Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên – Q.8 – Chương 916: Viêm Hoàng Chi Huyết! – Botruyen

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Q.8 - Chương 916: Viêm Hoàng Chi Huyết!

Trận sấm sét này lai lịch không rõ, thiên lôi kiếp tràn đầy mỹ lệ mộng ảo cho tới không khí quỷ dị.

Chiến quả huy hoàng đến mức làm cho bất luận kẻ nào cũng không dám tin.

Uy hiếp lớn lao, không mấy ai chống lại được rốt cuộc làm cho 4000
vạn Thiên ma đại quân ở trong tràng lôi kiếp này dĩ nhiên là vô cùng hoa lệ toàn bộ biến mất vân diệt!

Hơn nữa còn bao gồm có Thiên Ma Vương đã đạt đến cấp Cửu Đế Nhất Hậu.

Tám vị Thiên Ma Vương, cùng nhau vẫn diệt!

… Thiên Ma Vương thậm chí bi thống đến mức căn bản không có cơ hội phát huy thực lực đã cùng nhau thần hồn câu diệt!

Bọn họ thậm chí chưa kịp xem một lớp Thiên Lôi cuối cùng, tại Thiên Lôi kiếp thứ chin đã hôi phi yên diệt, vạn kiếp bất phục.

Tất cả Thiên ma đại quân không giải thích được toàn bộ chết sạch,
thật là quá không có đạo lý! Quả thực giống như là đang nói chuyện cười
vậy, hơn nữa còn là một cái chuyện cười hoang đường đến mức bất luận kẻ
nào cũng sẽ không tin tưởng được!

Nhưng hết thảy ở nơi này xuất hiện, trở thành sự thật!

Ở trước mắt mọi người đang kinh hãi thân thể đám người Sở Dương chậm
rãi rơi xuống đất, chỉ là trên người bọn hắn, mỗi người cũng có thêm một tầng sáng, nếu không phải vòng sáng này thuỷ chung loé ra thì không mấy ai có thể nhận ra.

Trong đó, trên người Sở Dương vòng sáng rõ ràng nhất, thoáng như đã
ngưng tụ thành thực chất vậy, thất thải quang mang, rạng rỡ loé lên.

Đám người Sở Dương rõ ràng mỗi người cũng cảm giác được, không biết
là nguyên nhân gì, tu vi của mình lấy phương thức nào đó khó có thể
tưởng tượng nổi tăng vọt!

Hơn nữa kỳ quái chính là, lần này hoàn toàn không có vấn đề kinh mạch bị quá tải.

Tựa hồ bất kể là bao nhiêu thiên địa linh khí thân thể của mình, đều có thể thừa nhận, hấp thu!

Đám người cùng nhau nhắm mắt lại, ở trong yên lặng cảm ngộ, cảm giác
trong cơ thể mình tu vi trong lúc bất chợt gia tăng mênh mông!

Bản thân tu vi của Sở Dương hơn xa những huynh đệ khác, lại là lấy
chín đại Nguyên anh tu luyện nên hiệu quả cũng là lớn nhất, bên ngoài
thân hắn cái vòng sáng kia cũng rõ ràng nhất, sự cường đại của vòng sáng chính là thể hiện tu vi của người mạnh yếu như thế nào.

Trên bầu trời, chín chữ to phù hiện như cũ loé lên, thật lâu lưu ở
trên không trung: Vốn là giờ phút này đã vào xế chiều, diễm dương cao
treo nhưng vào giờ khắc này đã quỷ dị biến thành màn đêm buông xuống.

Mà càng thêm quỷ dị chính là, bầu trời quy về màn đêm mà mặt trời vẫn tồn tại: Minh Nguyệt tràn đầy quang mang vạn trượng cũng hiện ra thân
ảnh, chiếu sáng hoàn vũ, còn có đầy trời sao, chi chít chen chúc ở chung một chỗ, liều mạng nhanh chóng mọc lên…

Bầu trời đêm là màu đen.

