Ngày Hôm Qua Đã Từng – My life – Quyển 2 – Chương 42 – Botruyen

Ngày Hôm Qua Đã Từng – My life - Quyển 2 - Chương 42

Sáng, nó với chị vẫn là hai nhân vật dậy trễ nhất nhà, vì hôm qua cả nhóm uống hơi nhiều nên hôm nay quyết định không tự làm đồ ăn sáng tại nhà mà kéo nhau ra ngoài caffe ngay hồ Xuân Hương để ăn sáng. Mọi người đều vui vẻ trò chuyện, nó cũng cố gắng tỏ ra bình thường nhưng vẫn
nhận ra cảm giác nặng nề nào đó, ít nhất là từ ánh nhìn của nhỏ Hân.
Ngồi chơi đến gần trưa thì cả nhóm bắt đầu di chuyển đi tham quan vườn
dâu. Đây là vườn dâu của người quen gia đình anh Khải chứ không phải
vườn của dịch vụ du lịch nào cả. Dịp này cũng là những ngày dâu vào
mùa, không biết ai gợi ý mà chị nhất quyết đòi đi cho bằng được, nay
mới biết tự nhiên biết mê dâu nửa mới lạ. Phải nói là lần đầu tiên thăm vườn dâu cho nên phái nữ nhà mình vẫn cuồng đến nổi suýt hái sạch vườn dâu nhà người ta. Lần đầu tiên trong ngày nó nhìn thấy nụ cười của nhỏ
Hân, thở phì một cái thầm cảm ơn cái vườn dâu đã làm gương mặt nhỏ rạng rỡ hơn kể từ sáng đến giờ.

Chiều, sau khi rời khỏi vườn dâu cả nhóm còn kéo nhau đi chơi thác
rồi quay trở về nhà một người bạn của anh Khải. Đây là một căn nhà rất
đẹp, đẹp nhất là ở cái kiến trúc hoài cổ, vườn hoa, xích đu, hàng rào
trắng, có lẽ bao nhiêu là đạt chuẩn để khiến chị mê mẫn ngắm nhìn. Đặc
biệt có một chiếc xe ô-tô cổ màu trắng đen trong ga-ra, theo lời anh
Chinh chủ nhà đây là chiếc xe anh của một người bạn của ba anh, tuy cũ
nhưng anh đã bỏ công mang tận SG sửa sang lại máy móc chủ yếu là để kỷ
niệm nhưng thi thoảng vẫn mang ra chạy dạo phố với vợ con. Nghe đến
việc chiếc xe có thể chạy được chị reo ầm lên năn nỉ anh Linh mang ra
ngoài cho chị chạy chơi. Tất nhiên anh Linh vui vẻ đồng ý, vì có không
đồng ý cũng không được. Trong lúc mọi người tụ tập với nhau ăn uống
trong sân thì chị cầm đầu mấy đứa con nít chơi với chiếc xe. Tận tay anh Chinh hướng dẫn tập chạy xe cho chị vì dù sao đây là xe cỗ nên anh
Chinh nói không phải ai cũng quen điều khiển. Sau khi chắc rằng chị có
thể tự chạy xe một mình được anh Chinh mới rời khỏi xe để đi vào sân
tiếp tục cuộc vui chung để lại đám con nít chí chóe chơi với chị. Tuy
xe cũ, khói nhiều, tiếng ồn cũng khá to nhưng tốc độ khá tốt. Chiếc xe
cứ vi vu chạy lên con dốc rồi quay ngược trở lại, mỗi lần xe chạy ngang nhà là mấy đứa nhỏ toe tóe vẫy tay la hét. Nghịch xe khoảng nửa tiếng
có vẻ chị đã chán cho nên chạy xe trở về đậu gần cổng, mấy đứa nhỏ loi
nhoi trong xe, chị cũng ló đầu ra khỏi xe bắt nó đứng chụp ảnh. Được
khoảng ba bốn kiểu ảnh thì đột nhiên chiếc xe gầm lên lao nhanh về phía
cổng, chỉ chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã trở vào trong xe.

– Grựm…Aaaaaa…nhox ơi…Grựm…Rầm…rầm!!!

Chiếc xe đâm thẳng vào cổng nhà khiếc chiếc cổng sắt kiên cố sập một
bên xuống ngay trước mặt nó, chiếc xe mắc kẹt vào cổng gầm rú như muốn
thoát ra lao đi thêm, khói bốc ra từ phía sau cứ như một bộ phim hành
động có cảnh cháy nổ. Mọi người đều giật mình, nó là người đầu tiên
hoảng hốt quăng luôn máy ảnh xuống đất chạy ngay lại xe. Nó luống cuống tìm cách mở cửa xe nhưng không được, tiếng hét vì lo lắng của nó át
vào tiếng xe rít lên từng hồi làm tình hình càng lúc như càng nghiêm
trọng hơn. Sau lưng mọi người cũng chạy ào ra, tiếng la hét của mọi
người càng làm nó cuống hơn, tay nấm xe mở thế nào cũng không được vì
chị khóa chốt từ bên trong, chẳng kịp suy nghĩ nhiều nó dùng tay đấm
liên tục cái thật mạnh vào cửa kính xe. Tất nhiên nó không khỏe nhưng
các diễn viên và kính xe cũng không dễ vỡ như mấy chiếc xe của phim hành động, bên trong xe chị đang ôm lấy đầu hét lên hoảng sợ không còn nghe tiếng nó gọi nửa. Lúc này anh Khải với anh Chinh mới chạy đến gần, anh Khải nhanh trí dùng một cây sắt rớt ra từ hàng rào cạy cửa kia của xe
từ bên ngoài. Chiếc cửa xe cũ nên không thể cưỡng lại sức mạnh của hai
người thanh niên khỏe mạnh bật ra. Anh Chinh lao nhanh vào trong xe tắt máy, chiếc xe rung lên một hồi rồi im tiếng gáo thét, chỉ còn lại
tiếng khóc tiếng la của mấy đứa nhỏ trong xe, riêng chị thì không còn
la nửa nhưng vẫn ôm lấy mặt gục vào vô-lăng xe, nó nhảy vội lên mũi xe
leo qua bên kia lôi luôn anh Chinh ra ngoài, hét lên hết sức có thể.

– Anh tránh ra…tránh ra nhanh…

Thái độ của nó khiến anh Linh tuy to người nhưng cũng vội leo ra
ngoài cửa xe sau khi cố gắng với tay mở luôn cửa sau. Nó nhớ hình như
anh Khải có vỗ vỗ vai nó, tiếng chị Tiên hay nhỏ Hân nói sau lưng.

– Mon bình tĩnh em…từ từ…đừng có nóng.

– Mon ơi…đừng như vậy.

Nó không hề quan tâm lời anh Khải, không hề quan tâm lời của bất cứ ai, chỉ biết nắm lấy áo anh Chinh kéo ra khỏi xe.

– Anh tránh ra…

Anh Chinh rời khỏi xe, nó lao luôn vào ôm lấy chị, run run xoay vội người chị ra xem xét.

– Chị! Chị ơi…chị có sao không…chị…chị…!

– Chị…chị hổng sao…nhóc ơi!

Nó kéo tay chị xuống, gương mặt chị như không còn giọt máu, môi tái mét run run vì sợ, nước mắt rơi trên má.

– Chị có bị thương không, đâu nhóc coi…

– Nhóc ơi…nhóc ơi…!

Chị ôm chầm lấy nó, dụi dụi đầu lên vai. Hình như chị không sao hết,
chỉ sợ thôi, nó vừa ôm chị vừa lấy tay xem xét tay chân, lưng, vai chị
để chắc rằng chị không bị thương chỗ nào, sau đó mới đưa tay vuốt nhẹ
nhẹ lên tóc chị an ủi.

– Thôi thôi không có bị gì hết…thôi thôi chị đừng khóc nè, không sao hết mà…không sao!

Sau một hồi thủ thỉ an ủi chị mới cười được một tí. Tiếng chị Nga nhẹ nhàng sau lưng.

– Hai đứa sao rồi? Không có gì thì vô nhà đi em!

Lúc này nó mới như bừng tỉnh quay lại nhìn chị Nga gật đầu nhẹ một
cái, giờ để ý thì mấy đứa nhỏ đã được đưa ra khỏi xe từ lâu, chỉ còn có nó và chị còn ngồi im trong xe, bên ngoài mọi người đang cùng nhau dọn
dẹp bãi chiến trường.

– Nè chị! Mình vô nhà nha…được không?

Chị không nói gì gật gật đầu, nó nhẹ nhàng đỡ chị leo ra khỏi xe đi
ra ngồi xuống ghế. Anh Phong im lặng, anh Kha cũng im lặng, anh Chinh
và anh Khải lúc này mới chia nhau người leo vào trong xem xét người coi bên ngoài xe, nó để chị ngồi đó rồi đi trở ra phụ dọn dẹp. Anh Khải vừa gỡ cây sắt ra khỏi mũi xe vừa nói nhỏ với nó.

– Con Phương có sao không em?

– Dạ không sao anh. Sợ chút à. Mấy đứa nhỏ sao rồi anh.

– Đ.M giờ mày mới nhớ tới mấy đứa nhỏ hả?

Ông Kha ở sau lưng nói chen vào. Anh Khải gật đầu:

– Không sao! U đầu trầy xướt sơ sơ thôi, đang thoa dầu trong nhà. Mà thằng em mày bình tĩnh chưa thế?

– Dạ!

– Mày…Đ.M nóng quá…con Phương nó phá xe người ta giờ thêm mày ăn nói nóng nảy.

Ông Kha lại la nó, anh Chinh bước từ trong xe ra đi lại vỗ vỗ vai anh Kha.

– Thôi anh! Người không sao là được rồi.

– Banh chành cái đầu xe với cái cửa nhà rồi kìa.

– Từ từ em sửa, bé Phương với mấy đứa nhỏ không sao là may rồi. Chắc
tại Phương ngừng xe chụp hình quên tắt máy xe, tai nạn thôi có ai muốn
đâu.

– Biết là vậy, nhưng mà con nhỏ này, thiệt tình!

Ông Kha lắc đầu ngao ngán, anh Chinh chỉ cười cười nhìn nó.

– Hồi nảy em làm anh cũng quýnh quáng theo luôn. Làm gì lo lắng ghê vậy ku?

Nó gãi gãi đầu:

– Dạ…tại em rối quá trời. Nảy hơi nóng, em xin lỗi!

Anh Chinh vỗ vai nó một cái rồi quay trở lại xem xét xe, anh Khải lúc này mới tiếp tục nói nhỏ với nó:

– Nè! Anh thấy em lo cho con nhỏ vậy là tốt, mà sau này có chuyện gì
bình tĩnh một chút. Thôi vô nhà băng bó đi để tụi anh dọn cho, máu me
tùm lum kìa.

Anh Khải cười khì nháy mắt với nó một cái rồi đẩy đẩy nó tránh sang
một bên. Giờ nó mới bắt đầu cảm thấy nhói đau ở chân, tay phải tê tê,
đầu nắm đấm đỏ hết lên, nhìn xuống mới phát hiện chân bị chãy máu hồi
nào không hay, ống quần rách một miếng khá lớn. Có lẽ do vội quá nên nó bị hàng rào làm xướt chân lúc leo qua đầu xe, giày phải của nó cũng
rách một miếng lớn ở mũi, không nhờ giày của nó dày chắc cũng nhận thêm một vết thương. Nó đành đi khập khiễng trở vào trong, chị thấy nó như
vậy mới vội chạy tới dìu lấy nó:

– Nhóc nhóc ơi nhóc sao vậy? Nhóc bị thương hả, nhóc có đau hôn? Nhóc đi được hôn?

Nó bật cười:

– Thôi không sao mà, bị xướt chút thôi. Đi được mà

– Chị dìu nhóc nha, hay chị cõng nhóc vô nhà nha.

– Cõng nổi không mà đòi. Thôi khỏi dìu, có sau đâu mà dìu dắt chi cho mệt, lo chi chị kia. He he!

Nó cười cố đi bình thường hết sức vào trong nhà mặc dù cũng khá rát
bắp chân, chị líu ríu đi bên cạnh. Vừa vào trong nhà đã thấy tụi con
nít cười cười, nói nói ăn trái cây cứ như chưa từng bị tai nạn gì hết,
đúng là con nít, dù có bị tại nạn này nọ nếu không sao là nhanh chóng
vui vẻ trở lại ngay. Chị Nga và chị Thủy vợ anh Chinh vội kéo chị lại
xem xét, riêng chị Tiên và nhỏ Hân thì vẫn đang ngồi chia nhau thoa dầu thoa thuốc gì đó cho mấy đứa con nít. Sau khi xem xét chị xong, chị
Nga mới nhìn nó lắc đầu:

– Rồi lại đây chị coi coi. Khỗ, đứa bị tai nạn hổng sao mà đứa đứng ở ngoài máu me quá trời vậy nè.

– Hì hì…dạ chắc tại em có duyên với máu.

Nó cười xòa, chị Nga vừa lấy hộp sơ cứu trên bàn vừa quay qua nói với nó:

– Duyên cái đầu em. Hồi nảy nóng cho lắm vào giờ biết nói đùa rồi hả. Em ngồi xuống đây tháo giày ra đi, vén cái ống quần lên được không? À
mà thôi vén gì được. Thủy lấy dùm Nga cây kéo đi.

Nó ngồi xuống ghế, chị Nga dùng kéo cắt ống quần của nó ra rồi dùng khăn ướt lau nhẹ cho sạch máu.

– Sao ra máu nhiều dữ vậy ta. Thủy ơi Thủy xem xem có cần phải đi bệnh viện may không?

Chị Thủy nhẹ nhàng cuối xuống xem vết thương của nó xong rồi mĩm cười.

– Rách không sâu lắm, băng lại là được rồi Nga, có ô-xi già đó, Nga
lau rồi băng. Nhưng về SG phải đi tiêm ngừa uốn ván cho an tâm.

– Rồi! Để Nga băng cho em nó…

Rồi quay qua nói với nó.

– Chị Thủy em là bác sĩ đó em. Chị đang học Thủy sơ cứu thuốc men linh tinh để chăm anh Khải.

Chị Nga nhẹ nhàng lau cho sạch hết máu trên chân nó rồi xịt ô-xi già
ra dùng bông chấm nhẹ nhẹ vào chân nó. Cảm giác bị thương mà có ô-xi
già chấm lên xát trùng thì khỏi phải nói rồi, đau rát thiều điều muốn
nhảy khỏi ghế chạy luôn khỏi băng bó làm gì cho thêm đau khổ. Có điều
thân nam nhi, trước mặt toàn phái nữ và con nít mà như vậy thì mất mặt
chết, vậy là đành cắn răng chịu đựng. Cũng may là vừa đau mà vẫn phải
phì cười khi chị ngồi kế bên chăm chú nhìn chị Nga băng bó cho nó, tay
chị nắm chặt tay nó, miệng chu chu thổi thổi nhẹ nhẹ vào chân nó, chắc
là để nó bớt đau. Đúng là người có tay nghề có khác, sau vài phút cái
chân nó đã được băng kín nhìn rất đẹp, chứ chân nó mà để chị băng thì
chắc thành một cục to như băng bột luôn quá.

– Xong! Đâu em đứng dậy đi thử coi đi được không?

