Đám người Đông Hoàng Yêu Hậu, Cửu Đế Nhất Hậu cùng
với Tử tiêu dân chúng, bọn họ tất cả cũng ở hoan hô, hơn 4000 vạn Thiên
ma quân, vô luận như thế nào cũng không có thể chống lại đã hoàn toàn bị tiêu diệt, mấy phe lại là thương vong lẻ tẻ, mọi người sao không hoan
hỉ chứ?
Đây quả thực là một cái kỳ tích!
Mọi người vui mừng, nghị luận, người người cũng là vẻ mặt tươi cười, lòng tràn đầy vui mừng.
Chỉ có Sở Dương đang cảm thụ biến hoá của Cửu Kiếp Kiếm.
Cửu Kiếp Kiếm, hiện nay đã hoàn toàn thống nhất, cũng nhìn không ra bất cứ dấu vết gì.
Nhưng Sở Dương có thể cảm giác được, giờ phút này Cửu Kiếp Kiếm mới chân chính do mình hoàn toàn chưởng khống.
Muốn lớn nhỏ chĩ cần tâm niệm vừa động, có thể tùy tâm sở dục đem Cửu Kiếp Kiếm biến thành bất kỳ đồ vật nào. Bất kỳ binh khí nào!
Thậm chí là không câu nệ bất kỳ binh khí nào, cho tới bất kỳ món đồ nào!
Hết thảy cũng là tự nhiên mà huyền ảo.
Sở Dương tâm niệm vừa động, Cửu Kiếp Kiếm từ lớn thành nhỏ, thu vào Cửu Kiếp Không Gian.
Mà vừa tiếp xúc với Cửu Kiếp Không Gian Sở Dương rất kinh ngạc phát
hiện ra, dường như Cửu Kiếp Không Gian cũng xảy ra biến hoá long trời lở đất!
Không gian càng lớn, linh khí dư thừa, độ tinh khiết cũng càng cao hơn.
Ngoài ra, ở bên trong còn tạo thành hình thức ban đầu của nhất phương tiểu thế giới; Núi non song ngòi, thương khung đại địa… Hết thảy cần
có đều có, mặc dù trước mắt còn chỉ một thiên địa rất nhỏ, còn lâu mới
có thể cùng đại thiên địa thế giới đánh đồng, nhưng thủy chung đây cũng
là một phương thiên địa!
Sở Dương kinh thấy biến hoà, không khỏi hít một hơi, nhịn xuống trong lòng chấn động, đối với tự thân triển khai nội thị, tu vi của mình hẳn
là cũng tăng lên không ít? Vừa nhìn thiếu chút la hoảng lên.
Đây cũng chính là sau khi tu vi Sở Dương biến hoá càng thêm ổn định,
nếu không thấy quá trình bên trong thì sự ngạc nhiên làm cho hắn không
tẩu hoả nhập ma mới đúng là quái sự đây!
Thật ra thì cũng khó trách Sở Dương kinh ngạc, thật sự là lần tiến bộ này của hắn thật sự là quá lớn một chút xíu.
Chỉ thấy chín đan điền bên trong cũng là tinh vân giăng đầy, chậm rãi xoay tròn, nhật nguyệt tinh thần đầy đủ, chỉ là 1 góc thương khung mà
đã thật giống như hoàn toàn nhìn không thấy được giới hạn.
Ở vị trí trọng yếu nhất có một cái tinh hà rõ ràng có thể thấy được
đã thành hình. Trong tinh hà đã bắt đầu có tinh thần đang không ngừng
nhấp nháy. Phương xa có vô số tinh quang mang cũng đang loé ra yếu ớt
quang mang…
… Rõ ràng đây chính là chín cái thế giới cỡ nhỏ!
Mà chín cái thế giới này cũng đã bắt đầu tự chủ sinh ra linh khí, dần dần tràn đầy, Sở Dương có thể từ ngoại giới thu hút vào mà cũng có thể
từ nội bộ tự hành nảy sinh…
Có thể tưởng tượng, thời gian để chín tiểu thế giới hoàn toàn thành hình nhất định sẽ không quá xa.