Trong đêm đen trên không trung, nhật nguyệt tinh đồng thời quân lâm thương khung.

Vào thời khắc này, nhật nguyệt tinh tam quang còn đồng thời xuất hiện, phảng phất là đang xác minh một kỳ cảnh!

Mà từng đạo lực lượng huyền ảo từ phía trên, từ tinh thần hải dương
đột nhiên hiện trút xuống, không ngừng mà rơi xuống chín chữ to, không
biết từ đâu tới, 9 chữ “Kiếm Bạo Thương Thiên Đông Phương Tôn Liệt
Dương” bắt đầu từ từ xoay tròn.

Kết quả là, từng đạo tinh thuần chí cực linh khí như núi hô biển gầm vậy điên cuồng mà tràn vào thân thể đám người Sở Dương.

Không, lúc này tinh thuần linh khí trút xuống dĩ không chỉ là đám người Sở Dương mà còn có cả Cửu kiếp huynh đệ 9 đời!

Lịch đại Cửu Kiếp Kiếm chủ, cùng lịch đại Cửu Kiếp các huynh đệ theo
linh khí quán chú, trên người tất cả cũng tràn ra quang mang nhàn nhạt,
tu vi cũng tuỳ theo đột nhiên tăng mạnh, giống như có thần giúp vậy…

“Ta hiểu được. Ta lần này hoàn toàn hiểu rồi…,”

Tuyết Lệ Hàn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú vào hết thảy phát sinh, rốt cục thổn thức lên, trong miệng lầm bẩm tự nói.

Khó trách!

Khó khăn tự trách mình vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao lại phát sinh chuyện “Thần quái” như vậy.

Kiếm Bạo Thương Thiên Đông Phương Tôn Liệt Dương!

Tên của lịch đại Cửu Kiếp Kiếm chủ.

Chữ thứ nhất, chính là kiếm.

Kiếm, không được người dùng thì cuối cùng chỉ là vật vô tình.

Cho nên, Cửu Kiếp Kiếm chủ đời thứ nhất bản chất là vô tình, cuối
cùng chỉ là một lưỡi kiếm, là Vô tình kiếm. Cuối cùng, chỉ có thể là vẫn diệt, biến mất.

Mà thất đại Cửu Kiếp Kiếm chủ sau này mới thật sự là một nhân vật chủ đạo. Cũng là người chấp hành sứ mạng chân chính!

Nhưng hết thảy phải phù hợp với một số cửu cửu hợp nhất!

Nhưng mấy cái chữ phù hợp này có ích lợi gì đây?

Cái tạm thời như cũ chưa biết. Lịch đại Cửu Kiếp Kiếm chủ dùng cái
loại phương thức lừng lẫy đem huynh đệ của mình đưa tới đây, trở thành
kim thân bất diệt thiên vệ bảo hộ Cửu Trọng Thiên Khuyết. Chín vạn năm
qua, vẫn như vậy.

Mà khi nhóm người thứ nhất đến chính là thời điểm Vực ngoại Thiên ma
bắt đầu thử dò xét tiến quân vào. Sau đó theo Thiên ma càng ngày càng
nhiều, công kích càng ngày càng mạnh thì số lượng Kim Y Thiên Vệ cũng là càng ngày càng nhiều.

Thuỷ chung có thể chống đỡ được.

Cho đến Cửu Kiếp Kiếm chủ đời thứ chín xuất hiện, hết thảy chung kết!

Sở Dương, vị Cửu Kiếp Kiếm chủ này có thể nói là nhân vật mạnh nhất
tới nay không thể nghi ngờ, cho nên việc do Sở Dương kết thúc, qua đó
dẫn phát ra thiên địa dị tượng. Vào thời khắc cuối cùng Cửu Kiếp Kiếm
hiện thân này, tinh không tiếng sấm, ban ngày điện thiểm; Nhật nguyệt
tinh tam quang hợp nhất, thiên địa dị tượng, cổ kim coi đây là nhất
tuyệt!

