Dương Phụ biết Dương Minh không có việc gì, tâm trạng cũng thoải mái lên không
ít. Buổi chiều cũng xin nhà máy cho nghỉ nửa ngày, đi chợ mua chút thịt cá
chuẩn bị làm bữa cơm tối mừng cho Dương Minh.
Dương Mẫu đang đi làm trên đường nhận được điện thoại của Dương Phụ cũng an
tâm không ít. Mấy ngày nay bởi vì chuyện của con làm cho công việc của Dương
Mẫu cũng không quá vui vẻ. Ngay cả đồng nghiệp của bà cũng thấy bà không ổn.
Một người hỏi trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chuyện Dương Minh bị cảnh
sát bắt quá dọa người nên Dương Mẫu sao có thể nói với người khác. Bà cũng
biết chuyện như thế này cũng không thể giấu lâu được, nhưng có thể dấu được
lúc nào thì hay lúc đó. Bây giờ biết con mình vô tội được thả ra, Dương Mẫu
cảm thấy rất thoải mái, nụ cười lại trở lại trên mặt.
Dương Mẫu là công chức về hưu. Sau khi về hưu, cấp trên chiếu cố đến bà nên bố
trí cho bà làm công nhân ở nơi đây. Bà không thể xin phép nhà máy cho nghỉ như
Dương Phụ, ở đây là dựa vào ngày công mà tính tiền. Nói cách khác xin nghỉ sẽ
trừ lương. Cho nên Dương Mẫu phải đến hết ca mới có thể về nhà.
Dương Minh nhìn thấy bố mẹ phấn khởi làm một bàn thức ăn lớn cho mình, trong
lòng thật sự có chút không yên. Trái tim bố mẹ trên đời này thật đáng thương,
rõ ràng con mình phạm sai lầm nhưng vẫn đối xử với con rất tốt.
“Đại Minh, ăn thôi. Mẹ nó, em cũng đừng bận rộn nữa, nồi cơm lát ăn xong hãy
rửa” Dương Phụ lớn tiếng gọi.
“Bố, mẹ, con làm hai người phải lo lắng, con xin lỗi” Dương Minh có chút chua
xót nói.
“Đứa nhỏ ngốc, nói xin lỗi gì chứ. Người con phải xin lỗi không phải chúng ta
mà là Lâm Chỉ Vận” Dương Mẫu cười ha hả vỗ vỗ vai Dương Minh: “Bố con đã nói
với mẹ. Mẹ vốn cũng có suy nghĩ giống bố con, suy nghĩ nên đi tìm cô bé đó.
Nhưng người nhà Lâm Chỉ Vận nếu không muốn gặp chúng ta, như vậy thì thôi.
Nhưng con vĩnh viễn phải nhớ, con có lỗi với người ta”
“Mẹ, không cần mẹ nói, con cũng hiểu” Dương Minh cảm giác được mấy ngày qua
hắn đã trưởng thành lên không ít. Đối với người, đối với mọi chuyện cũng có
cách nhìn sâu sắc hơn.
“Được rồi, ăn cơm đi. Hai ngày qua con ở trong trại tạm giam chắc không ăn
được gì ngon. Nghe nói thức ăn cung ứng vào đó rất ít. Rất nhiều phạm nhân vì
đoạt cơm mà đánh nhau. Hơn nữa con lại mới vào đó, có thể có cái ăn đã rất
tốt” Dương Mẫu lắc đầu, trìu mến nói.
“Phì” Dương Minh đang uống nước canh, nghe mẹ nói thế chút nữa phì cười phun
hết canh ra ngoài: “Mẹ, mẹ nghe ai nói vậy?”
“Lúc trước khi còn ở nông thôn, bố của Khúc lão nhị cạnh nhạ vào tù, mẹ nghe
anh ta nói vậy” Dương Mẫu nghĩ lại nói.
“Khúc lão nhị? Bố chú ấy bao nhiêu tuổi?” Dương Minh hỏi.
“Năm nay hẳn là chín mươi rồi” Dương Minh có chút kỳ quái: “Đại Minh, con hỏi
thăm nhiều như vậy làm gì?”