Sở Dương thử nghĩ mà giật mình vận Cửu Trọng Thiên Thần Công, bỗng
nhiên cảm giác được từ trong chín cái thế giới linh khí trong nháy mắt
tạo thành gió dữ dội và sau đó hợp lại thành một xông ào vào toàn thân
kinh mạch.
Chỉ cần một cái động niệm, là có thể tức thì phát ra công kích!
Mà uy năng của loại công kích này tuyệt đối là khổng lồ đến trình độ Sở Dương lúc trước ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Mới vừa rồi, bản thân thậm chí có cảm giác như thoáng một bước lên mây vậy, một bước lên trời, kinh người tiến bộ?
Sở Dương quả thực có chút không dám tin, coi như là nằm mơ, nằm mộng cũng quá khoa trương đi.
Phương xa, mây đen lần nữa tràn ngập bầu trời. Thiên ma đột kích
thanh thế lúc này còn hơn xa lúc trước rất nhiều, chân chính phô thiên
cái địa.
Sở Dương bất động thanh sắc, nheo mắt lại, ngưng thần nhìn lại, biến
hoá ngoài mấy vạn dặm tất cả chi tiết toàn bộ thu vào đáy mắt.
Bên kia có một cây đại kỳ cao cao, cờ màu đen có một vầng mặt trời đỏ, đây chính là Thiên ma hoàng kỳ!
Phương xa, tám phương hướng bất đồng đều có vô số Vực ngoại Thiên ma đang hướng về bên này nhanh chóng tiến quân.
Chỉ giản tính, phán đoán bảo thủ nhất nhóm đại quân này cũng phải có mười mấy ức, chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn.
Hiển nhiên, Thiên ma phương diện sau khi biết được tin tức bình
chướng sương trắng biến mất đã chân chính làm đến nơi đến chốn! Muốn
nhất cử công hãm, chiếm lĩnh Cửu Trọng Thiên Khuyết!
Thiên ma quân đội từ tám phương hướng cuồn cuộn đến, khí thế phóng
lên cao ở trên không trung tạo thành một cái đồ hình sinh vật kỳ quái.
Loại sinh vật này cũng không giống bất kỳ sinh vật nào của Cửu Trọng Thiên Khuyết, không ai biết rốt cuộc đây là cái gì.
Duy nhất có thể tương đối rõ ràng… Đây là hình tượng một con vật tám đầu?
Nương theo hình tượng quái vật lao đến, một cổ hung khí thôn phệ thiên địa đã phá không mà tới.
“Tám đầu… Thân thể thật dài…” Sở Dương trong mắt có vẻ chán ghét
nói: “Đây rốt cuộc là quái vật gì? Thực lực… Dường như còn mạnh hơn?”
“Ừ, quái vật này đầu nào đều giống như đầu gã mái vậy…” Sở Dương
đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Bất kể như thế nào, dù sao cũng không biết
tên, rồi hãy nói tiếp theo làm thịt đã, quản ngươi rốt cuộc là đồ chơi
gì làm gì… Gọi ngươi là Bát kê đại xà đi, đồ rác rưởi đầu gã thân rắn, cái tên rất đúng.”
Vừa nói, Sở Dương trừng mắt, một cỗ sát khí chưa từng có rừng rực bộc phát!
Trong đội hình Thiên ma nhất phương có một nhân vật mặc áo bào màu
vàng, trên bộ ngực có thêu đồ hình mặt trời chói chang, hắn nhắm mắt
ngồi ngay ngắn ở trên chiến xa hoa lệ, đó chính là hoàng giả cao nhất
của Thiên ma nhất tộc!
Chí cao vô thượng chúa tể!
Thiên ma Thiên Hoàng!
An Bị Xích Sử!
Mà binh khí của hắn là một thanh Lượng thiên xích.