Nó đứng dậy đi thử vài bước, đau rát bắp chân thôi chứ vẫn đi lại bình thường.

– Dạ không sao chị. Em cảm ơn.

Rồi nó quay qua chị nháy mắt.

– Nè! Hết sợ chưa. Nhóc hổng sao, đừng có lo.

– Hihi! Nhóc khờ!

Chị cười tinh nghịch rồi chạy ra ngoài sân, nó cũng đi theo, chị nhẹ
nhàng chắp tay sau lưng đi lại gần anh Chinh đang loay hoay với chiếc
xe giữa sân, phía trong góc là cánh cổng bị đụng ngã, những cây sắt bị
gãy cũng được gom chung lại.

– Anh ơi!

– Sao em? Mà có sao không cô bé?

– Anh ơi! Em xin lỗi nha…anh đừng có bắt đền em nha…anh bắt đền cái anh kia kìa.

Chị nói với anh Chinh cái giọng không có tí nào thành khẩn nhận lỗi
hết, đã vậy còn chỉ tay đổ hết trách nhiệm cho anh Khải. Anh Khải cũng
đang ngồi xem xét xe chung với ông Kha, anh Phong quay qua nhăn mặt.

– Ê! Con nhỏ này, quậy cho dữ rồi đổ thừa hả? Đứa nào phá hoại thì tự mà đền đi nhá.

– Em hổng biết…anh lo mà đền xe cho anh Chinh đi, em vô can. Xí!

Chị lè lưỡi chọc anh Khải, hai người bắt đầu đổ thừa nhau qua lại một cách vui vẻ, chỉ tội nghiệp anh Chinh, tự nhiên đang yên lành bị chị
phá hư xe, hư luôn cổng nhà. Sau khi dọn dẹp, đưa xe vào ga-ra mọi người trở lại với bàn ăn. Chủ đề lại có thêm chuyện tai nạn của chị, ngoài
ra anh Chinh cho biết xe vẫn chạy bình thường, chỉ có đầu xe phải mang
đi tân trang lại, cổng nhà thì hôm sau kêu thợ tới sửa. Tổng tổn thất
chị gây ra là một cái đầu xe móp méo, một cánh cổng và một cái quần mà
gương mặt và thái độ cho tới giờ vẫn không có chút hối lỗi nào hết nếu
không muốn nói là còn toe toét vui cười nửa chứ.

Rời nhà anh Chinh, cả nhóm trở về nhà anh Khải, chị Tiên lại tổ chức
đánh bài cho vui, ông Kha đấu cờ với anh Phong và anh Khải, mấy đứa nhỏ túm tụm coi phim hoạt hình. Đang ngồi coi đánh bài thì chị kéo nó ra,
tay ôm theo cái áo ấm của nó.

– Nhóc ơi…đi với chị!

– Hả? Đi đâu?

– Đi đi…chút biết. Nhóc mặc áo vô nè. Chị gọi ta-xi tới rồi nè.

– Ừ ừ…thì đi.

Mọi người đều ngẩng lên nhìn nó và chị, chị Tiên lên tiếng:

– Hai đứa tối rồi đi đâu nửa, sao hổng ở nhà chơi?

– Dạ…tụi em đi một chút.

– Nhưng mà…

Anh Khải mĩm cười xua tay ra dấu với chị Tiên:

– Được rồi! Để hai đứa nó đi một chút đi em.

Anh Phong cũng nhìn nó mĩm cười, nhớ không lầm đây là câu nói đầu tiên của anh Phong với nó từ lúc xảy ra chuyện hồi chiều.

– Mon đi với Phương đi em! Đừng về khuya quá nhé!

Nó gật đầu im lặng đi theo chị ra ngoài, trong đầu cảm thấy thắc mắc
vì thái độ ủng hộ nhanh chóng thậm chí là có phần khuyên nó nên đi với
chị của anh Khải và anh Phong. Nó và chị leo lên chiếc ta-xi đang chờ
sẵn bên ngoài. Xe chạy vòng vèo những con đường của thành phố rồi đi
thẳng lên con dốc cao và tối, nhìn ra bên ngoài đường nó cũng đủ biết
con dốc này dẫn đi đâu. Đà Lạt Knight hiện ra trước mắt nó nhẹ nhàng
trong đêm tối, những ánh đèn dịu dàng, tiếng piano du dương…mọi thứ
vẫn ấm áp, quen thuộc đến lạ. Một người phụ nữ khoảng 30-40 tuổi bước
ra nhẹ nhàng gật đầu chào:

– Em là Phương và Mon đúng không?

– Dạ phải!

– Hai em vào đi, chỗ của tụi em có sẵn rồi!

– Ủa? Sao chị biết tụi em?

Nó thắc mắc, người phụ nữ mãi thật lâu sau này nó mới đoán ra được là chủ caffe mĩm cười.

– À! Lúc nảy có một khách xưng là anh trai của Phương có điện thoại
đặt sẵn chỗ cho hai em, anh ấy có miêu tả trang phục hai đứa, nhưng chị nhìn Phương là đoán ra ngay, cô bé đẹp quá!

– Dạ!

Nó gật đầu thay mặt chị cảm ơn người phụ nữ, còn chị thì chỉ im lặng
nắm chặt lấy tay nó. Người phụ nữ đưa hai đứa vào góc phòng riêng nằm
sâu bên trong, chỗ ngồi lần trước nó và chị đến đang để trống. Sau khi
nó và chị gọi nước xong, người phụ nữ nói gì đó với cô bé nhân viên rồi cả hai đi ra bên ngoài, tiếng piano lại vang lên. Là ca khúc quen
thuộc mà chị vẫn thích, không ngờ người đánh đàn có thể chơi được ca
khúc này, không biết đây là đặt trước hay chỉ là sự trùng hợp mà thôi.
Từ lúc đó cho đến lúc nó và chị rời đi, căn phòng không có thêm một vị
khách nào khác.

Nó đưa ly caffe đen lên miệng, không thể chờ thêm để thưởng thức món
caffe không đường của riêng mình ở nơi nó yêu thích nhất ở Đà Lạt này,
nhưng chị nhẹ nhàng ngăn lại, im lặng cầm ly caffe đưa lên miệng, mím
môi lại và xoay xoay. Nó cười nhẹ, lại pha chế món caffe son dành cho
nó đây mà. Đặt ly caffe trở lại vào tay nó, chị ngả đầu lên vai im
lặng…nó nhấp một ngụm caffe son đắng nồng…để rồi khi quay qua
nhìn…dường như vị đắng của caffe đã không còn bằng cảm giác đắng
trong lòng khi nước mắt chị rơi trên áo nó. Đôi tay chị ôm chặt lấy nó, dưới ánh đèn dịu dàng của căn phòng, dù tối nhưng vẫn đủ soi sáng
gương mặt chị đang khóc. Nó đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt chị, tay còn lại kéo chị sát vào người nó hơn.

– Nhóc ơi!…Chị sợ lắm…thực sự chị rất sợ. Chị đã cố gắng vui vẻ
để anh Khải, để Phong và mọi người không lo lắng…nhưng chị sợ lắm nhóc ơi! Chuyện hồi chiều…nó…nó làm chị nhớ tới papa, mami…chị sợ
phải nhìn thấy tai nạn như vậy lắm…nhóc đừng xa chị nha…nhóc sẽ
luôn ở bên cạnh chị đúng không? Chị chỉ còn nhóc là người thân thôi đó. Chị xin lỗi nhóc vì đã gây ra chuyện đó…chị xin lỗi. Nhóc ơi…chị
sợ lắm…chị nhớ papa mami nhiều lắm!

– Nhóc ở đây nè… chị ngốc!

Nó mĩm cười, bàn tay nó cố kéo chị sát vào vai mình hơn, chị đang nhớ ba mẹ, nó quên mất chuyện tai nạn không may hồi chiều là sự ám ảnh đối với chị, nó quên mất chị đã từng mất ba mẹ cũng vì tai nạn xe. Nó đã
quên điều này vì nó thực sự vẫn còn vô tâm ngu ngốc lắm. Trời lạnh đến
run người, vài cơn gió lùa vào khung cửa sổ làm nó càng muốn ôm chị
chặt hơn nửa, nó cũng không nghĩ mình cần nói thêm lời an ủi nào cả,
đơn giản chỉ cần ngay lúc này nó bên cạnh, ôm chị vậy là đủ. Đó cũng là
lời duy nhất nó và chị nói với nhau cho đến lúc cả hai rời khỏi
quán…Tự nhủ lòng, từ giây phút đó…nó sẽ cố gắng hơn nửa để là gia
đình của chị…không phải vì nó tội nghiệp chị đâu, mà vì chị là chị nó mà:)

Chap 43:

Trời lạnh, nó cố ôm chị chặt nhất có thể mong giữ cho chị thật ấm,
nó chưa từng mất người thân như chị nhưng nó hiểu cảm giác của một
người đột ngột mất gia đình sẽ lạnh và dễ tổn thương như thế nào. Quán
đóng cửa, nó và chị lên xe trở về nhà, chỉ muốn chị cười một cái thôi
cũng thấy bớt lo, vậy mà gương mặt chị cứ như người vô hồn…xót lắm
nhưng nó không còn biết làm gì hơn nửa. Xe dừng ở đầu dốc, chị muốn đi
bộ một đoạn ngắn. Đêm của Đà Lạt sương giăng mờ những ngọn đèn đường,
tưởng chừng người ta có thể với tay chạm lấy chúng dễ dàng như cho tay
vào mặt nước…Nó và chị về đến nhà, bên trong mọi người vẫn đang nói
về việc của chị hồi chiều. Nó đưa chị lên phòng rồi quay trở xuống đứng ở đầu cầu thang nói xuống nhà:

– Ngay từ giây phút này, em không muốn bất cứ ai nói gì về chuyện hồi chiều của chị Phương nửa. Trách móc hay nói đùa cũng không, xin lỗi vì em đã hỗn!

Rồi nó quay lưng đi thẳng vào trong phòng của chị. Ngồi được một lúc
thì chị ngủ thiếp đi, nó mới thở phù một cái đứng dậy đi ra khỏi phòng. Bên ngoài, nhỏ Hân đang ngồi im trên chiếc ghế sô-pha của nó.

– Em vô ngủ đi, chị Phương ngủ rồi!

– Anh đang làm gì vậy hả? Mọi người chị nói giỡn thôi mà anh nói gì nghe nghiêm trọng quá vậy?

– Có gì vui đâu mà nói giỡn!

– Chuyện có chút xíu hà!

– Chính vì chút xíu nên đừng ai nói tới nửa.

– Anh…! Em hổng biết có chuyện gì khác, nhưng mà anh có cần phải lo lắng cho chị Phương tới vậy hôn?

– Cần chứ!

– Anh! Thái độ của anh thật quá đáng!

– Ừ!

– Anh có biết anh làm như vậy…sẽ…sẽ có một người rất buồn không?

– Ừ!

-…

Nhỏ im lặng nhìn nó một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng, nó ngẩn mặt
lên nhìn theo bóng nhỏ khuất sau cánh cửa thầm thì vừa đủ để chỉ mình
nó nghe…” Anh xin lỗi!”

Như thường lệ, nó lại khó ngủ vì những suy nghĩ vây lấy đầu, lo lắng
cho chị, lo lắng cho cả nhỏ Hân nửa. Lang thang ra ngoài sân, trời lạnh nên thi thoảng nó ho lấy ho để.

– Trời lạnh ra ngoài này chi cho ho vậy thằng em?

Anh Chinh bước ra từ sau lưng vỗ vai nó.

– Dạ! Khó ngủ một chút!

– Phương nó sao rồi?

– Không sao, chị mới ngủ hồi nảy. À, hình như anh cũng biết chuyện của chị phải không?

– Biết chứ em! Chị Nga vợ anh là do hai bác bên nhà cưới cho anh mà.

– Dạ!

– Anh mồ côi từ hồi còn bé xíu. Nhờ người bạn của dì anh nên hai bác
biết chuyện rồi giúp đỡ dì anh, lo lắng cho anh ăn học, đưa anh sang
tận bên kia làm việc rồi cưới vợ cho anh. Nếu không có hai bác, chắc anh cũng khó cưới được chị Nga em vì anh đâu có cha mẹ, có khi giờ này anh cũng không ở được trong căn nhà khang trang thế này nửa. Anh coi hai
bác như ba mẹ ruột, bé Phương tất nhiên như em gái anh rồi.

– Dạ!

– Biết vì sao hôm nay anh nói với em chuyện này không?

– Dạ không anh!

– Để thằng em mày biết anh coi bé Phương quan trọng tới chừng nào.
Cho nên, em mà đối xử không tốt với nó…đừng trách anh ác!

Nó mĩm cười, một chút rùng mình vì gương mặt anh Chinh trong phút chốc mất đi nụ cười tưng tửng hàng ngày.

– Dạ! Anh yên tâm!

– Ừ! Anh cũng thấy yên tâm. Mấy hôm nay anh thấy thằng em mày tuy có hơi trẻ con mất bình tĩnh nhưng như vậy là được.

– Vậy là anh không có trách vụ em hỗn với anh hả?

– Chuyện nhỏ! Biết lo lắng bảo vệ cho con bé là được, chuyện khác anh không để bụng.

– Dạ!

– Lần này anh đưa vợ con về thăm quê hai tháng, sẵn coi con Phương nó ở bên này ra sao, chắc qua tết anh trở về bên kia.

– Ủa vậy là anh không phải ở đây hả?

– Quê anh ở đây nhưng anh được hai bác đưa qua bên kia ở cũng được gần mười năm rồi.

– Còn nhà này?

– Nhà mua để lâu lâu đưa vợ con về thăm quê, vợ chồng anh bên kia làm việc cũng không phải quá dư nhưng nhờ chêch lệch tiền với bên này nên
mua nhà không khó. Cái này là bác trai dạy anh, có đi đâu ở đâu làm gì
thì cũng phải cho con cái về thăm quê, biết quê hương đất nước mình. Em cũng thấy đó con anh có đứa nào không nói tiếng Việt được đâu.

Nó và anh Chinh còn nói chuyện với nhau khá lâu, đa số anh kể về chuyện gia đình mình, còn khi nó hỏi về chị nhiều hơn thì…

– Thôi biết nhiêu được rồi. Con bé nó không cho anh nói chuyện với em nhiều về nó đâu, nay anh em mình nói chuyện với nhau đừng có cho nó
biết nhé.

– Sao vậy anh?

– Có trời mới biết con bé nó muốn làm gì. Nói chung nào giờ nó thích
bí ẩn vậy đó. Đặc biệt là chuyện gì liên quan tới thằng em mày, nó
không có cho ai nhiều chuyện hết.

– Có vụ này nửa?

– Haha kệ đi em, con bé nó thích làm gì cũng được, miễn nó vui là anh vui. Thôi anh vào ngủ, thằng em mày cũng ngủ sớm để có sức mai cho bé
Phương nó hành xác. Chào nhé!