Loại hiện tượng thần dị chí cực này kéo dài một hồi lâu sau. Lúc này mới từ từ tiêu tán.

Thiên địa dị tượng tiệm hết, chín chữ to vắt ngang ở phía chân trời cũng rốt cục lại có biến hoá!

Đầu tiên là chữ Kiếm thứ nhất đột nhiên bạo tán, hoá thành vô số mảnh vụn rồi lại toàn bộ quy kết ở một cái chữ “Dương” cuối cùng.

Còn lại tám chữ quay tròn xoay tròn tăng lên, trong chớp mắt, bảy chữ trước chia ra lựa chọn người tương ứng rơi xuống tiến vào thân thể thất đại Cửu Kiếp Kiếm chủ.

Lúc này phía chân trời cũng chỉ còn lại có một chữ Dương, cuối cùng trên không trung vĩnh cửu trường tồn.

Phong vân yên lặng, đầy trời tinh quang dần dần biến mất, ánh trăng
cũng cuối cùng biến mất, trong thiên địa lại khôi phục lại bình thường
là giữa ban ngày, mặt trời đỏ như cũ treo trên bầu trời chiếu xạ tứ
phương, ánh rạng đông lại đến.

Tuy nhiên trên bầu trời vẫn còn lại chữ “Dương” cùng mặt trời qua lại chiếu rọi nhau, chỉ chốc lát sau, mặt trời hoàn toàn không có dấu hiệu
đem vô tận hoa mang tập trung chiếu xạ vào cái chữ này. Sau một khắc
này, chữ “Dương” bị chiếu xạ cũng bắn ra ba đạo quang mang, trong đó một đạo nhanh như tia chớp tiến vào thân thê tử Tà Tình, hai đạo kia lại
bay lên không đi xa, không biết cụ thể đi về phía nào.

Nhưng, đám người Tuyết Lệ Hàn mơ hồ có suy đoán, hai đạo quang mang này ứng phải đi tìm Ô Thiến Thiến và còn có Thiết Bổ Thiên.

Mạc Khinh vũ sở dĩ không có đãi ngộ này là bởi vì nàng là một trong
Cửu Kiếp, sớm đã được tam quang lúc trước chiếu vào, cũng không cần thêm một lần nữa.

Ba đạo quang mang tản ra ngoài, cái chữ này tựa hồ là đã hoàn thành
nhiệm vụ vậy, sau đó chính là chợt xông lên xông ào vào trong thân thể
Sở Dương.

Sở Dương chỉ cảm giác thấy thân thể mình chấn động mạnh một cái. Tựa hồ từ trong một cuộc đại mộng tỉnh dậy.

Mở mắt xem bốn phía, phát hiện ra một đám các huynh đệ cũng là vẻ mặt mê võng, nhưng vẻ mặt đầy sự hưng phấn.

Tất cả vừa rồi phát động Cửu Kiếp Kiếm Trận, ý đồ ngăn ma quân xâm
chiếm, trận thành một khắc này cũng mất đi tri giác, căn bản cũng không
biết về sau đã xảy ra chuyện gì, lúc này đang hỏi nhau thì lại nghe một
cái thanh âm chợt vang lên.

“Tiểu tử ngốc, vẫn chưa rõ sao? Ha hả?” Cái thanh âm này rõ ràng ở bên cạnh mình.

Sở Dương không khỏi chau mày ngưng mắt theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở trước người của mình, tựa như có một kiếm ảnh như hư như thực nhàn nhạt từ trong hư vô lặng lẽ hiện lên. Nhưng đám người Mạc Thiên Cơ thần sắc
không biến, hiển nhiên, nhàn nhạt kiếm ảnh này như cũ chỉ Sở Dương một
người có thể thấy được.

“Ngươi là ai?” Sở Dương nhiễm nói.