Thiên Khuyết có một Duy Ngã Thánh Quân Vân Thượng Nhân, Thiên ma cũng có một chúa tể Thiên ma nhất tộc An Bị Xích Sử, An Bị Xích Sử này chính là tuyệt thế thiên tài của Thiên ma nhất tộc torng trăm vạn năm qua.
Người này dã tâm bừng bừng, thuở nhỏ tu luyện tiến triển cực nhanh. Hắn
vốn có tên gọi là An Bị Tiểu Quyền; Nhưng kể từ khi dùng Lượng thiên
xích, cảm giác tên mình thật sự rất là không phóng khoáng.
Hơn nữa hắn cảm giác mình sẽ phải dùng cái thanh Lượng thiên xích này vênh mặt hất hàm sai khiến cả cả thương khung thiên địa nho nên, bản
thân cải danh dự, đổi thành “An Bị Xích Sử”!
Tự cho là, rất uy phong đại khí cao đẳng…
Giờ phút này, biết được Cửu Trọng Thiên Khuyết sương trắng đã bị phá, nơi hiểm yếu đã bị tiêu trừ, càng thêm đắc chí vừa lòng, uy phong bát
diện. Từ trong cảm giác được, quả thực đây chính là thiên ý, thiên liền
theo nhân ý.
Đây là trời cao để cho nguyện vọng của lớn nhất của Thiên ma nhất tộc ở trong tay mình đạt thành a!
Vốn là chỗ ở của Thiên ma nhất tộc giờ phút này lại một lần nữa xảy
ra không gian sụp đổ nghiêm trọng, không gian có thể sinh tồn tiến thêm
một bước bị suy giảm cho nên An Bị Xích Sử một liều, dứt khoát di chuyển cả tộc, dốc toàn bộ lực lượng, toàn bộ cũng đi tới Tự Tiêu Thiên!
Muốn lấy ưu thế tuyệt đối binh lực, nhất cử đạp bằng Cửu Trọng Thiên Khuyết.
Lần này đến, thật sự là đã huy động tất cả lực lượng của Thiên ma nhất tộc.
Phía sau, thậm chí cũng không có để lại bất kỳ một binh sĩ hộ vệ nào! Trận chiến này, ý ở tất thắng!
Ở trước mặt của hắn có một cái bàn nho nhỏ, phía trên, có một quái
nhân hình thù kỳ quái, nửa người dưới của hắn giống như một con rắn vậy, phía trên lại có tám cái đầu, vù vù phun ra nuốt vào sương mù.
Đây chính là Thần Thú Thiên ma nhất tộc cung phụng trăm vạn năm, cũng là thủ hộ thần của Thiên ma nhất tộc!
Không thể không thừa nhận, mỗ ngự toạ chân chính có điểm miệng vàng lời ngọc bởi vì loại sinh vật này chính là đại xà 8 đầu!
Mặc dù khác là cái tên gã nhưng cơ bản là chân chính không sai biệt lắm!
Quái vật này đang đắc chí vừa lòng đi lên phía trước. Trong lòng quả nhiên là rất có chút ít nắm chắc mười phần tự tin!
Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, nhân vật hắn duy nhất quan tâm và kiêng kỵ cũng chỉ có Vân Thượng Nhân mà thôi.
Hôm nay, Vân Thượng Nhân lại đã chết! Chết bởi nội đấu!
Thật sự là… Trời cũng giúp ta!
Vân Thượng Nhân cùng ta tu vi tương đương, đại khái sàn sàn như nhau, hơn nữa hắn còn đã luyện được bảo vệ tánh mạng công phu thần kỳ chí
cực, chân chính chống lại, kết quả tốt nhất nhiều lắm là chính là lưỡng
bại câu thương chết chung, mà bản thân tự nhiên không thể khống chế. Đối phương lại có Sinh chi Đạo bảo vệ tánh mạng rất có thể trốn chết được!
Cho nên, bản thân từ trước đến giờ không dám dễ dàng đến Cửu Trọng Thiên Khuyết.
Nhưng lần này bất đồng. Vân Thượng Nhân đã chết!