Anh Chinh cười khì khì đi vào trong nhà để lại nó sau lưng ngẩn ngơ
với những thắc mắc về chị mà không biết bao giờ mới được giải đáp. Cái
cô nữ hoàng nhà mình…tuy cũng có chuyện đau buồn nhưng tính ra vẫn
luôn có những người xung quanh lo lắng hết mình đó chứ. Nó cũng đi vào
nhà ngủ, nằm được một chút thì chị lò dò ôm mền bông đi ra chen lên ghế nằm ngủ, cảnh này…đã quen thuộc từ lâu. Hôm sau, như lời anh Chinh,
chị của nó sau một đêm buồn đã trở lại với nụ cười tươi và những trò
nghịch hành xác bắt nó dẫn đi chơi suốt cả ngày. Đến ông Kha cũng than
trời vì phải đi nhiều, có lẽ trừ mấy đứa nhỏ ra thì người nào cũng mệt
mõi vì phải di chuyển liên tục giữa các điểm tham qua khắp thành phố.
Xem như trọn vẹn nghĩa vụ đi chơi với chị trước khi về quê.

26 tết, nó yên vị trên xe chuyến xe khách về quê ăn tết. Lòng nôn nao với những cảm giác khó tả, tạm gác cuộc sống sinh viên và những mối
quan hệ phức tạp đã qua, chỉ mong gặp lại đám bạn cấp 3 để thỏa sức mà
ăn chơi, tám chuyện, trêu đùa. Tính ra đứa nào cũng đã trưởng thành hơn nhiều sau một thời gian xa quê đi học, đứa đi làm, đứa tính xong
chuyện chồng con…mỗi người đều đang đi con đường riêng, chỉ dịp lễ
tết như vầy mới họp mặt nhau khá đông đủ mà thôi. Không còn là học trò, đến nhà thầy cô tất nhiên đứa nào cũng có quyền được “nhậu” một cách
công khai. Vậy là ngay tối 26 tết đã bị lôi kéo đi ăn nhậu, cái lũ quỷ
bạn nó thoát khỏi lớp 12 cứ đứa nào cũng lên đô sau một thời gian làm
sinh viên tu nghiệp. Riêng nó là phá mồi thì nhiều chứ đâu có uống được bao nhiêu, vậy mà hết nhà đứa này, qua nhà đứa nọ, thầy cô…cứ vậy
kéo dài đến mùng 4 tết, chẳng ngày nào nó không có men trong người,
không có ai kiểm soát thành ra cũng thả mình theo cuộc vui. Nói đến cái mốc mùng 4 tết thôi là vì tối hôm ấy nó đang ngồi chơi với mấy thằng
chiến hữu ngoài chợ huyện thì điện thoại reo. Màn hình hiện lên chữ
“Chị” cùng với bản nhạc chuông quen thuộc nó dành riêng cho nữ hoàng.

– Nghe nè!

– Hihi nhóc ơi nhóc đang ở đâu?

– Quê chứ ở đâu.

– Mà quê là ở chỗ nào?

– Nói biết không mà hỏi. Có chuyện gì?

– Thì nói đi nhóc đang ở chỗ nào?

– Ờ đang ngồi chơi với mấy thằng bạn ngoài chợ huyện của nhóc được chưa.

– Vậy nhóc chơi xong chưa hihi ra chơi với chị đi!

– Rảnh nửa, đang ở quê ra bằng niềm tin à. Mà bửa đã la tạm không liên lạc tới qua tết mà.

– Hi tại…tại…chị…(nói rất nhỏ không nghe rõ)

– Tại gì nói lớn lên coi, không có nghe gì hết.

– Mệt nhóc quá! Hihi nhóc đang ngồi chỗ nào?

– Trời à đã nói đang ở chợ huyện của nhóc.

– Vậy hả. Vậy chợ đó có gần trường “DQD” hôn?

– Ờ gần! ủa sao biết tên trường nhóc vậy?

– Hihi chị đang ở trước cổng trường nè!

– Hả!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nó la lên một tiếng làm mấy thằng bạn đang chén chú chén anh ngà ngà
giật mình chửi. Nó cũng không thèm đôi co đứng dậy đi xa khỏi bàn nhậu.

– Hix! Không giỡn à…nói lại coi đang ở đâu?

– Hihi đang ở trường DQD nè ai thèm giỡn với nhóc chứ.

– Trời đất! Tự nhiên xuống đây chi?

– Chơi chứ chi. Hihi nhóc lại đón chị nhanh nhanh lên đi ở đây tối thui hà.

– Rồi xuống với ai?

– Có một mình chị đâu có ai nửa đâu. Nhóc ra nhanh nhanh nha.

– Rồi rồi ở đó đi ra liền. Bó tay chị luôn.

Nó lật đật cúp máy xách xe phóng luôn về trường bỏ lại 3 thằng bạn
ngồi ngơ ngác sau lưng. Chợ gần sát trường, nó nhanh chóng nhận ra dáng người cao của chị dưới ngọn đèn trước cổng trường, dưới chân chị là cái vali nhỏ xíu. Vừa nhìn thấy nó chị tươi cười chạy lại nắm lấy tay nó.

– Nhóc nhóc!

Nó dừng xe nhìn chằm chằm vào chị rồi thở dài.

– Lại bày trò gì nửa đây?

– Hihi người ta đi chơi chứ làm gì đâu mà bày trò.

– Tự nhiên xuống đây làm gì?

– Ở trên kia buồn hiu à, tại chị thấy nhóc đi lâu quá trời nên…

– Mới có được tuần hơn, lâu gì mà lâu.

– Một tuần là lâu rồi muốn gì nửa?

– Hix rồi xuống đây bằng cái gì? Sao đi có một mình vậy nè?

– Chị xuống bằng xe khách đó. Phong đòi đưa chị đi nhưng chị hổng cho.

– Dám đi một mình luôn hả?

– Dám chứ sao không.

– Hổng sợ lạc ha bị bắt cóc hả?

– Ai mà thèm sợ chứ. Hihi Phong dẫn chị ra đúng trạm xe rồi dặn người ta chở chị lại đây luôn nè.

– Ơ! Mà sao biết nhóc ở đây mà kêu người ta chở tới?

– Bí mật!

Nó ngơ ngác, mặc dù chị không phải là con nít nhưng thực sự một mình
đi xe xuống tận đây là một điều gì đó nó không nghĩ chị dám làm. Nên
nhớ chị sống ở nước ngoài từ nhỏ, chỉ mới về VN một thời gian, đường SG
chị còn không biết rõ nói gì là cái quê nhỏ cách SG hàng trăm km này.

– Bó tay chị luôn, có đi thì đi sớm, tự nhiên lặn lội tuốt trên đó về dưới này trễ quá trời. Rủi xuống đây gọi điện thoại cho nhóc không
được rồi tính sao. Thiệt tình!

– Uhm! Chị cũng hổng nghĩ tới nửa. Nhưng chị biết nhóc sẽ luôn nghe máy mà.

– Hay quá! Đâu chắc chắn dữ vậy.

– Vì nhóc đã hứa bất cứ lúc nào chị gọi nhóc cũng sẽ nghe máy mà.

– Ờ! Biết rồi! Mà có xuống cũng phải gọi điện thoại trước để nhóc đón chứ, tối thui như vầy đứng đây một mình có chuyện gì rồi sao?

– Phong có đòi gọi điện thoại nhưng chị hổng cho.

– Sao vậy?

– Chị mà nói nhóc biết trước nhóc cho chị xuống mới lạ

– Ờ ngoan quá ha! Chị làm như nhóc hổng cho mà được với chị à.

– Xí! Đáng ghét!

Nó lắc đầu thở dài, trong đầu đã nghĩ đến cảnh tượng đêm nay dẫn chị
về nhà, thế nào cũng được vinh danh vì mới đi SG một thời gian ngắn đã
dẫn con gái người ta về quê “ra mắt”. Rồi phải giải thích, rồi phải ăn
nói với người nhà, rồi ai mà biết chị sẽ làm những chuyện gì khi về nhà nó nửa đây. Thôi, lỡ rồi…chết bỏ. Nó bấm bụng lấy quyết tâm rồi
xuống cầm vali của chị để lên phía trước xe.

– Thôi! Giờ về nhà nghỉ chứ đứng đây nói chuyện tới sáng luôn hả?

Chị chắp tay sau lưng xoay xoay người qua lại ra vẻ suy nghĩ.

– Hihi chị hổng về nhà nhóc đâu.

– Sao vậy?

– Chị chưa muốn về. Giờ chưa phải lúc.

– Giờ mà phải với lúc cái gì. Bộ tính ngủ ngoài đường hả?

– Hihi mình thỏa thuận với nhau là hổng để bạn bè người thân nhóc
biết chị và nhóc quen nhau rồi mà, giờ sao chị về nhà nhóc được.

– Không về chứ sao nửa, tối thui trễ lắm rồi. Mà không biết chị nghĩ
gì nửa, nhóc với chị quen biết nhau có sao đâu mà tối ngày bí mật này
nọ. Giữ bí mật về chị biết bao lâu rồi đó.

– Hihi Chị đã nói là chưa tới lúc để mọi người biết mà. Chị vẫn thích bí mật thôi, chị vẫn muốn nhóc và chị sẽ là một thế giới riêng, chuyện này thỏa thuận rồi hổng có nuốt lời đó.

– Mệt! Nói cho vui thôi ai thèm nuốt lời với chị đâu. Mà giờ hổng về nhà chứ đi đâu, hổng lẽ ngủ ngoài đường.

Chị chu miệng cốc đầu nó một cái.

– Ngủ ngoài đường cái đầu nhóc á đồ khờ. Giờ nhóc đưa chị đi kiếm khách sạn đi.

– Ờ hen! Nhưng ở đây quê mà, không có khách sạn đâu chỉ có nhà nghỉ thôi.

– Nhà nghỉ khác khách sạn hả nhóc?

– À ừ…theo nhóc chắc khác. Nói chung để coi có chỗ nào được không đã. Ở quê mà, toàn mấy chỗ nhỏ sợ không hợp với chị.

– Hihi chị chịu được mà hổng sao đâu. Đi đi nhóc!

– Rồi thì đi!

Vậy là nó đưa chị chạy lòng vòng thị trấn để tìm nhà nghỉ, nói chung
đa số nhà nghỉ toàn để mấy cặp đôi hẹn hò chứ ở cái nơi này có cảnh
quan gì để du lịch, tham quan đâu mà có khách sạn để khách lưu trú. Tìm
được một nhà nghỉ coi như to đẹp nhất thị trấn, nó đưa chị vào thuê
phòng dưới ánh mắt nhìn lạ lẫm của ông chủ. Có lẽ những cặp đôi vào đây thuê phòng không lạ với ông chủ nhưng một cô gái xinh đẹp, cao ráo như chị thì có lẽ hơi lạ mắt cũng là chuyện bình thường.

Sau khi thuê phòng, nó nhờ ông chủ quét dọn lại cho sạch sẽ trong khi đó hai chị em kéo nhau đi ra chợ để chị ăn tối. Cái cảm giác chở chị
sau lưng giữa phố huyện, thêm cái cảm giác lo lo sẽ bị mấy thằng bạn hay người quen bắt gặp thực sự rất lạ, có một chút gì đó vui vui, thú vị.
Thị trấn khuya chỉ còn vài món quen thuộc như bún, phở, hủ tiếu,
cháo…Chị của nó ăn hủ tiếu trong khá ngon lành chẳng có vẻ gì không
hợp khẩu vị như nó lo cả. Phía xa 3 thằng bạn của nó vẫn đang ngồi chơi giữa khuya mà không biết rằng cách đó vài chục bước chân là thế giới
riêng của nó và chị đang vui vẻ ăn uống trò chuyện. Sau khi đưa chị về
phòng để chị tắm và nghỉ ngơi, nó xin phép chị chạy ra với mấy thằng
bạn một chút.

– Đang chơi chạy đâu nảy giờ mậy?

– Ờ! Có chút việc.

– Việc khỉ gì giờ này ông thần?

– Chuyện riêng của anh, bí mật!

– Bí mật con khỉ. Thôi kệ mày…làm phát coi.

Thằng bạn rót bia vào ly nó rồi hò hét 2 thằng còn lại cụng ly, nó
cũng vui vẻ uống với tụi bạn một cách nhiệt tình chứ không từ chối như
trước nửa. Ngồi thêm khoản nửa tiếng thì giải tán vì một thằng phụ huynh gọi về, thằng còn lại nhìn đâu cũng thấy tổ quốc. Chia tay 3 thằng
bạn, nó xách xe chạy qua nhà nghỉ với chị mà không cần phải gọi điện
thoại về nhà cho hay đêm nay nó không về (từ trước đến giờ nó đi chơi
qua đêm bên ngoài cũng không có thói quen xin phép). Về đến phòng, chị
đang nằm sấp trên giường chơi game, nó vừa ngồi xuống bên cạnh chị liền ngồi dậy cắn bắp tay nó thiếu điều rớt thịt ra luôn mới chịu nhả ra.

– Aiiii…uiiiiidaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…cái gì vậy…sao cắn nhóc…đauuu!!!

– Xí! Nay…nhậu nhẹt nửa đúng hôn! Đồ hư hỏng!

– Ờ…hix thì có uống một chút với mấy thằng bạn.

– Biết nhậu hồi nào vậy hả?

– À…thì cũng biết lâu rồi…tại ít nhậu thôi.

– Dám giấu chị hen…đồ hư hỏng! Con nít con nôi bày đặt nhậu. Có biết hại sức khỏe lắm hôn.

– Ờ…thì tại lâu lâu gặp tụi bạn thân nên uống cho vui.Tụi nó ép dữ quá hổng chối được.

– Xí! Đồ hư hỏng!

– Thôi mà…la hoài! Lâu lâu cả năm mới uống vài ly mà hehe!

– Ly cái đầu nhóc đó. Nhóc có xĩn không hả?

– Tỉnh bơ! Đô cao lắm dễ gì xĩn!

– Còn khoe nửa hả. Muốn chị uýnh nhóc phù mỏ hôn? Nhóc mà xĩn chị cho nhóc ra đường ngủ luôn. Chị nói rồi đó, uống vài ly xã giao thì được,
chị không thích nhóc uống say xĩn biết không, như vậy sẽ hại sức khỏe
lắm. Nhóc có nhớ những chuyện nhóc hay tâm sự với chị không, vì những
chuyện đó, chị không muốn nhóc uống say xĩn đâu.

– Uhm. Nhóc biết mà, hổng sao đâu chị đừng lo. Đi xe mệt không? Sao hổng ngủ đi.

– Chị chờ nhóc về nè sao dám ngủ một mình ở đây được.

– Ừ!

Nó ngồi dậy đưa ly nước mía cho chị.

– Nè uống nước mía quê nhóc đi, ngon lắm.

– Xí! Làm sai rồi hối lộ chứ gì!

– Hối lộ gì đâu…hehe!

Chị cầm ly nước mía uống một cách ngon lành. Nó ngồi kế bên xoay xoay cổ, tay bóp bóp đấm đấm vào vai mình. Thấy vậy chị ngừng uống hỏi.

– Nhóc sao vậy? Mõi lắm hả?

– Uhm! Đi cả ngày, mấy nay ngày nào cũng có bia rượu trong người thành ra cũng hơi mệt.

– Thấy chưa!…Cho đáng đời ham chơi ham nhậu.

– Có đâu! Tại nhà thầy cô, rồi người lớn không à, từ chối khó lắm chứ nhóc cũng đâu có muốn uống đâu.

