Không nói đến cái thằng bị thương ở thắt lưng, chỉ dùng hai mắt là có thể thấy
được. Bạo Tam Lập chỉ vào thằng Đức Ca xương mũi bị vỡ đang nằm hôn mê trên
mặt đất, bội phục Dương Minh: “Anh em, không, Dương ca. Anh phục, chú mày thật
quá tàn nhẫn, bảo sao con gà già kia không bị chú mày giết”
Đến tận lúc này, Bạo Tam Lập mới thực sự phục Dương Minh. Tiếng “Dương ca” gọi
ra không hề dối trá nữa mà rất thật tình.
Đám phạm nhân nơi đây rất nhiều nhân vật sống trên đầu dao mũi kiếm, nghe thấy
Cơ Thủy Sinh bị Dương Minh giết, trong lòng không khỏi sợ hãi. Nhìn Dương Minh
với ánh mắt kính sợ.
“Quản giáo đến” không biết ai hô lên, tất cả mọi người ở đây đều đứng sang một
bên, tránh đường.
“Đã xảy ra chuyện gì? Ai đã đánh nhau?” Trương quản giáo cầm côn điện đi tới,
nghiêm mặt hỏi.
Dương Minh, Bạo Tam Lập, Tề Văn Thụy và Địch Lôi đứng ra.
“Tên gì?” Trương quản giáo hỏi.
“Dương Minh”
“Bạo Tam Lập”
“Tề Văn Thụy”
“Địch Lôi”
Dương Minh? Trương quản giáo thầm nghĩ, thì ra thằng này là Dương Minh. Trần
Phi đội trưởng còn bảo tao chiếu cố mày, không nghĩ tới mày không cần tao
chiếu cố.
Thì ra, Trần Phi cảm thấy Dương Minh không tệ, sợ hắn vào trại sẽ bị các phạm
nhân khác khi dễ, nên đã nói với Trương quản giáo bạn học cũ của mình một câu.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Vẻ mặt Trương quản giáo dịu đi không ít. Nếu hôm nay
người bị đánh là Dương Minh, mình sẽ bị bạn học cũ trách.
“Báo cáo, Vu Hướng Đức thấy Dương Minh là người mới đến nên đến gây sự. Bọn em
là người cùng buồng, lên cùng tiến lên đánh bọn họ” Bạo Tam Lập nói.
Gây chuyện? Dương Minh sửng sốt. Vừa rồi rõ ràng là thằng tên Vu Hướng Đức kia
đánh nhau với Địch Lôi, mình chỉ là người đến hỗ trợ, sao lại biến thành là
mình bị bắt nạt sao? Đây không phải nói dối giữa ban ngày sao. Ở đây nhiều
người như vậy, quản giáo hỏi một câu không phải sẽ ra sao?
Dương Minh vừa định nói, đã bị Bạo Tam Lập trừng mắt nhìn. Dương Minh không
thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại.
Trương quản giáo nghe xong cũng gật đầu. Trong lòng cũng tin tưởng bảy tám
phần. Phạm nhân cũ bắt nạt phạm nhân mới đã là lệ thường, hơn nữa chắc cũng
không có lý do đặc biệt nào khác, cho nên cũng không nghi ngờ: “Mấy người nói
một chút, có phải như vậy không?” Trương quản giáo hỏi phạm nhân khác.
“Không rõ lắm, có lẽ là có chuyện như vậy?” Các phạm nhân khác đều lắc đầu.
Dương Minh có chút nghi hoặc, bảo sao vừa rồi Bạo Tam Lập nói dối mà mặt không
đỏ, tim không đập loạn lên, thì ra căn bản không thể nào có người tiết lộ. Hắn
đâu biết được, tất cả phạm nhân nơi này đều là chuyện không liên quan đến tao,
tao chẳng việc gì phải xen vào. Có ai không có việc gì lại đứng ra làm chứng.
Hơn nữa bọn chúng vừa thấy Dương Minh ra tay tàn nhẫn như vậy, đều sợ hắn sau
đó tìm mình trả thù.
Trương quản giáo cũng biết hỏi phạm nhân trên cơ bản đều là ba không, nên cũng
không hỏi tiếp nữa, chỉ nói với mấy quản giáo phía sau: “Xem mấy người này có
bị thương nặng không, có thì đưa đến phòng y tế băng bố một chút, không có
việc gì thì đưa vào phòng biệt giam”
Ngoài ý muốn chính là đám Dương Minh và Bạo Tam Lập lại không có việc gì, chỉ
bị đuổi về phòng.