“Con xin. Mẹ, bố chú ấy năm nay đã chín mươi, chuyện chú ấy nói hẳn là thời kỳ
Dân Quốc? Bây giờ ở trong trại tạm giam, thức ăn mặc dù không đầy đủ, nhưng ăn
no thì không có vấn đề gì” Dương Minh cười khổ nói. Đúng thế, trại tạm giam
lúc này mặc dù có phạm nhân vì đồ ăn mà đánh nhau. Nhưng đây là bởi vì đoạt
miếng ngon mà đánh nhau, như bánh bao.. thì không thể ai cũng được phần. Mà
những người không cướp được nhưng vẫn có đồ ăn khác ăn no bụng, ví dụ như cơm…
Nhưng Dương Minh cùng bọn Bạo Tam Lập, lại còn đánh cho Vu Minh Đức gẫy răng,
mấy người bọn họ nghiễm nhiên là anh chị trong trại, ai dám đoạt đồ ăn trong
tay bọn họ chứ?
Dương Mẫu nghe Dương Minh giải thích cũng biết mình ví dụ hơi xa, cười cười
xấu hổ nói: “Mẹ cũng là vì quá quan tâm đến con mà”
Vì vậy, không khí trong nhà rất hòa hợp. Sau khi ăn tối xong, Dương Minh không
đợi Dương Mẫu đứng dậy đã chủ động thu dọn chén bát.
“Dương Minh, mấy ngày không gặp sao lại chăm chỉ như vậy?” Dương Minh có chút
kinh ngạc thấy hành động của Dương Minh, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng. Nếu
là bình thường, mỗi khi ăn tối xong, Dương Minh đều cắp mông đứng dậy, chưa
bao giờ chủ động thu dọn chén bát.
“Mẹ, con trưởng thành, phải chia sẻ với bố mẹ một ít” Dương Minh nói ra những
lời này lại cảm thấy xấu hổ. Xem ra trước kia mình thật kỳ cục, nếu không sao
ngay cả chủ động làm vài việc vặt trong nhà cũng làm mẹ cao hứng như vậy. Thực
ra Dương Minh vừa rồi làm như vậy chỉ là do thói quen. Ở trong trại tam giạm,
ăn xong phải thu dọn chén bát của mình, sau đó rửa sạch rồi đặt vào trong mấy
cái thùng.
“Được, mẹ biết tâm ý của con là được. Mấy việc này cứ để mẹ làm. Nhiệm vụ quan
trọng nhất của con bây giờ là học, vào một đại học thật tốt cho mẹ, là tốt hơn
bất cứ thứ gì” Dương Mẫu tiếp nhận đống bát trong tay Dương Minh: “Con mấy hôm
nay không đi học, đã bỏ lỡ không ít bài. Mau về phòng đọc sách đi. Đúng rồi,
cô giáo Triệu hôm qua có gọi điện đến, hỏi sao hai hôm nay con không học, có
phải có chuyện gì không. Mẹ chỉ nói là con bị bệnh. Đúng, Dương Minh, chuyện
của con có lưu lại thành án không? Ở trường có biết không?”
Án khẳng định sẽ không lưu lại, Lâm Chỉ Vận một khi đã rút đơn tố cáo, vậy cục
cảnh sát cũng sẽ hủy án, Trần Phi cũng không hy vọng mình có án. Nhưng trường
học, trong lòng Dương Minh lại cảm thấy lo lắng, theo lý thuyết trường không
có khả năng biết được chuyện này. Nhưng còn thằng Vương Chí Đào? Nó có đi bêu
rếu khắp nơi hay không. Phải biết rằng tất cả các việc do nó làm ra, mục đích
là làm cho hình tượng của mình trở nên xấu xa trước mặt Trần Mộng Nghiên. Nếu
như nó nói với trường, vậy trường có thể đuổi học mình không?
“Đại Minh, con sao thế?” Dương Minh thấy Dương Minh đang nhíu mày suy nghĩ, lo
lắng hỏi.
“Ồ, không có gì ạ” Dương Minh ra vẻ không có chuyện gì, cố gắng cười một chút.
Bố mẹ còn không biết chuyện về Vương Chí Đào. Dương Minh cũng không muốn hai
người biết mình vì một cô gái nên mới bị hãm hại. Cho nên lúc ở trong trại tạm
giam, Dương Minh cũng nói vài câu qua loa, chỉ là nói trước kia đánh nhau với
một thằng, giờ thằng đó làm như vậy để trả thù.
Bây giờ nghĩ lại chuyện này cứ như thế chấm dứt sao? Vương Chí Đào sẽ từ bỏ ý
đồ sao? Khẳng định là không. Chiêu thức âm hiểm như vậy thằng đó đều có thể
dùng đến, Dương Minh không hề nghi ngờ Vương Chí Đào sẽ làm chuyện càng âm
hiểm hơn.