– Đáng ghét! Nằm xuống đi!

Chị cốc đầu nó một cái nghiêm mặt đè nó nằm sấp xuống giường rồi nhẹ
nhàng đấm đấm, xoa xoa vai và lưng nó, tuy không chuyên nghiệp nhưng nó cảm thấy rất dễ chịu (thực ra cũng có biết đi mát-xa hồi nào đâu mà
biết thế nào là chuyên nghiệp thế nào là không @@). Hơi thấm say nên
cảm giác mệt nhanh chóng xâm chiếm lấy cơ thể, chắc chị cũng nhận ra
nên không nói gì nhiều nửa mà leo xuống giường, được một chút thì chị
đem bình thủy nước nóng từ ngoài vào pha nước ấm sau đó lấy khăn vắt
sạch lau mặt cho nó.

– Thôi được rồi để nhóc tự làm. Đâu có say nhiều đâu mà chị đừng lo.

Chị không nói gì chỉ nghiêm mặt nhìn nó, cái nhìn vừa trách nhưng vừa lo lắng. Nó đành nằm im, chị lau mặt nó xong thì bắt nó nằm sấp lại
xoa bóp tiếp cho nó. Chẳng biết vì sao, có lẽ do say hay vì điều gì đó
khó giải thích, tự nhiên nó nhẹ nhàng nói với chị:

– Chị gảy lưng cho nhóc đi!

– Uh!

Nó cũng tự nhiên yêu cầu và vô cùng tự nhiên chị mĩm cười đồng ý. Chị kéo áo nó lên rồi nhẹ nhàng gảy khắp lưng nó, miệng lẩm nhẩm một ca
khúc bằng tiếng anh. Nó mĩm cười:

– Đã thiệt! Lâu rồi nhóc hổng được gảy lưng.

– Là sao nhóc?

– Ừ hồi nhỏ xíu ngủ với mẹ ngày nào nhóc cũng được mẹ gảy lưng. Rồi
xa nhà…lâu lâu về thăm, đêm nào cũng chui vô giường đòi mẹ gảy lưng
xong mới chịu đi ngủ. Mấy năm nay không còn dám xin mẹ gảy lưng nửa, lớn rồi cũng ngại.

– Đồ ngốc!

– Ừ!

– Còn đổi lại là chị, chị sẽ không ngại chút nào đâu.

– Vì chị thích làm con nít hoài mà đúng không?

– Hihi uhm! Chị thích được papa cõng vào giường nè, papa sẽ đọc sách
ru chị nè ngủ nè, sau khi chị ngủ papa sẽ hôn lên trán chị rồi mới tắt
đèn để cho chị ngủ nè.

– Ủa vậy còn mẹ chị thì sao?

– Mami chị sẽ không làm những việc đó đâu.

– Sao vậy?

– Vì mami nói mami bận đứng ngoài cửa quay lén lại cảnh papa chăm chị ngủ rồi.

– Ủa bộ ngày nào cũng quay phim hả?

– Hihi lâu lâu mới quay, nhưng bình thường mami sẽ đứng ngoài cửa
phòng chị nhìn thôi. Papa chăm chị ngủ, nhưng mami sẽ là người đánh
thức chị vào buổi sáng.

– Giống chia nhiệm vụ chăm sóc nữ hoàng quá ha.

– Hihi chứ sao!

Nó mĩm cười đưa tay nắm chặt lấy tay chị đang gảy trên lưng nó.

– Có nhóc ở đây rồi…chị…hãy luôn cố gắng vui vẻ nha.

– Chị biết mà!…Nhóc sẽ là gia đình của chị đúng không nhóc?

– Ừ!

– Vậy sau này chị sẽ gảy lưng cho nhóc hen.

– Chịu luôn…gì chứ vụ này đồng ý hai tay.

– Hihi đáng ghét!

Chị vẫn tiếp tục vừa gảy lưng vừa xoa bóp vai cho nó, hai chị em cứ
như vậy trò chuyện linh tinh những câu chuyện không đầu không đuôi,
những mơ mộng của chị, những ký ức về gia đình của chị, về những bình
yên chị đã từng có…cho đến khi cả hai chìm vào giấc ngủ tự lúc
nào…chính nó cũng không hay.

Chap 44:

Buổi sáng bắt đầu bởi tiếng chuông tin nhắn của con bạn nhắc nhở
trưa ghé nhà nó ăn tết, mắt nhắm mắt mở trả lời tin nhắn xong như một
thói quen nó đưa tay ôm lấy bất cứ thứ gì vơ được định ngủ tiếp. Cảm
giác lạ lạ, nó mở mắt và giật nảy mình vì nhìn thấy gương mặt chị ghé
sát vào nó, chỉ một chút nửa thôi là không còn khoảng cách nửa rồi. Thì ra chị đã thức từ lâu và vẫn nằm im đó mặc cho nó ôm. Vội buông chị ra ngồi dậy vỗ vỗ vào đầu mình, mãi mê ngủ quên mất đêm qua nó không có
ngủ một mình mà còn có chị nửa.

– Chị dậy sớm vậy?

Chị không thèm trả lời, ngồi hẳn chồm lên vai ghé mắt sát vào mặt nó chớp chớp mắt.

– Nè! Nhóc còn mệt hả? Nhóc ngủ nửa đi, hồi tối nhóc say mà.

Nó vẫn vỗ vỗ đầu cho tỉnh táo:

– Ờ! Còn hơi chóng mặt. Chị đói bụng chưa?

– Chị hổng đói đâu, nhóc thấy sao? Nhóc ngủ nửa đi chừng nào hết mệt hả dậy.

– Thôi không sao. Chị muốn ăn gì nhóc đưa chị đi ăn sáng, nhìn mặt biết đói bụng rồi bày đặt lo cho nhóc chi không biết.

Nó gỡ tay chị đứng dậy đi ra ngoài tìm WC rửa mặt, đánh răng sau đó
trở vào phòng kéo tay chị đi ăn sáng. Lúc chị ghé mặt nói chuyện với nó là đủ biết chị đã thức dậy vệ sinh cá nhân từ lâu, thà chị ngủ luôn chứ thức từ sớm thì giờ không đói bụng mới lạ. Nó lại đưa chị đến quán phở quen thuộc, chị chủ quán vui vẻ chạy ra đón khách như bao lần.

– Ủa sao giờ này mới lại ăn em? Tụi kia nó mới ăn xong đó.

– Rồi tụi nó đâu chị?

– La đi cafe rồi. À à thì ra nay hẹn hò bạn gái đi chơi hèn gì sáng
chị hổng thấy em di chung với tụi thằng Hảo. Chu choa…ai mà đẹp vậy
nè.

– Dạ chị bạn em. Thôi chị cho em hai tô như cũ nha.

– Rồi chờ chị chút.

Chị chủ quán vui vẻ đi vào trong làm phở cho nó không quên dừng lại bàn gần quầy nhất tám chuyện vài câu.

– Nhóc! Đây phải quán phở nhóc hay khoe với chị hôn?

– Ừ! Nó đó, bảo đảm ngon luôn.

– Hihi! Chị chủ quán vui tính quá hen.

– Ờ khỏi nói, bà tám hổng thua chị đâu hehe.

– Quýnh phù mỏ giờ!

– Mà chị uống gì không?

– Chị muốn uống coca!

Nó giơ tay gọi thêm một lon coca một trà đá nửa rồi vui vẻ ngồi quảng cáo quán phở với chị. Tất nhiên sau khi ăn uống no nê, chị của nó
không thể phàn nàn gì thêm về chất lượng phở quê nó. Sau khi tính tiền
nó không quên kéo chị chủ quản ra một góc nói nhỏ:

– Chị! Đừng nói tụi kia em có bạn SG về chơi nha. Bí mật!

– Rồi rồi! Ăn mảnh một mình chứ gì.

– Hehe! Thôi em đi nha!

– Mai ghé ăn nửa em. Cái thằng đi SG có mấy tháng gái đâu nhiều thấy sợ.

Nó nhanh chóng chạy ra chở chị rời khỏi quán.

– Giờ làm gì nửa đây?

– Hihi chị muốn nhóc đưa chị đi chơi.

– Ờ! Mà đi đâu giờ?

– Biển! Nhóc nói quê nhóc có biển mà đúng hôn?

– Có! Mà nhóc cũng kể rồi đó, biển ở đây không có trong xanh như biển chỗ khác đâu đó.

– Biết rồi biết rồi! Nhóc khoe biển của nhóc chị nghe thuộc lòng luôn nè, giờ chị muốn tận mắt nhìn thấy kia.

– Ờ thì đi. Nhưng mà cũng chờ nhóc về nhà thay quần áo cái đã, bồ đồ mặc đi chơi cả ngày hôm qua rồi.

– Vậy hen! Hihi vậy nhóc về thay đồ đi rồi chở chị đi.

– Thôi chị đi với nhóc luôn, đường về nhà chung đường ra biển mà.

– Nhưng chị chưa muốn gặp người nhà nhóc đâu.

– Biết rồi, thì cho chị ngồi quán cafe gần đó chứ ai bắt về nhà mà lo.

– Hihi!

Nó đưa chị về phòng lấy thêm quần áo cho chị rồi chạy thẳng về nhà,
để tránh người quen biết kể lại với nhà nó chở chị chạy thẳng tới quán
caffe lạ lạ nằm cách xa rồi mới chạy về nhà. Nhảy vào wc tắm sạch sẽ,
bận vội bộ quần áo, mượn mẹ một số vật dụng trong nhà bỏ vào balo, sẵn
mượn luôn cái dù màu tím mộng mơ thần thánh của ngoại rồi chạy ào đi.
Tất nhiên không quên mượn xe chị dâu để chở chị đi chơi cho đàng hoàng
một tí chứ xe cà tàng của nó đang chạy nhìn không hợp với chị tí nào.

Con đường ra biển hôm nay không đông xe như mấy ngày tết, mùng năm mà đa số mọi người đều kiêng kỵ ra đường chỉ riêng nó là không quan tâm
ngày tháng. Tuy nói thì nói vậy nhưng ra đến biển thì không đến nổi
vắng, cũng có nhiều người tranh thủ hôm nay đường vắng mà đi chơi biển. Cảm giác mỗi lần trở ra biển tự sau lần đưa em về chơi thực sự hoàn
toàn khác trước. Chỉ cần nghe tiếng sóng, hàng dương quen thuộc hiện ra trước mắt là lòng nó nhói lên một chút, cảm giác rất lạ, lạ so với
những chuyến thăm biển bình thường trước đó. Đặt chân tới bãi biển cũng như lần đưa em về, lúc này nước chưa lớn, bãi cát chạy dài hàng trăm
mét hướng ra phía biển. Hải sản thì nó đã mua trước khi đến biển, chỉ
còn mua thêm nước ngọt, nước đá, trái cây rồi mới cho xe chạy chầm chậm trên bãi hướng về chỗ dừng chân cũ. Mọi thứ vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi, chỉ riêng người đi cùng nó lần này không phải là em mà thôi. Trong lúc chị cặp tay sau lưng đi thẳng ra biển xem xét thì nó bày đồ đạc
xuống tấm trãi, treo cái võng lên cây rồi im lặng đứng trong hàng thông nhìn ra biển. Những con sóng lăn nhẹ phía xa tít, người chị giờ chỉ
bằng một ngón tay nó, tóc chị không quá dài nhưng vẫn đủ để gió lùa vào bay bay. Hôm nay chị mặc một chiếc đầm maxi dài màu trắng điểm thêm
vài bông hoa li ti. Tuy là chỗ vắng nhưng thi thoảng vẫn có khách du
lịch dạo bước qua lại, có lẽ ai ai cũng muốn đi dọc bãi biển để tìm một chỗ trống trãi để có không gian riêng. Có một điều nó tưởng rằng ngồi
một mình thế này sẽ nhớ nhiều lắm, ngồi một mình thế này sẽ nghĩ về em
nhiều lắm. Nhưng, nỗi nhớ nó không nhiều như nó tưởng, không làm nó
thấy quá đau càng không làm nó phải cố mĩm cười để che giấu bớt nỗi đau
bên trong mặc dù nó có cười hay không lúc này đâu có ai nhìn thấy.
Dường như chính nó cũng không muốn ký ức ùa về sẽ làm nụ cười nó trở
nên giả tạo vì hôm nay nó đang đi chơi với chị kia mà. Vội xách cây dù
đi về phía chị, chẳng cần đến quá gần, nó đã nghe tiếng chị hát, một ca khúc tiếng anh nhẹ nhàng. Nó xòe dù ra che nắng cho chị, một tay cho
vào túi đứng im nghe hát. Đây không phải lần đầu tiên nó nghe chị hát,
nhưng đây là lần đầu tiên bài hát của chị không phải ca khúc thiếu nhi.

“…No matter how I try I don’t find a reason why…believe me it’s
no lie I always have you on my mind…No matter what I see guess where I wanna be…love is the answer I will find…”

Có lẽ mãi mê với ca khúc riêng của mình cho nên gần hết bài hát chị
mới nhận ra sự có mặt của nó bên cạnh. Chị ngừng hát quay qua khẽ nhìn
nó rồi bước từ từ ra gần với những con sóng biển hơn. Nó im lặng bước
theo che dù cho chị. Chợt chị lên tiếng:

– Nhóc có nghe được chị hát gì hôn?

– Ừ được một chút, không rõ lắm.

– Không rõ hay không hiểu?

– Ừ nghe không rõ và cũng không hiểu luôn. Nhóc vốn đâu có giỏi tiếng anh.

Chị mĩm cười, nụ cười lạ lắm.

– Đồ ngốc!

Lại im lặng đưa chân nghịch nước, những con sóng nhỏ lăn tăn len vào
bờ cát chỉ vừa đủ ướt chân, chiếc váy của chị cũng bị thấm nước lên gần đầu gối.

– Nè! Nước không trong dám tắm biển không đó.

– Hihi kệ chị đi.

Chị ngồi luôn xuống bãi biển, nhìn cũng đoán chị không sợ cái màu
nâu đục của những con sóng biển mang trong mình những hạt phù sa. Chiếc váy chị ướt hết cả rồi, nó cũng mĩm cười ngồi xuống bên cạnh. Trời nắng đẹp, nắng cháy người nhưng vẫn đẹp bởi bầu trời trong xanh, có hai đứa tưng tửng ngồi giữa cái nắng hàng chục phút đồng hồ mà không nói với
nhau câu nào, cũng chẳng thèm xuống biển tắm như bao người. Nó nhìn
chị, nhìn theo đúng kiểu vừa lén lút vừa công khai. Thời gian quen nhau tính ra thì lâu, nhưng gặp nhau và giờ thì bên cạnh, có thể nhìn chị
rõ ràng như thế này thực sự nó vẫn không tin đây là sự thật. Phát hiện
có người nhìn mình, chị mĩm cười:

– Nhìn gì nhìn hoài dzạ nhóc con?

– Ừ! Thích nhìn!

– Xí! Đồ nịnh đầm.

Nó cầm một vỏ ốc quăng thật xa ra biển…

– Chị nè! Đi một mình xuống đây không lo sao?

– Lo gì?

– Anh Phong đó.

– Anh Phong sao?

– Biết là nhóc với chị là chị em, nhưng dù sao nhóc cũng là con trai, chị thân thiết với nhóc nhiều như vậy có khi nào anh Phong buồn nhưng
không dám nói ra không.

