mát-xa hồi nào đâu mà biết thế nào là chuyên nghiệp thế nào là không @@). Hơi thấm say nên cảm
giác mệt nhanh chóng xâm chiếm lấy cơ thể, chắc chị cũng nhận ra nên
không nói gì nhiều nửa mà leo xuống giường, được một chút thì chị đem
bình thủy nước nóng từ ngoài vào pha nước ấm sau đó lấy khăn vắt sạch
lau mặt cho nó.

– Thôi được rồi để nhóc tự làm. Đâu có say nhiều đâu mà chị đừng lo.

Chị không nói gì chỉ nghiêm mặt nhìn nó, cái nhìn vừa trách nhưng vừa lo lắng. Nó đành nằm im, chị lau mặt nó xong thì bắt nó nằm sấp lại xoa
bóp tiếp cho nó. Chẳng biết vì sao, có lẽ do say hay vì điều gì đó khó
giải thích, tự nhiên nó nhẹ nhàng nói với chị:

– Chị gảy lưng cho nhóc đi!

– Uh!

Nó cũng tự nhiên yêu cầu và vô cùng tự nhiên chị mĩm cười đồng ý. Chị
kéo áo nó lên rồi nhẹ nhàng gảy khắp lưng nó, miệng lẩm nhẩm một ca khúc bằng tiếng anh. Nó mĩm cười:

– Đã thiệt! Lâu rồi nhóc hổng được gảy lưng.

– Là sao nhóc?

– Ừ hồi nhỏ xíu ngủ với mẹ ngày nào nhóc cũng được mẹ gảy lưng. Rồi xa
nhà…lâu lâu về thăm, đêm nào cũng chui vô giường đòi mẹ gảy lưng xong
mới chịu đi ngủ. Mấy năm nay không còn dám xin mẹ gảy lưng nửa, lớn rồi
cũng ngại.

– Đồ ngốc!

– Ừ!

– Còn đổi lại là chị, chị sẽ không ngại chút nào đâu.

– Vì chị thích làm con nít hoài mà đúng không?

– Hihi uhm! Chị thích được papa cõng vào giường nè, papa sẽ đọc sách ru
chị nè ngủ nè, sau khi chị ngủ papa sẽ hôn lên trán chị rồi mới tắt đèn
để cho chị ngủ nè.

– Ủa vậy còn mẹ chị thì sao?

– Mami chị sẽ không làm những việc đó đâu.

– Sao vậy?

– Vì mami nói mami bận đứng ngoài cửa quay lén lại cảnh papa chăm chị ngủ rồi.

– Ủa bộ ngày nào cũng quay phim hả?

– Hihi lâu lâu mới quay, nhưng bình thường mami sẽ đứng ngoài cửa phòng
chị nhìn thôi. Papa chăm chị ngủ, nhưng mami sẽ là người đánh thức chị
vào buổi sáng.

– Giống chia nhiệm vụ chăm sóc nữ hoàng quá ha.

– Hihi chứ sao!

Nó mĩm cười đưa tay nắm chặt lấy tay chị đang gảy trên lưng nó.

– Có nhóc ở đây rồi…chị…hãy luôn cố gắng vui vẻ nha.

– Chị biết mà!…Nhóc sẽ là gia đình của chị đúng không nhóc?

– Ừ!

– Vậy sau này chị sẽ gảy lưng cho nhóc hen.

– Chịu luôn…gì chứ vụ này đồng ý hai tay.

– Hihi đáng ghét!

Chị vẫn tiếp tục vừa gảy lưng vừa xoa bóp vai cho nó, hai chị em cứ như
vậy trò chuyện linh tinh những câu chuyện không đầu không đuôi, những mơ mộng của chị, những ký ức về gia đình của chị, về những bình yên chị đã từng có…cho đến khi cả hai chìm vào giấc ngủ tự lúc nào…chính nó cũng
không hay.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.