“Ta? Ta chính là Cửu Kiếp Kiếm đời trước!” Kiếm ảnh hư ảo nhàn nhạt thản nhiên nói.

Nhưng ngay sau đó, trên thân kiếm đột nhiên hiện lên một giọt huyết
châu, giọt huyết châu này trong nháy mắt tiến vào mi tâm Sở Dương rồi
biến mất không thấy.

Thanh kiếm này thoải mái mà nói: “Tên của ta gọi là Viêm Hoàng chi huyết, cái tên này đã có rất nhiều năm không sử dụng rồi!”

Kiếm ảnh chợt loé lên, một cái bóng đen nhìn không thấy được diện mục xuất hiện, nói: “Hôm nay ngươi đã biết được bổn mạng của ta, ta liền
đưa người một giọt Viêm Hoàng chi huyết”.

Tuy có tích huyết châu nhập vào cơ thể, Sở Dương lại không cảm giác
được thân thể của mình có gì khác thường, gần như vô ý thức lầm bẩm nói: “Viêm Hoàng chi huyết?”

“Đúng, tác dụng sau khi tích huyết ngươi sẽ biết, chờ ngươi bay lên
đến một tầng khác”. Cái gọi là Viêm Hoàng chi huyết, kiếm ảnh nói: “Hôm
nay, ngươi Cửu Kiếp Kiếm, dĩ nói đại thành, nhiệm vụ của ta cũng theo đó kết thúc, là lúc ta nên rời khỏi rồi. Nhiệm vụ của ta hay kiếp nạn của
ta cũng đã trở thành quá khứ”.

“Ngươi muốn đi sao? Nhưng ta còn là không rõ, trong đó mê hoặc rốt
cuộc là sao, nếu muốn đi, sao không đem hết thảy từ đầu đến cuối nói cho rõ ràng đi!” Sở Dương nói: “Theo ta được biết, Cửu Kiếp Kiếm của ta
thật ra thì cũng chỉ là đạt được tám đoạn thật thể trước, cái gọi là
đoạn thứ chín ta cũng không có chân chính nhận được”

“Không không không, thật ra thì ngươi đã được”. Bóng đen cười cười
nói: “Cái gọi là đoạn thứ chín thật ra thì chính là Kiếm hồn: Hết thảy
Kiếm hồn ngoại lai cũng không phải chân chính Kiếm hồn, ít nhất không là Kiếm hồn của ngươi! Chỉ có ngươi tự giao ra chính mình mới chân chính
thành Kiếm hồn của thanh kiếm này, hay hoặc là nói ngươi tự là Kiếm hồn
của thanh kiếm nầy!”.

“Mà ngươi giao ra và thành Kiếm hồn với tên là thủ hộ”. Bóng đen thản nhiên nói: “Bảo vệ thân nhân, bảo vệ bằng hữu, bảo vệ thương thiên đại
địa, bảo vệ vạn vật sinh linh, bảo vệ hết thảy…, đây là…, thần chi
kiếm hồn!”

“Nga?” Sở Dương cực kỳ buồn bực nhìn vào Cửu Kiếp Kiếm.

Cửu Kiếp Kiếm quang mang chớp thước như trước, nhưng Sở Dương rõ ràng có thể cảm giác được, hiện tại trên Cửu Kiếp Kiếm chân chân chính
chính, hoàn toàn là của mình!

Không còn có bất kỳ một dấu vết nào lưu ở phía trên: Bao gồm khí tức
của vị Đại năng ban đầu sáng tạo Cửu Kiếp Kiếm, hôm nay cũng không có
nữa.

Thanh kiếm nầy chính là ta, giống như là một bộ phận của thân thể ta, ta hoàn toàn có thể làm chủ.

“Chỉ khi Kiếm chủ tự mình giao ra linh hồn, đó mới thật sự là Kiếm hồn. Hiện tại, ngươi rõ chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.