– Uhm! Sao Phong lại buồn?

– Ghen! Đừng nói là tại anh Phong biết suy nghĩ, tin tưởng chị với nhóc không có gì, nhưng dù sao ai mà không ghen.

– Hihi ghen thì sao? Nhóc có vì sợ Phong ghen mà hổng thèm chơi với chị nửa hông?

– Ờ tất nhiên là không. Nhưng…

– Vậy nhóc lo làm gì như ông cụ non dzạ.

– Thì lâu lâu cũng phải để ý xung quanh một chút chứ.

– Cái mặt nhóc vô tâm ơi là vô tâm, biết gì mà để ý xung quanh. Chị
chỉ cần nhóc để tâm tới chị thôi, ai cho để ý xung quanh chứ.

– Gì ngang ngược vậy.

– Hihi

Chị giành lấy cây dù của nó cầm xoay xoay, nó nằm dài luôn ra bãi
biển, sóng tràn vào làm cát vô lỗ tai nó, thấy vậy chị cốc đầu nó một
cái rồi nâng đầu nó kéo vào gối lên chân chị. Một cảm giác gì đó xuất
hiện trong đầu rồi chợt tắt.

– Chị nè!

– Gì nhóc con.

– Hình như thiếu thiếu cái gì đó.

– Thiếu gì. Bộ nhóc tính ngủ đây luôn hả.

– Không có, chỉ là dạo này nhóc không còn nghe chị nói câu đó.

– Câu gì?

– Thì cái câu lúc nào nhóc chọc chị xong chị thường nói đó.

– Hihi từ từ chị suy nghĩ coi.

Chị luồng tay vào tóc nó xoa xoa, vài phút trôi qua, tưởng chừng nó suýt ngủ quên thì…

– Nhóc con không được yêu chị đó nha, chị là chị nhóc đó!

Nó mĩm cười

– Biết rồi biết rồi! Ai mà dám yêu nữ hoàng chứ!

Hai đứa cùng bật cười, bấy lâu nay cũng quên mất những câu nói này.
Lần nào nói chuyện với nhau, rồi trêu chọc, tranh cãi xong là chị lại
cảnh báo nó không được yêu chị và tất nhiên đáp lại nó lại luôn chê chị
là nữ hoàng ngang ngược ai mà yêu. Tất nhiên mọi thứ đều dừng lại ở
những câu trêu đùa, vì thế giới của chị và của nó hoàn toàn khác nhau,
chưa bao giờ nó nghĩ đến việc chị và nó yêu nhau mà.

– Hihi tại nhóc con đó!

– Vụ gì nửa.

– Tại chị phải lo cho nhóc nhiều chuyện làm chị quên mất tiêu chuyện cấm nhóc yêu chị đó.

– Ơ! Kiếm chuyện nửa. Biết rồi, cấm nhóc yêu để khỏi phân tâm chuyện khác chứ gì.

– Chuyện gì?

– Chuyện yêu anh Phong đó. Hehe giỡn chứ chưa thấy ai như chị, bỏ bê, ăn hiếp người yêu quá trời.

Chị nhéo nó một cái rõ đau, chu miệng.

– Bỏ bê, ăn hiếp thì có nhưng người yêu ở đâu ra hả nhóc khùng.

– Èo! Chối gì không biết, hỏi mấy người khác coi ai mà không biết chị với anh Phong là một cặp, xứng đôi quá chừng. Hehe.

Nó vừa trêu vừa cười, chợt gương mặt chị không còn nét vui vẻ nửa mà chuyển sang nghiêm nghị.

– Không phải! Chị và Phong không phải người yêu của nhau biết chưa đồ nhóc con đáng ghét!

Giật mình và bất ngờ trước thái độ của chị, nó ngồi phắc dậy vỗ vỗ vai chị.

– Hix sao vậy, sao tự nhiên giận rồi.

– Hổng biết! Tại nhóc hết đó, ai mượn nhóc nói chuyện với cái thái độ đáng ghét đó.

– Thôi! Thôi đừng có giận, nhóc giỡn mà hổng phải thì thôi. Nhóc đâu biết đâu.

– Hổng biết mà tối ngày nói linh tinh làm gì. Cái mặt còn cười cười thấy ghét!

– Ờ thì nhờ cái mặt thấy ghét vậy mà có người xụ mặt giận như con nít nè. Ủa mà thiệt hai người hổng phải người yêu của nhau hả?

Chị nắm cát quăng mạnh vào ngực nó, nói như hét vào mặt

– Hổng phải! Hổng phải! Hổng phải!…Vừa lòng nhóc chưa!!!

Nó chưng hửng, tưởng chị giả bộ giận dỗi nó cho vui, giờ thì nhìn vào gương mặt, ánh mắt chị, nó nhận ra chị giận thiệt chứ không phải giỡn. Hôm nay sao thế này, tự nhiên đang ngồi trêu linh tinh lại giận thiệt,
không có giống thường ngày bao giờ. Nó vội xoa dịu chị để làm lành,
nhưng chị hổng thèm nhìn mặt nó, quay qua chỗ khác. Hết cách, nó đành
nằm vật ra kế bên:

– Tự nhiên giận thiệt. Bình thường có giận vô lý thế này đâu. Nào giờ chị có nói nhóc biết chị và anh Phong không phải người yêu đâu. Nhóc
tưởng…nên chọc chút thôi mà!

Rồi nó im lặng, vừa là để suy nghĩ về chị, vừa để chị không phải nghe tiếng nó mà giận thêm. Nó hiểu chị, giờ càng nói chị càng giận hơn thì không hay, bất cần một tí tự nhiên chị sẽ xiu lòng làm lành với nó ngay ấy mà. Đoán chẳng sai, nó nằm im khoảng mười lăm phút thì có người
nghịch nghịch tóc nó, rồi từ từ có người kéo đầu nó cho nằm lên chân
mình rồi chọt chọt vào mũi nó.

– Nhóc! Nhóc!…Nhóc giận chị hả? Chị xin lỗi, chị cũng hổng biết tự nhiên chị khó chịu vậy nửa. Nhóc đừng giận chị nha!…

Nó im, nhưng chị cứ chọt chọt vào mũi, cái giọng thì như con nít nha nha nha hoài làm nó cũng bật cười.

– Giận gì đâu. Có chị giận nhóc thì có.

– Biết rồi biết rồi, chị hết giận nhóc rồi, nhóc giỡn với chị nửa nha.

– Giỡn cái mặt thấy ghét rồi sao.

– Thì chị hổng ghét nhóc nửa, hen hen.

– Như con nít!

– Hihi! Chị là vậy mà hihi!

Chị cười toe toét, cứ như chưa bao giờ giận nó vậy. Đúng là hai đứa
con nít, vài phút trước còn giận nhau, vài phút sau lại cười hì hì, mà
như vậy mới bình thường giống như từ lúc quen nhau đến giờ. Cũng nhờ lần này nó biết thêm một bí mật về chị đó là chị phủ nhận không phải người yêu của anh Phong.

– Với chị Phong chỉ là người anh trai thôi. Phong tốt lắm, Phong lúc
nào cũng chăm sóc cho chị, bảo vệ chị, nhường nhịn chị hết đó. Hihi
nhưng Phong hổng phải người yêu chị đâu.

– Vậy hả. Nhưng thấy hai người xứng đôi, anh Phong tốt như vậy sao
chị hổng yêu? Nhóc thấy anh Phong chăm sóc chị chu đáo nè, anh cũng
giỏi trong công việc nửa, với lại nhóc thấy anh quan tâm chị hổng khác
gì người yêu. Nhóc mà là con gái nhóc sẽ yêu anh Phong, người tốt vậy
không yêu, chẳng lẽ đi yêu nhóc à!

– Xí! Ai mà thèm yêu nhóc chứ. Chị là chị nhóc đó biết chưa.

– Thôi khỏi dìm hàng, đây tự biết không có cửa yêu nữ hoàng rồi ha.

– Hihi đồ khờ! Chị biết là Phong tốt, nhưng chị không thể yêu Phong được.

– Sao không?

– Chuyện tình cảm, không yêu là không yêu chị cũng hổng biết sao chị
hổng thể yêu hắn được nửa. Hihi với lại hắn cũng nhiều cô thích hắn
lắm, bạn gái thiệt của hắn là người Singapore đó nhóc, chị đó xinh lắm lắm ai mà tranh hắn được chứ hihi.

– Ủa vậy giờ hai người đó vẫn yêu nhau hả.

– Ai biết, đó là chuyện của hai người đó. Hihi sao giờ hết tưởng chị với Phong là một cặp chưa.

– Ờ! Không cho tưởng nửa thì thôi. Cũng tại hai người y chan người yêu nhau, hỏi thì hổng nói rõ ai biết.

– Hihi đáng ghét!

Nó mĩm cười nhìn chị, lần nào giận nó xong chị cũng có vẻ ngoan như
vậy, hỏi gì nói đó chứ không ngang ngược như bình thường. Mai mốt rút
kinh nghiệm tranh thủ lúc chị giận xong điều tra thêm bí mật là chuẩn.

– Ủa mà cuối cùng chị có người yêu chưa? Bật mí chút coi.

– Hihi chị nghĩ là rồi. Còn đó là ai thì nằm mơ đi, ai thèm cho nhóc biết chứ.

– Người yêu mà có vụ chị nghĩ là rồi. Khó hiểu.

– Chị đang xem xét…chị không chắc nhưng có lẽ là rồi.

– Đó! Lại lung tung gây khó hiểu rồi đó. Haha hay là ế dài rồi đó. Haha!

Chị nhéo nó một cái, chu miệng chống chế:

– Xí! Nói ai ế hả nhóc con. Chị của nhóc xinh đẹp như vầy mà ế hà?

– Ai biết được. Có khi không ai dám yêu nữ hoàng ngang ngược thiệt à, vụ này có khi có thiệt à.

– Hihi vô duyên! Kệ chị nha, dám nói xấu chị hả, mai mốt chị mà ế thiệt dữ lắm chị bắt nhóc con làm chồng luôn ráng chịu.

– Ờ ngon! Đâu ra, ế tự chịu một mình đi đừng hòng lôi nhóc vào.

– Không biết không biết! Ai biểu nhóc nói xấu chị chi.

– Ngon nhàu vô kiếm ăn. Nay bày đặt dọa ngược lại nhóc. Hổng phải bình thường có người la không được yêu chị sao.

– Hihi giờ đổi ý, ai biểu nhóc đáng ghét như vậy. Ăn hiếp chị hoài!

– Ờ ngon! Lo mà kiếm người yêu đi, mai mốt thành bà cô già là tự chịu đi à.

– Đáng ghét đáng ghét! Đồ vô duyên! Dám nói chị vậy hả…hihi chết nè!

Chị nhéo lấy nhéo để vào người nó, tất nhiên hai tay nó cũng cố gắng
chống cự. Một tay chị tất nhiên không giỡn lại nó hai tay cho nên chị
sử dụng luôn tay còn lại định ăn thua đủ với nó. Ngay lập tức cây dù vừa rời tay chị đã bị gió biển thổi bay ngược về phía sau. Nó giật mình
ngồi phắc dậy để chụp cây dù lại…cứ như trong mấy bộ phim nó từng
coi, do bất ngờ ngồi dậy ngay lúc chị cuối xuống giỡn vậy là tai nạn
kinh khung xảy ra. Nó và chị va vào nhau, mà hết chỗ để va như mấy lần
trước cụng đầu, cụng trán không cụng mà lựa ngay hai cái mỏ mà đụng mới đau tim. Trong phút chốc môi chạm môi, răng chạm răng, mỏ đụng mỏ, nếu ai mà gọi là hôn thì đây có lẽ là nụ hôn bạo lực nhất nó từng biết.
Răng môi gì nó tê rần rần chứ chả thấy sung sướng gì hết, nó ngã ngược
xuống đất. Nói thì nói vậy nó cũng cảm nhận được một chút mềm mại nơi
đầu môi chị, thoáng giật mình, thoáng chút bối rối, nhất là khi thấy
đôi mắt chị nhìn nó. Chị vội đưa hai tay bịt miệng mình lại, chẳng biết vì đau hay vì mắc cỡ nửa. Nó nóng bừng bừng trong người, đứng hình vài giây rồi vội đứng dậy xoay xoay vòng vòng như gà mắc tóc.

– Ờ ờ…nhóc…nhóc! À mà…chị có sao không, à ừ…nhóc…tính nói
gì nhỉ? Ờ thôi nhóc xin…xin lỗi. Chị…đau…đau không…

Chị hổng nói gì, tay vẫn bịt miệng, mắt mở to nhìn nó không chớp lắc
lắc đầu. Tim nó đập bừng bừng, người run run chẳng biết làm gì tiếp
theo. Ơn trời đang xoay xoay phát hiện cây dù đang lăn lóc phía xa, ngay lập túc chạy ù theo đuổi cây dù mà né ánh mắt của chị

– Nhóc…ờ…cây dù…chị…nhóc lấy cây…ù ù…!

Chạy theo cây dù mà chân cứ ríu lại y chan cái hôm giỡn rách áo chị,
chụp được cây dù lăn lóc vì gió thôi mà nó té đến hai lần. Thêm một tai nạn bởi cái trò giỡn như con nít với chị, mà nhờ vậy nó mới được thêm
một nụ hôn, nụ hôn đầy bạo lực, nụ hôn nó không bao giờ quên
được…chảy cả máu chân răng. @@

Chap 45:

Tiết mục hấp dẫn nhất vẫn là nướng hải sản, cộng thêm món khác loài
“cua hấp 7up” theo sự sáng tạo của nó, chắc thế giới này có hai đứa dám ăn là nó và chị thôi. Giải quyết xong đồ ăn, cả người nó và chị toàn là màu gạch cua, màu sting, cát, phù sa…cứ để người ngợm như vậy ngồi
im 5 phút thôi cũng đủ cho kiến bu đầy mình. Nhưng tiết mục trên chưa phải tiết mục siêu hấp dẫn đâu, nó ngẩn ngơ suýt phun máu mũi như anh
chàng Sanji trong bộ phim Onepice nó từng xem khi chị vô tư trút luôn
cái đầm dài xuống đất chạy ào ra biển. Cái này bảo đảm chị đã chuẩn bị
đồ tắm biển từ trước, với lại chị sống ở nước ngoài cho nên việc mặc
bikini tắm biển là chuyện bình thường. Nó kiểm tra lại xem còn quên
điện thoại hay tư trang gì quý giá của chị chưa bỏ vào cốp xe hay không rồi mới cởi quần dài chạy ào theo chị. Nghịch nước, đùa giỡn, trêu
chọc nhau mệt nhoài chị lại đòi thuê phao như mấy đứa con nít ở xa. Vậy là hai đứa vi vu chạy xe trở lại khu du lịch để thuê phao, ngoài việc
ai cũng nhìn vì nó có thể đưa được xe máy xuống bãi biển thì ánh nhìn
của khách du lịch còn hướng vào chị. Bộ bikini màu xanh nước biển nổi
bật giữa dòng người, nước da trắng hồng của chị càng làm say bất cứ ánh mắt ai nhìn vào kể cả nam lẫn nữ. Ôm phao trở về chỗ cũ, chị vui vẻ
nằm dài lên phao bắt nó kéo vòng vòng. Lúc này thủy triều lên khá cao,
những con sóng càng to hơn và vì nó đang kéo chị ra xa bờ hơn. Cảm giác bờ hơi xa, chị bắt đầu có dấu hiệu sợ, tay chị siếc chặt tay nó, gương mặt căng thẳng ra rõ ràng.