Vân Thượng Nhân đã chết?! Wow ha ha ha…
Nghe nói, cũng là bởi vì Vân Thượng Nhân luyện tập cái bộ thần kỳ
công pháp kia mà tiêu hao rất nhiều tánh mạng sinh linh, dẫn phát đến
việc đám “Quân tử” Cửu Trọng Thiên Khuyết vây công mà chiêu tới họa sát
thân. Thiên Khuyết ngu ngốc tự hủy trường thành, chẳng phải biết chúng
sinh đều con kiến hôi, nên vì thượng vị giả phục vụ. Nếu không phải là
có Vân Thượng Nhân trấn giữ Thiên Khuyết hơn trăm vạn năm, Thiên Hoàng
ta chẳng lẽ không phải đã sớm có thể vào chủ Thiên Khuyết rồi sao!
Hôm nay Vân Thượng Nhân vừa chết, Thiên hoàng vô địch thủ, tuy Đông
Hoàng Yêu Hậu cùng hiện, đó cũng không phải là việc khó, việc vào làm
chủ Thiên Khuyết không tiếp tục bị cản trở, xem ra ông trời già chiếu cố Vực ngoại Thiên ma nhất tộc chúng ta!
Chỉ cần nghĩ đến đây người kia đã muốn cất tiếng cười to, phát tiết
vui sướng trong lòng. Bởi vì cũng không có chuyện gì so sánh với cải này thoải mái hơn.
Về phần mới vừa rồi sinh ra cái tràng diện ngoài ý muốn, thiên lôi
kiếp ngoài ý muốn bộc phát, 4000 vạn ma quân chết oan chết uổng, hơn tám vị Thiên MVương cũng hồn phi phách tán, người này mặc dù cũng cảm thấy
khiếp sợ nhưng cũng không có để ở trong lòng.
Chiến tranh, há có thể không có hy sinh?
Muốn chiếm lĩnh Cửu Trọng Thiên Khuyết há có thể không giao ra giá cao?
Thiên lôi kiếp bộc phát… Đây chẳng qua là ngoài ý muốn! Thiện tại!
Tao ngộ thiện tại, tổn thất 4000 vạn… Cũng không sao cả.
Ngược lại, nếu lôi kiếp bộc phát, mới đúng là uy hiếp, bộc phát cũng
tốt, ít nhất ở trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra tiếp, chỉ cần không
thể uy hiếp được bản thân mình, tất cả có vấn đề gì!
Hiện tại cần suy nghĩ là chiến lược hiện hữu của đối phương, nghe nói bên kia tụ tập không ít đỉnh cao thủ? Đông Hoàng Yêu Hậu cũng đã hiện
thân xuất chiến, còn có những nhân vật khác trong Cửu Đế Nhất Hậu, không sai biệt lắm toàn bộ đã đến đông đủ rồi!
Ừ, coi như là đỉnh cao thủ tụ tập đầy đủ vậy thì sao nào? Đông Hoàng Yêu Hậu, Cửu Đế Nhất Hậu toàn bộ tụ họp thì sao nào!
Chỉ cần Bát Kỳ đại thần ra mặt, cũng chính là há miệng nuốt sống.
Thật không nghĩ tới lần này Bát Kỳ Đại Thần lại nguyện ý tự mình xuất thủ, Bát Kỳ Đại Thần vừa hiện, địch tất bị diệt…
Thật sự là một cái ngoài ý muốn chi hỉ.
Cửu Đế Nhất Hậu… Thân là Thiên Khuyết cường giả mà căn bản lại ngu
ngốc như vậy, thế kỷ đại chiến đã tới lại không tụ họp tất cả binh lực,
chỉ tụ tập một số cao thủ có đỉnh thực lực chạy đến bên này ý đồ ngăn
cản Thiên ma đại quân đi tới, lý do duy nhất đó là tránh để cho dân
chúng bên trong Thiên Khuyết bị tổn thất!
Thật là ngu xuẩn, sao mà ngu ngốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com