Nói xong chị y tá đặt tay lên trán nó lau mồ hôi cho nó…đang suy nghĩ linh tinh thì con nhỏ đi vào, chị y tá gật đầu chào con nhỏ rồi bước đi ra…ko quên khép cửa phòng lại. Nhìn con nhỏ bây giờ cũng bớt ác cảm đi một chút…Mặt mày tuy có bơ phờ, son phấn ko còn, mặt mộc của con nhỏ vẫn đủ hạ gục bất cứ đứa con trai nào nhìn thấy, nhất là dáng người quyến rũ của con nhỏ…nảy giờ cũng lâu, chắc tiệc sinh nhật sắp tàn rồi, vậy mà con nhỏ vẫn ở đây và chưa thay đồ nửa…Con nhỏ kéo cái ghế ngồi kế bên nó…chẳng nói gì…lấy khăn lau mồ hôi trên trán, lau luôn mấy vết máu con dính trên ngực của nó….Phòng vip, máy lạnh mà mồ hôi cứ tuôn ra là sao nhỉ. Nó chẳng quay mặt nhìn con nhỏ làm gì…cứ nhìn lên trần nhà và im lặng…Hồi lâu cảm thấy lạ lạ…quay qua…con nhỏ đang nằm tựa đầu lên giường…trên mắt lấp lánh những giọt nước mắt…Nó hoảng hồn…Nó sợ nhất là con gái khóc….chỉ cần nhỏ nào khóc trước mặt nó thì nói gì nó cũng xiu lòng theo ngay. Cố gắng nhấc tay phải (vai ko bị thương) rụt rè lau nước mắt cho con nhỏ
– Nè nè…tự nhiên khóc dzậy
Con nhỏ ngẩn mặt lên nhìn nó…rồi tự tay lau nước mắt, quay lại nhìn nó với bộ mặt lạnh lùng hằng ngày..
– Ko có gì! – nó chưng hửng,xì…thấy ghét…đây cũng chẳng quan tâm.
Tiếng bước chân ồn ào bên ngoài…con nhỏ đi ra cửa…bên ngoài lấp ló mấy cái đầu chắc là bạn của con nhỏ…ông Kha chen vào…còn đám kia chắc con nhỏ hok muốn cho thấy mặt nó nên kéo cả đám đi ra ngoài.
– Coi ốm vậy chứ yếu quá mậy…có chút xíu mà băng bó ghê ông… – hay quá…thử ông bị như tui coi ông nội >
– Dà ai biết đâu…cái này chị y tá băng..hok phải em
– Chừng nào dc về mậy
– Ngta nói sáng mai
– Cũng ổn…chú em mày có công lớn…biết bảo vệ ng đẹp của tau..khà khà…mai tau qua chở cho mày về
Ông kha nói dc mấy câu rồi đi ra ngoài…nằm một mình, nó cũng chẳng biết sao lúc nảy lại làm như vậy nửa…lúc nhìn con nhỏ sắp nhảy xuống nó biết thế nào cũng ôm con nhỏ ko kịp, chỉ còn cách đỡ bàn chân con nhỏ…nó cũng biết chắc hay tay nó hok phải hecquyn mà nâng được cả người con nhỏ, thế nào cũng phải bị đâm nhưng nó thà để bị đâm chứ ko thể đứng nhìn dc…đến lúc ngồi dậy nó cũng chỉ lo con nhỏ bị mảnh vỡ nào đó đâm…Phù có lẽ nó nghĩ quá nhiều thôi chứ ai trong hoàn cảnh đó chắc cũng sẽ tìm cách cứu con nhỏ như nó mà.
Con nhỏ đi vào…lại kéo ghế nồi im nhìn nó. Cứ tưởng ở lại đây 1 mình hoặc ông Kha hay đứa nào sẽ ở lại…ai dè con nhỏ cứng đầu này hổng chịu về…sau nó mới biết ông Kha với bạn con nhỏ nói gì…con nhỏ cũng hổng nghe đuổi tất cả về….cũng may…nó lạnh…con nhỏ cũng lạnh…hai đứa đều im lặng..nếu ko chẳng biết cãi nhau cỡ nào nửa. Nằm dc một hồi, suy nghĩ linh tinh…chợt nhớ tới chị…Thôi tiêu rồi…mai hẹn đi chơi với chị mà bi giờ nằm 1 đống thế này….đành phải gọi điện cho chị hẹn lại thôi…Nhưng mà..điện thoại thì nằm trong túi…tay nó băng 1 cục..làm sao lấy dt ra bây giờ, có lấy cũng bấm có dc đâu L…Thấy nó cố gắng động đậy cái tay…con nhỏ hiểu ý kéo tay nó ra rồi móc điện thoại đưa nó…cũng như ko…nó phùng mang trợn má, thở phì phò mà vẫn ko co ngón tay lại bấm dc số nào…Con nhỏ nhìn nó thở dài giật lấy điện thoại.
– Muốn làm gì làm dùm cho
Thôi vì sự nghiệp cao cả..đành nhờ nó thôi
– Bấm dùm số của người tên “Chị”
Con nhỏ chăm chú tìm trong danh bạ…cũng ko khó tìm, dt nó mới có vài người dc lưu tên à…Tiếng nhạc chờ vang lên là bài “đồng thoại”….xong con nhỏ cầm dt đưa vào tai nó. Chị bắt máy…chưa kịp nói gì bên kia đã vang tên cái tiếng nghịch như con nít.
– Nhox khùng…gọi gì đó – chưa gì kiếm chiện gòi
– Nhớ nên gọi dc hok – chết cha quên có con nhỏ ngồi đây…thôi nói nhanh rút gọn
– Xí…đừng có lẻo mép..nói gì nói nhanh ta còn ngủ nửa oa oa
– Mai nhox hok gặp chị dc…tại lịch học tự nhiên đổi….hay mình chờ cuối tuần dc hok chị
– Hix….buồn vậy…ừ..cũng dc…Sao nghe giọng íu xìu dzậy
– Có gì đâu…tại làm hơi mệt
– Xì…ăn nhìu dzô..ai bỉu ăn ít chi…cho chết
– Ngon hen…dám trù ẻo…ngủ đi…
– Uhm..ta ngủ tiếp đây nhox con ngủ ngon…
– Dạ chị…c……..tút tút tút..
Con nhỏ giật điện thoại lại tắt cái rụp…xong bấm nút tắt nguồn bỏ vô bóp của con nhỏ lun….hết nói nổi…nó chưa kịp nói chúc chị ngủ ngon nửa…thiệt người khó ưa.
– Nằm im…đi đây chút