– Nhox ơi!

– Sao?

– Hay mình trở vô đi, ra xa quá rồi…chị sợ lắm!

– Chưa sâu mà, yên tâm có nhóc ở đây mà.

– Chị sợ lắm. Chị hổng có biết bơi đâu đó.

– Hả! Nói lại coi.

– Chị hổng biết bơi.

– Mèn ơi! Lớn rồi mà không biết bơi là sao.

– Hihi tại chị sợ.

– Bó tay chị luôn. Hôm nào đi tập bơi đi, ra biển mà hổng biết bơi là quê lắm à.

– Biết rồi! Giờ đi vô bờ đi. Sóng nó cuốn ra biển là chết luôn đó.

– Lo gì! Có nhóc đây mà. Đừng sợ!

Chị nhìn nó, xong nhìn ra biển, gương mặt ra vẻ suy nghĩ…tay chị bấm nhẹ tay nó một cái.

– Hihi nhóc phải bảo vệ chị đó.

– Biết rồi!

Vậy là chị không đòi đi vào nửa mà vô tư nghịch nước, say sưa kể đủ
thứ chuyện linh tinh cho nó nghe. Trời nắng nóng làm đầu tóc nó bị khô
cho nên nhân lúc chị ngẩn mặt lên trời nó lén lặn xuống một cái cho mát
đầu rồi mới ngoi lên nghe chị nói tiếp. Khoảng 10-15 giây sau nó hoảng
hồn ngoi lên mặt nước vì thấy bóng chị nhảy ùm khỏi phao. Xui cái nó
ngoi lên ngay giữa cái phao…nhưng nhờ vậy nó nghe được tiếng chị vừa
ho sặc sụa vừa hét lên:

– Nhóc ơi…nhóc ơi nhóc đâu rồi…huhu nhóc ơi nhóc đừng có
chết…nhóc ơi nhóc đâu rồi…nhóc nắm tay chị kéo lên nè…nhóc ơi
huhuhu…

Nó vội lặn xuống đẩy cái phao ra vòng tay ôm lấy chị kéo lên, cố hết
sức nhét tay chị ôm lấy cái phao. Mọi chuyện ổn, chị vừa ho vừa khóc
vừa ôm lấy phao nhưng một tay còn lại siếc tay nó rất mạnh.

– Nè nè…nhóc nè! Chị có sao không. Bình tĩnh…ôm cái phao nè.

– Nhóc ơi…nhóc!

– Hì nhóc nè! Không sao rồi. Tự nhiên nhảy khỏi phao làm gì cho bị uống nước vậy?

Chị mếu máo:

– Chị chị tưởng nhóc bị sóng cuốn nên…nên chị tính cứu nhóc.

– Trời à! Thân không biết bơi mà cứu ai không biết.

– Hix…hix…chị…chị muốn cứu nhóc!

– Khờ quá nhóc có bị gì đâu. Hổng biết bơi nhảy xuống rủi chết theo luôn rồi sao. Thiệt tình!

– Chị mặc kệ! Huhu…

Chị vẫn ho, gương mặt mếu máo nhưng nói như hét vào mặt nó, dứt khoác như bản năng…đó là bản năng chứ không phải gì khác. Nó lặng im,
trong phút chốc cảm giác như có luồn điện chạy dọc sóng lưng, rồi truyền đến tay, mặt, mũi, mắt nó. Nó nhìn chị, nếu không có một con sóng chợt ập vào, có lẽ nó vẫn im lặng nhìn chị hoài như vậy. Giật mình bởi con
sóng ngập đầu, nó đưa tay vuốt lên mặt chị nhẹ nhàng:

– Nè! Chị ôm chặt phao nha. Nhóc kéo chị vô bờ! Đừng khóc nửa, không sao rồi nè! Hì hì!

– Uhm!

Chị gật đầu, tay ôm phao, tay còn lại vẫn nắm chặt bắp tay nó im lặng để nó kéo vào bờ. Nó chẳng biết nói gì nửa, chỉ muốn kéo chị thật
nhanh vào bờ để chị thôi sợ vì cái thói quen thích ra xa bờ của nó mỗi
lần đi tắm biển. Nó úp mặt xuống biển, thi thoảng mới dám ngẩn lên lấy
hơi, chẳng phải vì nước sâu đâu, nó chỉ muốn mượn nước biển giấu đi cảm giác cay nồng khóe mắt vì xúc động mà thôi. Dưới mặt nước, nó mĩm
cười…”Chị ngốc!”. Không cần thêm phép thử nào nửa để nó biết rằng từ
hôm ấy trở đi, nó sẽ chăm sóc người chị của mình mà không còn ngại
ngùng bất cứ điều gì nửa vì bấy lâu nay đi với chị, nó vẫn còn nặng lắm mặc cảm điều kiện kinh tế giữa chị và nó, chưa bao giờ nó thật sự để
chuyện đi chơi lần này ai sẽ trả tiền, lần đi chơi ăn uống kia là tiền
của chị, hay tiền của nó. Không cần thêm phép thử nào nửa để nó biết nếu mình xảy ra chuyện gì, ít nhất chị của nó sẽ không bao giờ bỏ rơi nó.

Vào bờ, nó chở chị đi tắm nước ngọt lại rồi mặc quần áo sạch sẽ mới
trở lại chỗ cũ. Sau phi vụ cứu người không lượng sức mình, chị mệt và
chị muốn ngồi im ôm chai sting nhấm nháp từ từ. Hai chị em nằm trên võng đung đưa qua lại nghe nhạc, gió không lớn nên dù thủy triều lên cao
cũng không có những con sóng dữ dội như những lần ghé thăm gần nhất.
Trước mắt chỉ là một bầu trời trong xanh, nắng nhẹ, sóng dịu dàng ru
giất ngủ đến. Nó ngủ say lắm, chẳng biết trời đất gì cả, cũng không
biết chị có ngủ hay không. Một giấc mơ không rõ hình hài, nó thức dậy
cũng nhẹ nhàng như lúc ngủ, cảm giác là lạ…đầu môi nó còn vương vị
ngọt, nó chỉ nhớ thực sự là ngọt ngọt, đi biển cái miệng phải mặn mặn
chứ sao ngọt nhỉ, thật khó hiểu. Cũng chẳng để ý nhiều, nó ngồi dậy leo khỏi võng lục túi lấy một cái khăn lạnh lau mặt cho tỉnh, chị vẫn ngồi
im đung đưa trên võng. Chưa kịp nói gì chị đã lè cái lưỡi đỏ tươi màu
sting, nó lắc đầu mĩm cười đứng kế bên cho hai tay vào túi đứng ngắm
biển kế bên.

– Nhóc ơi!

– Sao?

– Mình vể SG nha!

– Về liền giờ hả?

– Uhm! Chị nhớ SG! Hihi…

– Ừ! Thì về!

Nó mĩm cười vuốt lại mái tóc bù xù vì gió biển của mình, nó chẳng
thèm nghĩ đến việc thắc mắc vì sao đồng ý nhanh gọn đến vậy nửa. Vậy là hôm đó nó nhanh chóng rời khỏi quê lên SG vào đúng mùng năm tết, gia
đình chỉ biết nó muốn đi sớm vì trường nó nhập học sớm, còn đám bạn thì chỉ biết chửi nó gà công nghiệp khi biết nó đột ngột về SG bởi vì “tau chịu hết nổi rồi, từ hôm 26 tết tới giờ có ngày nào hổng có bia rượu
trong người đâu…xin thua rút về SG bảo toàn lực lượng”.

Về đến SG là trời gần sáng vì lúc chiều di chuyển lên tới thị xã nó
còn chở chị đi lòng vòng chợ đêm, chợ hoa tết, ăn uống, cafe đến tận
khuya mới bắt đầu đi SG. Cả nó và chị đều mệt nhoài, chỉ kịp quăng đồ
đạc xuống nhà rồi ngủ như chưa từng được ngủ. Tỉnh dậy khi trời tối
sụp, bụng đói cồn cào, hai đứa kéo nhau đi ăn tối. Đây là lần đầu tiên
nó nhìn thấy đường SG vẳng vẻ, thông thoáng đến lạ lùng. Hai đứa kéo
nhau đi ăn vặt, loanh quanh khắp các con đường SG đến gần nửa đêm mới
trở về nhà chị. Quyết định trở về SG sớm, bỏ mọi cuộc vui còn dài dưới
quê, nhưng nó chưa bao giờ cảm thấy tiếc. Nó chỉ thấy giận mình nhiều
khi đã không trở lại SG sớm hơn với chị…bởi vì suốt mấy ngày tết chị
của nó chỉ được ăn tết chung với vài người bên nhà anh Phong, còn lại
chỉ có riêng chị một mình giữa căn biệt thự rộng lớn này. Chú thím ba
đều bị chị bắt về quê ăn tết với con cháu vì chị nói dối với họ rằng
chị sẽ bay sang Mỹ ăn tết cùng người thân, đâu ai biết rằng chị không
ngờ cô chú của chị quyết định không về VN ăn tết và chị đâu phải muốn
bay là bay được liền sang đó.

Sáng hôm sau, ngoài anh Phong ra thì nhỏ Hân, ông Kha và một số người bạn sống ở SG đều bất ngờ vì sự có mặt của nó ở SG. Cả đám kéo nhau
qua nhà ông Kha bày tiệc ăn uống, ca hát suốt cả ngày. Riêng những ngày
tiếp theo mãi cho đến lúc nó nhập học, quán ông Kha mở cửa trở lại nó
đều ở bên nhà chơi với chị. Chú thím ba lên SG nó mới xách đồ đạt trở
về phòng với mấy thằng bạn. Suốt mấy ngày trở về SG chơi tết đến giờ,
mọi thứ đều vui vẻ, chẳng có gì đặc biệt, có lẽ ai cũng mãi mê vui chơi tết nên chưa xảy ra chuyện gì. Chuyện gì là chuyện gì, với ai ở đây
chính là nhân vật xinh đẹp, cá tính nó e sợ nhất…và buổi tan học hôm
nay nhân vật ấy ngay tập tức mang sóng gió tới cho nó liền. Thiệt tình
làm như cả cái tết cho nên nhỏ Hân không thèm kiếm chuyện với nó giờ
dồn lại giải quyết cho đã hay sao ấy. Cả buổi tối bị nhỏ bắt nghỉ làm
sớm bên quán để chở nhỏ đi họp mặt với một số đứa bạn. Điều nhỏ và nó
không ngờ là trong số đó cũng có anh chàng người yêu cũ cùng cô người
yêu hung dữ của anh ta. Khác ở đây đó là hai người đã chia tay từ trước tết, cơ hội gặp mặt, cô nàng lập tức mượn men rượu kiếm chuyện với nhỏ Hân. Cuộc đấu khẩu càng lúc càng gay gắt, nó cũng chẳng thèm để ý họ
nói những gì, chỉ đến khi Mai không còn làm chủ bản thân mình nửa lao
vào định ăn thua đủ với nhỏ Hân nó mới lắc đầu ngao ngán đứng chắn giữa bởi cái vai người yêu bất đắc dĩ.

– Anh muốn gì! Có tránh hôn? Tính làm anh hùng hả.

– Mai say rồi. Đừng gây chuyện nửa.

Nó đẩy nhẹ nhỏ Mai không cho nhỏ nhảy tới đụng vào người Hân. Cô nàng phía sau nó cũng đâu có vừa, quyết không để nhỏ Mai lên mặt làm nó bị
kẹt giữa hai cô nàng. Mấy đứa xung quanh thì chỉ biết đứng nhìn, có đứa
còn hùa theo mong xảy ra đánh nhau nửa, số còn lại chia hai phe bênh
vực hai nhân vật chính, không may là phe nhỏ Mai đông hơn. Hai bên lời
qua tiếng lại, xô đẩy nhau, đứa thì can ra và cũng có đứa đẩy vô. Nó
nhỏ người nhưng cũng cố đứng chắn vừa bảo vệ cho nhỏ Hân, vừa cố đẩy
nhỏ ra khỏi đám say xĩn gây nhau. Anh Khoa người yêu cũ của nhỏ Hân
cũng không khá hơn nó là bao nhưng hình như anh chàng có vẻ muốn che
chắn cho nhỏ Hân hơn là che cho nhỏ Mai. Nhận ra điều này, nhỏ Mai càng nóng máu lao tới vung tay tát, nó vội đưa người ra đỡ, vậy là ăn luôn
hai ba cái tát vào mặt vào đầu. Bực mình, nó một tay đẩy nhỏ Hân, một
tay chụp tay nhỏ Mai lại đẩy ra.

– Cái gì! Anh tính đánh con gái hả?

– Nè thôi đi! Con gái con đứa gì mà động tay động chân vậy hả?

Vài đứa hùa theo kêu gọi đánh luôn nó, nhưng nhờ vài người còn tỉnh
táo can ngăn nên việc xô đẩy, chửi rủa nhau qua lại vẫn tiếp tục. Đột
nhiên “bốp”, tiếng thủy tinh vỡ trên đầu, choáng váng mặt mày…hình như có đứa nào vừa lấy ly đập nhỏ Hân và nó lại đưa người ra đỡ vì hai tay bận nằm chặt hai tay nhỏ Hân đẩy ra, tưởng phe địch đánh tay không ai
ngờ nó kèm theo cái ly. Đau và choáng, nó lấy hết sức đẩy nhỏ Hân lui
ra khỏi phòng vừa hét:

– Em có thôi đi không hả! Đi về liền. Đi!

Nhỏ Hân bừng tỉnh, không phải vì nghe tiếng nó mà vì nhỏ nhìn thấy nó vừa bị đập ly vào đầu. Anh Khoa cũng vội nhảy vào đấm cái đứa đập ly
lên đầu nó túi bụi, hai phe lao vào nhau ăn thua đủ, may mắn lúc này bảo vệ mới chạy lên tới can hai phe ra. Nó kéo tay nhỏ Hân đi khỏi phòng,
xuống phía dưới sảnh. Đến lúc này mới cảm giác đau nhói trên đầu, nhỏ
Hân với mấy cô tiếp tân karaoke hoảng hốt vây lấy nó.

– Trời ơi! Chảy máu rồi nè!

– Cho ảnh ngồi xuống!

– Hạnh lấy hộp thuốc ra nhanh em.

– Trời ơi sao quýnh lộn tới vậy hả.

– Anh có sao hôn?

Tiếng nhỏ Hân, tiếng mấy cô tiếp tân loạn cả lên, đau quá nó cũng
không thèm nói gì với ai nửa, chỉ biết ngồi im cho một anh bảo vệ không
sợ máu giúp băng bó. Sau đó nó được mọi người đưa lên taxi chở tới bệnh viện. Ngoài nó mang thương tích ra, hình như có vài đứa khác cũng xây
xước mặt mày. Trên xe nhỏ Hân người cũng nồng nặc mùi rượu nhưng vẫn
tỉnh táo để hoảng hốt lo lắng cho nó, còn nó dù đau nhưng cũng cố gắng
kiềm chế cơn giận lại chứ không trách móc nhỏ, nó mĩm cười:

– Thôi làm ơn đừng có khóc! Anh không có sao mà!