“Anh Báo, vừa nãy sao anh lại nói Vu Hướng Đức bắt nạt em?” Dương Minh có chút
nghi hoặc hỏi.
“Hắc hắc, Dương ca, chú mày vừa tới không biết quy củ nơi đây. Nếu nói là vì
đoạt chỗ ngồi như vậy hai bên đều có trách nhiệm. Mà chúng nó bắt nạt người
mới đến thì hoàn toàn là trách nhiệm của chúng. Nếu không mấy người chúng ta
đêm nay cũng bị nhốt vào phòng biệt giam”
“Vậy anh không sợ mấy thằng đó tỉnh lại sẽ tố cáo chúng ta sao?” Dương Minh
hỏi.
“Chúng không thể, phải ngậm bồ hòn mà câm miệng. Trong trại, các phạm nhân đều
dựa vào thực lực của mình để giải quyết vấn đề. Thằng nào đi tố cáo với quản
giáo sẽ bị tất cả phạm nhân xem thường. Trừ phi thằng Vu Hướng Đức không muốn
sống, nếu không nó không có khả năng làm những chuyện như vậy” Bạo Tam Lập
cười hắc hắc nói.
Dương Minh cũng cười, thì ra nơi này còn có quy củ như vậy. Xem ra thằng Vu
Hướng Đức kia xui xẻo rồi.
Ngày hôm sau khi ăn cơm sáng, Dương Minh đi đến đâu, người bên cạnh đều tự
giác nhường đường. Dương Minh nghiễm nhiên trở thành tay anh chị trong tù như
trong phim.
Trước kia, ở trong trại này Vu Hướng Đức và Bạo Tam Lập nước sông không phạm
nước giếng. Ai biết được hôm qua thằng Vu Hướng Đức ăn gì mà lại ra tay với
người của Bạo Tam Lập. Nhưng trận đánh nhau đó đã hoàn toàn phá vỡ cục diện
cân bằng ở trong này. Ngay cả quản giáo cũng biết, trong phòng Bạo Tam Lập có
một người mới đến tên Dương Minh rất tàn nhẫn, đã coi hắn trở thành lão Đại
trong trại.
Sau chuyện ngày hôm qua, Bạo Tam Lập gọi Dương Minh đã đổi thành Dương ca, Tề
Văn Thụy và Địch Lôi càng không cần phải nói.
Trong cục cảnh sát thành phố Tùng Giang.
“Cảnh sát Hạ, em, em không muốn gặp lại người đó” Lâm Chỉ Vận lắc đầu.
“Không được, trước khi chúng tôi đưa hồ sơ sang tòa án, bước cuối cùng là em
phải xác nhận thân phận của người tình nghi” Hạ Tuyết nói.
“Nhưng là, em cho dù đi cũng không nhận ra được. Lúc ấy, em, lúc đó em rất sợ
hãi không dám mở mắt. Sau đó liền ngất đi” Lâm Chỉ Vận nói.
“Không sao, đây là thủ tục, nhất định phải đi một lần. Căn cứ vào tình huống
vụ án của em, người phạm tội đã bị chúng tôi bắt ngay ở hiện trường. Cho nên
dù em không nhận ra, tòa án vẫn có thể định tội người đó” Hạ Tuyết giải thích.
Vì vậy Lâm Chỉ Vận đã đi cùng Hạ Tuyết và Trần Phi, đi tới trại tạm giam của
cục cảnh sát thành phố Tùng Giang.
“Dương Minh đi ra” Trương quản giáo mở cửa phòng giam, nói với Dương Minh.
Một lúc sau, Dương Minh đã được đưa vào trong một phòng kính, kính một hướng
làm cho người bên kia có thể nhìn thấy Dương Minh. Nhưng Dương Minh lại không
nhìn thấy bên kia gương.
Dương Minh trước cũng nghe bọn Bạo Tam Lập nói, chỉ cần đưa ra ngoài nhận diện
thì chỉ còn cách lúc ra tòa không bao lâu nữa. Dương Minh thực ra hy vọng ngày
đó sớm đến một chút. Cùng với việc ngồi đây đợi, tốt hơn hết là vào tù đợi. Ở
trong tù một ngày sẽ ít đi một ngày. Mà ở đây đợi quá lãng phí, căn bản không
tính trong thời hạn tù.
“Sao lại là anh ta?” Khi Lâm Chỉ Vận nhìn thấy Dương Minh ở phía đối diện,
không khỏi kêu lên một tiếng.