– Anh còn cười nửa. Huhu anh đau lắm hôn? Em xin lỗi…tại em!

– Được rồi! Hồi nảy em nghe lời anh đi về thì đâu tới nổi phải xin lỗi đâu. Anh mệt lắm em đừng có như vậy nửa.

– Dạ!

Nhỏ Hân ngoan ngoản nít không khóc bù lua bù loa bên tai nó nửa. Đưa
nó vào viện xong, trong lúc bác sĩ băng bó vết thương cho nó thì nhỏ
Hân đứng nghe điện thoại của anh Khoa. Ngoài hành lang vài đứa cũng bị
thương nhẹ lục đục kéo nhau vào bệnh viện, chắc là nhân viên karaoke
cũng gọi taxi khác đưa tụi nó vào viện. Anh Khoa đi vào ghé ngang xem
xét nó thế nào nhưng nó nói khéo để anh đi chỗ khác. Vết thương nó được băng bó xong xuôi nhưng phải tiêm thuốc và nằm lại để theo dõi kiểm
tra thêm trong khi nhỏ Hân thì không tỉnh cho lắm, cộng thêm cái đám
bạn nhỏ cũng đang ở bệnh viện nên nó sợ lại có chuyện. Đành gọi điện
thoại phiền một người ra đem nhỏ về cho đỡ phiền, nhìn tới nhìn lui chỉ có mỗi anh Phong là người nó nhờ được.

– Anh ơi anh đang ở đâu?

– Anh đang ở nhà. Có gì không em?

– Anh chạy ra bệnh viện Vạn Hạnh ở đường Sư Vạn Hạnh chở nhỏ Hân về dùm em được không?

– Ừ được, mà có chuyện gì hai đứa ở bệnh viện đó.

– À! Tụi em đi chơi nhưng có chút chuyện phải…

– Trời đất! Rồi có sao không? Bộ gặp tai nạn hả em?

– Hix từ từ anh, không có sao, bị thương nhẹ à, thôi anh ra đây rồi
nói. Mà nè anh đừng cho chị Phương biết nha mất công chị lo.

– Ừ ừ anh ra liền.

Vì là người có lỗi nên nhỏ Hân giờ chỉ ngồi im kế bên nó không dám
nói tiếng nào phản đối, để yên cho nó sắp xếp. Khoảng hơn nửa tiếng sau anh Phong đến, nhưng điều nó không mong muốn lại lù lù trước mắt, chị
của nó đang vội vã chạy về phía nó trước cả anh Phong.

– Nhóc nhóc! Nhóc bị đau chỗ nào…nhóc đau nhiều lắm hông?

– Ờ ờ không sao. Đau chút chút à hehe.

– Hehe cái đầu nhóc á. Tối ngày bị thương hoài, bộ muốn chết hả.

– Nói nhỏ nhỏ, bệnh viên người ta đó.

– Biết rồi! Đâu chị coi vết thương coi. Hix chảy máu nửa nè, chị bác sĩ ơi sao chảy máu nửa rồi nè!

Chị quay qua nói với chị y tá đang chăm sóc bệnh nhân khác.

– Không sao đâu em. Mới băng nên máu bị thấm ra đó, mai sẽ thay băng kiểm tra thêm.

– Nhưng!

– Thôi chị, nhóc hổng sao đâu, khỏe như voi nè hehe.

– Im đi! Khỏe gì chứ, mặt mày tái nhợt luôn nè. Nhóc ăn gì chưa, chị kiếm gì cho nhóc ăn nha.

– Thôi nhóc không sao, rộn quá.

– Hứ! Chị sẽ xử tội nhóc sau. Ngồi im đi, chị cần hỏi bác sĩ một số chuyện. Ngồi im đó nha.

Chị đứng dậy đi ra ngoài chẳng thèm nghe lời nó kêu lại, nói chung là nảy giờ chị của nó vừa vào là tía lia nên chưa ai chen vào với chị
được. Nó đưa mắt nhìn anh Phong, hiểu ý nó, anh nhún vai:

– Em đừng hỏi anh. Tại em gọi lúc Phương đang ngồi chơi bên nhà anh cho nên em nói gì Phương nghe hết.

– Hèn gì! Thôi anh đưa nhỏ Hân về giúp em đi. Mất công chút chị vào hỏi này hỏi nọ nửa. Có gì em nói chuyện với chị sau.

– Nhưng còn Phương? À mà thôi bác sĩ có kêu em ở lại theo dõi không?

– Dạ có!

– Ok! Chắc Phương sẽ đòi ở lại với em, vậy anh về luôn nhé. Có gì mai anh vào sớm.

– Dạ!

Nhỏ Hân giờ có vẻ thấm mệt và cả thấm say cho nên chỉ ngồi nhìn mọi
người bằng ánh mắt ngơ ngác, không nói gì. Nó cũng không dám nhìn vào
mắt nhỏ nửa, tuy lúc nảy có giận nhỏ lắm nhưng giờ chỉ thấy thương cho
nhỏ. Lấy hết can đảm, nó quay qua nhìn nhỏ vuốt vuốt tóc nhỏ cười.

– Thôi em về nghỉ đi. Anh không sao rồi, đừng lo nửa.

– Anh ơi! Em muốn ở lại với anh.

– Hôm nay nghe lời anh, về ngủ đi. Anh có sao đâu đòi ở lại làm gì, em về đi, anh không giận em đâu mà lo

– Thiệt hôn?

– Thiệt! Về đi, có gì mình nói chuyện sau, mai em đừng vào đây, sáng kiểm tra xong chắc anh xin về luôn.

– Vậy…em về!

Anh Phong đưa nhỏ Hân về được một chút thì chị quay trở lại cùng bác
sĩ sau đó bắt nó ngồi lên xe đẩy vào phòng riêng mặc dù nó tự đi được.

– Sao vô đây làm gì chị?

– Ngoài kia ồn ào lắm, chị không thích.

– Nhóc có sao đâu mà. Ủa rồi nảy giờ đi đâu?

– Chị hỏi bác sĩ về vết thương của nhóc, cách chăm sóc và những gì nhóc không thể ăn thôi, hihi…

– Cũng biết lo quá hen.

– Xí! Chưa xử tội nhóc là may rồi ở đó nói móc chị hả. Dám để mình bị thương như vậy, thấy ghét!

– Ờ! Vậy giờ thương hay là ghét?

– Ghét! Mệt nhóc quá, giờ nhóc ngồi yên đây nha, chị đi mua đồ ăn cho nhóc.

– Thôi giờ ăn uống gì nửa. Mà chị không quen đường sá ở đây, lạc rồi sao.

– Đừng có coi thường nhau nha. Ngồi im đi, cấm cãi.

Vậy là chị te te đi mất tiêu, nó chỉ biết ngồi im một mình mở tivi
coi giết thời gian. Khoảng một tiếng sau chị mới trở về với một phần
súp củ dền, khoai tây, cà-rốt, nấm và cả thịt, bên cạnh đó là nhiều loại trái cây, sữa tươi…

– Mua gì nhiều dữ, tính cho cả hạm đội ăn hả trời?

– Hihi chị ăn nửa mà.

– Ơ! Có vụ chăm bệnh nhân còn giành ăn nửa hả.

– Kệ chị đi nha.

Sau khi giải quyết xong phần súp và dĩa trái cây chị chuẩn bị sẵn,
kết quả suýt thở không nổi vì no, lâu lâu bị thương thế này cũng sướng, được nữ hoàng chăm sóc, ăn uống phủ phê. Vết thương theo nó tự nghĩ thì không có gì nhưng bác sĩ vẫn cẩn thận bắt nó ở lại theo dõi, giờ thêm
chị can thiệp vào thành ra nó càng được kiểm tra kỹ hơn. Bác sĩ rời
khỏi phòng cũng là lúc nó và chị tập trung coi tivi, trò chuyện linh
tinh, cảm thấy hơi lo vì chị không thèm hỏi đế lý do nó bị thương.
Không nghĩ ra chị mà biết lý do nó bị thế này thì sẽ làm gì với nhỏ Hân mặc dù chính nó cũng không giận nhỏ tí nào, có điều nếu đổi ngược lại
người bị thương là chị, chắc chắn nó sẽ không bỏ qua cho người làm chị
bị thương. Chị dựa người vào nó ngủ từ lâu, riêng nó cứ suy nghĩ lung
tung cho nên vẫn khó ngủ lắm, còn chuyện riêng của nhỏ Hân với đám kia
nửa chứ, dù sao cũng phải tìm cách giải quyết vì nó đã lỡ dính vào rồi, có không dính vào thì cũng không thể làm ngơ bỏ rơi nhỏ đối mặt một
mình. Nghĩ mãi cũng không biết giải quyết làm sao cho ổn, ngủ cho khỏe, mai tỉnh táo hơn rồi tính. Nó khẽ đỡ chị nằm xuống rồi nhắm mắt ngủ
trước khi kịp mĩm cười nhìn chị khi nhớ lại hồi nãy chị có đe dọa vì sợ nó trốn về quê như lần bị thương trước:

– Lần này nhóc đừng hòng trốn khỏi tay chị! Đồ đáng ghét!

Chap 46:

Buổi sáng, SG nhẹ nhàng bên dưới khung cửa kính của căn phòng nó
nằm, nó thức giất với cái đầu băng trắng, nhói đau. Chị của nó đã thức
từ bao giờ không biết đang ngồi im lặng nhìn nó, chưa kịp nói gì chị đã
giành nói trước:

– Nhóc dậy rồi hen. Còn đau nhiều hông nhóc, nhóc đói bụng hôn?

– Ừ không đau nửa, chị dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một chút?

– Hihi chị dậy sớm lắm, nhóc ăn hen chị làm nóng lại cho.

– Ủa chị mua đồ ăn ở đâu sớm vậy?

– Hổng phải chị mua đâu, của mama nấu đem vô đó.

– Trời! Phiền thím ba quá, tự nhiên bày vẻ chi không biết.

– Đồ khờ! Cái này là mama lo lắng quan tâm cho nhóc đó, hổng được ngại mọi người sẽ buồn biết chưa.

– Ờ ờ!

– Chờ chút chị làm nóng lại rồi ăn hen.

Chị mang một cái hộp tròn tròn lại cắm điện rồi bấm nút, chắc là nồi
điện gì đó lần đầu tiên nó nhìn thấy. Trong khi chờ, chị rót từ bình ra hai ly nước cam, sau đó lấy từ túi ra một dĩa trái cây đã gọt sẵn bọc
trong giấy nhựa. Bây giờ nhìn quanh nó mới phát hiện trên chiếc bàn bên
cạnh còn có một bình hoa rất đẹp. Biết là đồ ăn, trái cây hoa có lẽ
không phải do chị chính tay chuẩn bị nhưng không phủ nhận nó hơi bất
ngờ về sự sắp xếp chu đáo của chị, nó im lặng nhìn, chị thì vừa chăm
chú sắp xếp mọi thứ lên bàn vừa hát khe khẽ.

– Xong rồi, nhóc ngồi yên đi nha, chị sẽ mang đồ ăn lại cho nhóc.

Chị múc đồ ăn ra một cái tô, sau đó để lên bàn rồi đẩy lại gần cửa sổ ngay bên cạnh nó. Chăm sóc gì cứ như chăm sóc người liệt vậy không
biết, nó khỏe re chứ có phải bị nặng nề gì đâu. Thôi kệ, chị thích thì
hãy im lặng cho chị làm, miễn vui là được.

– Nè nhóc ăn đi, phải ăn hết nha hihi, còn nhiều lắm.

– Món gì vậy?

– Súp canh nấm nè, thịt nè, rau củ nè. Mama nói món này rất bổ dưỡng cho người bị thương đó.

– Ừ! Gởi lời cảm ơn thím ba dùm nhóc nha.

– Xí! Tự khỏe nhanh rồi qua cảm ơn đi ha. Nhóc ăn đi, ngon vô cùng!

Nó bắt đầu ăn, món ăn của thím ba nấu luôn luôn rất ngon, đang đói
nên nó ăn rất khỏe. Đến nổi nó quên mất chị đang ngồi kế bên, nó quay
qua, chị đang ngồi dưới thấp một tay chống cằm lên giường nhìn nó, một
tay ôm ly nước cam.

– Nhìn gì dữ vậy? Chị ăn chung luôn đi cho vui.

– Hông! Chị muốn nhìn nhóc ăn xong mới được. Nhóc phải ăn hết hổng được chừa miếng nào đó.

– Ờ ờ! Biết rồi! Mà tự nhiên ăn có người ngồi nhìn sao ăn được.

– Ăn nhanh! Lệnh đó!

– Hix hix!

Nó đành cắm mặt vào tô canh súp. Xong tô súp, chị bắt nó ăn thêm nửa
tô nửa rồi mới chịu cho nó nghỉ, no căng cả bụng. Sau đó chị đưa một ly nước cam cho nó, chị mới lấy tô đổ phần canh súp còn lại trong nồi ra
ngồi ăn bên cạnh nó. Lần này đến lượt nó ngồi uống nước cam, ăn trái
cây và nhìn chị ăn. Buổi sáng của ngày mới bắt đầu nhẹ nhàng và bình
yên như vậy có hoa, có nó, có chị, có những người đi thể dục bên dưới
khung cửa kính, có ánh nắng nhẹ nhàng len vào phòng…trừ cái đầu nhói
đau của nó nhưng không đủ xua đi nụ cười trên môi.

Khoảng 7h30 bác sĩ mới vào phòng đưa nó đi kiểm tra lại. Không có gì
nghiêm trọng, chỉ thay băng, kê đơn thuốc rồi cho nó xuất viện về nhà.
Bên dưới xe của chị đang đậu sẵn trong bãi, có lẽ chú thím ba mang đồ ăn qua cho nó rồi để xe chị lại. Chị lái xe qua nhà nó, lần này chị đi
rất đúng đường, không cần nó hướng dẫn luôn, công nhận trí nhớ của bà
cô này tốt thật. Chị bắt nó lấy thêm quần áo để bắt nó qua nhà của chị
để tiện chăm vết thương cho nó. Theo lẽ bình thường, nó sẽ rất ngại và
từ chối, nhưng lần này thì khác, nó vui vẻ chấp nhận nghe theo chị vì
nó đã tự nói với mình sẽ không ngại ngùng mọi thứ chị muốn làm cho nó,
nhất là sự chăm sóc này, mặc dù hơi quá so với vết thương không nghiêm
trọng của nó.

Tuy nhiên trên đường đi chị không đi thẳng về nhà mà đi về hướng xảy
ra vụ đêm qua, xe chị dừng lại trước công an phường mà nó còn chưa hiểu vấn đề gì xảy ra. Ra khỏi xe, nó giật mình khi nhìn thấy anh Phong, nhỏ Hân cùng một anh công an, một chú đeo kính mặc quần tây áo trắng ra
đón, nó càng lo lắng trong bụng vì nhìn vào trong cửa lấp ló những cái
đầu của đám hôm qua gây chuyện nhìn ra.

– Hi em! Khỏe chưa?

– Dạ khỏe rồi anh. Ủa mà chuyện gì vậy? Sao sao tự nhiên lên hết trên này?

– Ừ không có gì đâu em an tâm, vào trong có gì em cứ nói đó rồi về. Mọi việc để anh bạn anh lo là được.

– Dạ dạ!

Trong bụng nó vẫn lo lắng, tự nhiên dính đến công an, có khi nào bị
ghép tội đánh nhau rồi bị có tiền án không trời. Nó lén nhìn nhỏ Hân,
nảy giờ nhỏ không nói gì, chị im lặng nhìn nó. Còn chị thì ôm lấy bắt
tay nhìn nó nháy mắt một cái ra vẻ trấn an. Bước vào trong, nó nhìn
thấy đẩy đủ mặt mày của đám bạn nhỏ Hân đêm qua, ngồi tách biệt hai bên bàn, ở giữa là hai anh công an phường đứng dậy chào hỏi nó. Sau đó hai anh công an bước ra ngoài nói chuyện gì đó với anh công an đi chung
với anh Phong rồi quay trở vào trong mời nó ra phòng riêng. Nó đoán
không sai, một anh công an cùng anh Bình(người công an đi cùng anh
Phong), chú Sang (sau này nó mới biết là luật sư của chị Phương ở Việt
Nam) vào phòng riêng cùng nó.

– Được rồi! Em viết mọi việc xảy ra đêm qua vào tờ giấy này cho anh.

Chú Sang ngồi bên cạnh hướng dẫn nó viết, còn anh Bình công an thì
ngồi trao đổi riêng với anh công an phường. Nhờ chú Sang hướng dẫn, nó
nhanh chóng viết đầy đủ sự việc hôm qua ra giấy, ký tên. Chú Sang đọc kỹ lại rồi ký vào bên cạnh trao lại cho anh công an.

– Xong rồi. Giờ em ra ngoài cho anh làm việc riêng với luật sư của em.

Nó khẽ dạ rồi đi ra ngoài, hơi ngạc nhiên vì ở đâu tự nhiên có “luật
sư của em”. Nó im lặng bước lại ngồi cùng chị với anh Phong, nhỏ Hân.
Những đứa bạn nhỏ Hân có mặt tại karaoke hôm qua đều ngồi im lặng, có
vài người lấm lét nhìn nó, rồi gục mặt xuống bàn. Nó nhận ra nhỏ Mai,
anh Khoa, cũng không dám nhìn nó quá một lần, bên cạnh đó có hai đến ba đứa ngồi trong góc, người cứ như mềm nhũn ra, phải có đứa bên cạnh đỡ
(sau này nó mới biết đó là ba trong số những đứa hung hăng nhất gây sự
đêm qua, nhất là tên đã đập ly vào đầu nó). Chưa kịp nóng chỗ anh Bình
đã đi ra cùng với chú Sang tiến về phía nó.

– Được rồi mọi người có thể về! Có gì anh liên lạc sau.

– Ok! Vậy tụi em về, hôm nào qua caffe với chú Năm, em mời anh luôn nhé.

– Tất nhiên. Chào mọi người nhé!

Anh Bình bắt tay anh Phong, nó rồi quay vào trong chỉ mặt từng người bạn của nhỏ Hân.

– Em, em, em nửa…có thể về. Còn tất cả vui lòng ở lại tiếp tục làm việc!

Nó nhận ra những người được về là những người không tham gia đánh
nhau đêm qua hoặc đứng về phía nhỏ Hân. Đi ra đến xe, nó ngơ ngác hỏi
anh Phong.

– Ủa anh! Vậy là mình về hả?

– Đúng rồi em.

– Ủa vậy còn phải làm gì nửa không?

– Không em.

– Lên đây chỉ vậy thôi hả? Rồi sau này em có bị gì không?

– Bị Phương nhốt chứ không bị gì nửa. Haha. Thôi mình về không có gì đâu em đừng lo lắng, mọi việc chú Sang sẽ giải quyết.

Chưa kịp lên xe, những đứa bị bắt lại đi theo từ phía sau lưng gọi nó nhóm nó quay lại chị để ấp úng nói tiếng xin lỗi nó và nhỏ Hân. Ngoài
ra nhỏ Mai còn đứng trước mặt nói nhỏ với nhỏ Hân.

– Có gì mày bỏ qua cho mọi người được không. Sao phải làm lớn chuyện quá vậy?

– Tau không biết, mày hổng thấy tau cũng bị mấy anh công an hỏi chuyện từ sáng giờ sao?

– Nhưng mà…

– Tau bỏ qua cho mày thì được, tau cũng hổng muốn như vậy đâu nhưng
việc này lên tới công an rồi, tau hết cách, mày nói chuyện với chị này
đi biết đâu chỉ bỏ qua.

Nhỏ Hân chỉ tay vào chị Phương. Ngay lập tức nhỏ Mai cùng mấy đứa khác bước lại gần.

– Chị ơi! Chị bỏ qua chuyện này được hôn? Tại tụi em uống say rồi
hổng kiểm soát được mình. Từ nay về sau tụi em hổng gây chuyện nửa?

– Phải rồi! Chị tha cho tụi em nghen. Thằng kia mày xin chỉ đi?

– Chị tha cho tụi em. Ba má em biết chuyện này chắc em chết.

– Chị ơi! Em còn đi học, chị ơi em xin lỗi. Tụi em sẽ bồi thường thiệt hại. Chị nói mấy ảnh tha cho tụi em…

– Mon ơi! Mon nói với chị ấy tha cho tụi tui đi.

Nó ngỡ ngàng nhìn những đứa hôm qua còn hùng hổ mắng chửi, tuyên bố
sẽ đập cho nó ra trò, đe dọa sẽ rạch mặt nhỏ Hân, sẽ đánh nó không
những một lần hôm qua mà còn tìm đánh nó những ngày tiếp theo làm cho
thằng nhà quê là nó không còn đất sống ở SG, sẽ làm cặp tình nhân nó và nhỏ Hân phải nếm mùi vì đã không biết điều…hôm nay gần như quỳ xuống xin xỏ tha thứ. Nó cũng chưa rõ chuyện gì xảy ra với tụi đó nên ngơ
ngác đưa ánh mắt nhìn chị. Chị mĩm cười rồi kéo tay nó bước thẳng vào
trong xe mà không một lần nhìn lại những con người đang xin chị bỏ qua. Anh Phong cũng mở cửa xe cho nhỏ Hân vào trong rồi lái xe đi. Nhỏ Hân
quay xuống nhìn chị.

– Chị! Có thể nhẹ tay một chút với tụi…

Nhỏ Hân chưa kịp nói hết lời, anh Phong đã cắt ngang.

– Được rồi Hân! Anh nghĩ em đừng xin cho những người đó nửa. Anh biết có hơi quá tay nhưng Phương muốn như vậy, em đừng nói đến vấn đề này
nửa, quên chuyện này đi.

– Nhưng anh ơi!

– Thôi nào cô bé! Như vậy cũng tốt cho em. Quan trọng hãy nhìn những
gì họ đã làm với Mon và em, ai biết được sau này họ sẽ gây hại như thế
nào với tụi em.

– Dạ!

Rồi anh Phong còn ghé tai nói nhỏ điều gì đó với nhỏ Hân khiến nhỏ im lặng đưa mắt nhìn nó, nhìn chị rồi quay lên dựa người vào cửa kính xe. Về sau nó cũng có hỏi anh Phong về việc này thì chỉ biết ngay khi biết
tin nó bị thương, chị và anh đã hỏi chuyện nhỏ Hân, ngay sau đó chị sắp xếp nhờ anh Phong điện thoại cho chú Năm là công an (bí mật chức vụ)
bạn của gia đình anh. Sau đó chú Năm điều cấp dưới của chú là anh Bình
công an quận về phường nơi xảy ra việc, ngay trong đêm triệu tập tất cả những người liên quan vụ việc để giải quyết. Không biết các anh làm
việc thế nào nhưng sáng hôm sau thái độ của những đứa gây chuyện thay
đổi hoàn toàn, nhất là ba đứa đi không nổi phải có người dìu. Vài ngày
sau đó trong thời gian nó ở chơi nhà chị để dưỡng thương, có vài số
điện thoại là xưng là ba mẹ của vài đứa gây chuyện nhắn tin, gọi điện
hăm dọa mắng chửi nó này nọ. Tất cả tin nhắn chị đều đưa cho chú Sang
luật sư. Sau đó vài ngày ở một caffe nằm ven Q7, một vài người lớn tuổi được những người xăm mình, mặt mũi khá dữ dằn đưa đến gặp nó và chị
chỉ để họ xin tha cho họ, con của họ vì đã đe dọa. Chuyện này kết thúc ở đây vì chị không cho nó nhắc đến nửa, mọi việc đã có chú Sang làm lo
liệu, một thời gian sau đó nó chỉ việc gặp chú Sang vài lần, lên tòa
một hai lần trong vai bị hại và nhân chứng. Hậu quả của những đứa gây
chuyện hôm đó thì rất rõ một khi đã bị công an xử lý, vài đứa bị phạt
hành chính, đưa về giáo dục tại địa phương, nhỏ Mai cũng nằm trong số
đó, ba đứa hung hăng nhất thì ba tội bị phạt tù, trong đó anh chàng đập
ly vào đầu nó mang đúng bốn tội danh: Gây rối trật tự công cộng, cố ý
gây thương tích, đe dọa xâm hại danh dự và nhân phẩm người khác và tội
riêng dành cho anh ta đó là tàng trữ sử dụng ma túy, chất kích thích
(tội này thì nó không hỏi được là ở đâu có). Qua chuyện này, không kể
đến việc chị, anh Phong và gia đình anh quen biết thế lực như thế nào
nhưng cách chị chọn để giải quyết thực sự mang đậm văn hóa của phương
Tây nơi chị sống, sử dụng luật pháp, có luật sư riêng để đại diện làm
việc pháp lý.

Quay trở lại thời điểm hôm đó, về đến nhà chào hỏi chú thím ba xong,
nó tranh thủ kéo anh Phong ra hỏi chuyện, còn chị cũng yêu cầu được nói chuyện riêng với nhỏ Hân. Hai cô gái nói chuyện với nhau ra sao nó
không biết chứ nó nói chuyện với anh Phong thì vừa ngạc nhiên vừa sờ sợ nhân vật mang tên chị của nó, lạnh lùng và khôn ngoan đến khó tin,
cũng may chị về phe nó chứ phe địch thì héo queo. Sau khi chia phe nói
chuyện riêng xong chị tung tăng chạy vào bếp coi thím ba nấu đồ ăn, nó
được dịp chủ động nói chuyện riêng với nhỏ Hân.

– Em sao rồi? Hôm qua giờ về nhà có ngủ được không?

– Ngủ được một chút. Anh đau nhiều hôn?

– Không em…À ừ…anh cũng không biết nói gì với em nhưng mà em đừng nghĩ nhiều về chuyện này nửa. Anh không sao và cũng không có giận em
chút nào hết. Chỉ lo là em vì chuyện này mà buồn và ngại với anh thôi
nhất là chuyện này dính tới công an.

– Anh hổng giận em thiệt hả?

– Thiệt! Chỉ lo cho em thôi. Anh Phong nói sau này em không nên lo lắng về những người đó nửa.

– Em biết rồi.

– Biết thì cười một cái anh coi coi. Mặt mày em sáng giờ không giống em thường ngày chút nào.

– Mặt em thường ngày sao?

– Công chúa hung dữ với anh chứ sao hehe.

– Em quýnh anh chết giờ. Thấy lâu lâu người ta hiền bày đặt lên mặt chọc hả. Em lo muốn chết nè ở đó chọc.

– Lo cho bạn em hả?

– Ừ! Dù sao cũng bạn bè hông hà, con Mai với thằng bạn nó đánh anh bị sao kệ tụi nó, em chỉ sợ anh Khoa với mấy đứa khác bị phạt.

– Nảy anh có hỏi, anh Phong nói chỉ xử mấy đứa hung hăng nhất thôi.
Còn bạn bè em hổng sao đâu, cùng lắm bị cảnh cáo thôi. Nảy anh Khoa
cũng được cho về mà.

– Uhm! Vậy cũng đỡ lo chứ em hổng dám hỏi chị Phương.

– Sao vậy?

– Chị Phương hôm qua và hôm nay khác lắm, em sợ và ngại.

– Khác là khác sao.

– Thì chị xử lý mấy đứa nó mà hổng nghe em nói một lời nào hết, cũng hổng thèm trả lời em vụ tụi nó luôn.

– Nảy chị Phương nói gì với em? Có la em không? Hai người có cãi nhau không đó?

– Hổng có, chị Phương hổng có la em. Chỉ hỏi em về chuyện của em và
anh Khoa, rồi an ủi em giống anh nói nảy giờ nè. Chị còn nói…

Nhỏ Hân có vẻ ngập ngừng,

– Nói gì em?

– Chị nói sau này hổng cho phép em lấy anh ra làm người yêu giả nửa,
hổng được lôi anh vào chuyện rắc rối tương tự để anh bị người ta đánh.

– Chị nói vậy hả?

– Nguyên văn đó.

– Ừ! Nói hơi nặng lời thiệt, nhưng em đừng để bụng nhiều, chị lo cho
anh nên nói vậy thôi. Sau này có chuyện gì cần anh giúp em cứ nói, đừng có vì lời chị Phương rồi ngại. Mình là bạn bè, em cứ bình thường là
vui.

– Sao em dám để bụng chứ.

Nhỏ Hân mĩm cười, nụ cười rất lạ.

– Em biết lần này là lỗi của em, làm anh bị đánh em cũng buồn lắm
nhưng mà em cảm thấy lời chị Phương nói quá đáng lắm. Em…em thấy…

– Khó chịu!

– Ừ! Em khó chịu lắm! Em khó chịu hổng phải vì lời chị nói, mà vì…vì cách chị lo cho anh.

Nhỏ Hân đưa ánh mắt nhìn xoáy vào nó, không biết nói gì, cũng không
dám hiểu câu nói của nhỏ là ý gì, nó chị biết gãi gãi đầu ngập ngừng.

– Thì chị là chị nên chị lo cho anh. Có nặng lời một chút, em đừng
bận tâm quá, chị Phương nói vậy chứ trong lòng không có giận gì em đâu. Thôi mình bỏ qua chuyện này nha.

– Anh thì lúc nào cũng vậy. Toàn trốn tránh.

– Anh trốn gì đâu.

– Trốn tránh những lời em nói.

– Hì! Thôi thì sao cũng được, tại anh chậm hiểu ý em được chưa. Anh xin lỗi.

– Anh có lỗi gì mà xin.

– Xin lỗi vì…vì tùm lum chuyện.

– Ai mượn anh xin lỗi, em chỉ cần anh hiểu em, một chút một chút thôi.

Nhỏ nói với nó chưa xong câu đã quay mặt bước vào trong nhà để lại
mình nó ngồi nhìn theo. Đầu nó lại đau nhói nhói, khẽ đưa tay xoa nhẹ
nhẹ trán cho bớt đau vì những suy nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn theo
bóng nhỏ khuất dần trong nhà.

“ Không phải anh không hiểu em, anh chỉ sợ mình hiểu rồi sẽ không biết phải làm gì để em không tổn thương vì anh nửa.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.