“Yên tâm, lão có sẵn kính mắt, đây chính là loại kính mắt tiên tiến nhất thế
giới…” Ông già líu lo một lúc lâu, làm Dương Minh nghe thấy nhức hết cả đầu,
cuối cùng ông già này nói: “Lão vốn có ý định tặng nó cho người có duyên, lão
thấy người trẻ tuổi cũng là một cậu bé có tính cách tốt, sẽ không làm chuyện
gì xấu, cho nên tặng nó cho cậu”.
Dương Minh nghe một lúc lâu cũng chỉ hiểu được lão già muốn đền hắn một cặp
kính mắt, có chút dở khóc dở cười, coi tôi là một đứa ngốc sao, nói khoác lác
về cặp kính mắt rẻ tiền này, ông này quảng cáo quá đáng.
Dương Minh cầm lấy chiếc hộp kính mắt mà ông già đưa tới, mở ra nhìn thì thấy
là loại kính áp tròng rất nhỏ mà bác sĩ hay dùng, vì vậy kỳ quái hỏi: “Kính áp
tròng?”
Một lúc sau không thấy trả lời, Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn thì ông lão đã
sớm biến mất tăm, những thứ rơi trên mặt đất cũng đã được dọn sạch.
“Nhanh như vậy đã biến mất? Chẳng lẽ ông già này chính là thế ngoại cao nhân
trong truyền thuyết?” Dương Minh lắc đầu cười mình, tiện tay cất cặp kính áp
tròng vào cặp, coi như không có chuyện gì.
Buổi chiều, Dương Minh lần đầu tiên không trốn học, chỉ thấy Trầm Mộng Nghiên
khó tin nhìn hắn vài lần, nàng còn tưởng rằng sáng nay mình nói có tác dụng
làm cho Dương Minh cải tà quy chính, vì vậy liền tìm cơ hội nói chuyện với
hắn.
Dương Minh bởi vì giữa trưa xúc động, cũng thử bắt đầu nghe giảng bài, nhưng
mà nghe hồi lâu vẫn không nghe hiểu được gì, công thức định lý đối với hắn mà
nói đúng là giống hệt như thiên thư, cho dù kiên trì nghe đến cùng cũng biết
rõ không biết được gì.
Dương Minh bắt đầu nhụt chí, mình trước kia đã sa sút quá nhiều, hôm nay ngồi
trong phòng học cũng không có chút hiệu quả nào, xem ra mình thật đúng là
không có hy vọng gì. Nghĩ tới đây, Dương Minh không khỏi có chút tức giận nằm
lăn ra bàn, sớm biết như vậy, tốt hơn hết là đi chơi bóng bàn.
Trầm Mộng Nghiên vốn nhìn thấy Dương Minh đang chăm chú nghe giảng, nhưng
không được bao lâu đã thấy hắn nằm trên bàn mà ngủ, làm Trầm Mộng Nghiên cảm
thấy rất bực mình.
Dương Minh nếu như biết có người đẹp đang âm thầm quan sát cử động của mình,
thì dù có giả bộ cũng muốn nghe hết tiết, nhưng hắn vốn không phát hiện ra,
mắt vốn đã cận, kính lại vỡ càng thêm không thể thấy rõ tình huống phía trước.
Lại nói Trầm Mộng Nghiên, đây là cô nữ sinh thứ hai từ lúc Dương Minh chào đời
cảm thấy động tâm, người thứ nhất là Tô Nhã, cảm giác của hắn đối với Tô Nhã
không biết có tính là thích hay không, nhưng ở bên Tô Nhã rất vui vẻ. Mà khi
tuổi dần dần tăng lên, Dương Minh cũng hiểu biết hơn về tình cảm nam nữ, hắn
biết, hắn đối với Trầm Mộng Nghiên tuyệt đối là ái mộ.
Đừng nói là lớp ba bảy, mà ngay cả khóa học cũng có không ít nam sinh thích
Trầm Mộng Nghiên, nữ sinh có thành tích xuất sắc lại xinh đẹp đến đâu cũng trở
thành mục tiêu chú ý của nam sinh, sớm nghe người bình luận Trầm Mộng Nghiên
là hoa hậu giảng đường của cả khóa.
Dương Minh cũng biết bản thân, với Thu Phong của hắn lúc này, mỗi ngày có thể
chơi đàu với Trầm Mộng Nghiên là hắn đã rất thỏa mãn, không dám có hy vọng xa
vời tiến thêm một bước.
Đang khi Dương Minh đang suy nghĩ miên man, đột nhiên một tờ giấy từ bàn trên
ném về phía mình, Dương Minh sửng sốt, tiếp lấy.
Cách truyền giấy này không xa lạ gì với học sinh, giữa học sinh trong tiết học
nếu muốn trao đổi với nhau, đều viết một tờ giấy rồi bảo bạn ngồi bàn kế bên
hỗ trợ truyền đi.
Đương nhiên, nam nữ sinh có ý với nhau cũng sẽ thường xuyên viết giấy cho
nhau, mà đám bạn hỗ trợ truyền rất cũng rất vui vẻ, ai cũng không dám cam đoan
một ngày nào đó mình không phiền người khác.
Dương Minh đương nhiên cũng biết chuyện viết giấy cho nhau của các bạn học,
hắn và Tô Nhã lúc trước cũng thường xuyên làm chuyện này. Nhưng từ khi vào cấp
ba, Dương Minh gần như không tiếp xúc với mấy người, hầu hết thời gian đều
trốn học đi theo Lý Đại Cương ra ngoài chơi, cho nên lúc này lại có người viết
giấy cho hắn làm Dương Minh rất kinh ngạc.
Mới đầu Dương Minh còn tưởng rằng gửi nhầm, khi hắn nhìn thấy trên mặt tờ giấy
viết hai chữ Dương Minh thì biết không sai. Tuy nói cái tên Dương Minh này
trong cả nước không biết có bao nhiêu người, nhưng trong lớp 37 này chỉ có một
mình hắn.
Dương Minh cầm lấy tờ giấy, nhìn nhìn một lúc cũng không nghĩ ra ai gửi cho
hắn, đơn giản mở ra, chỉ thấy trên tờ giấy viết một dòng chữ nhỏ rất đẹp.
“Dương Minh, cậu có thể trở về đi học đã nói cậu vẫn còn muốn học, nhưng tại
sao lại không kiên trì? Thời gian cấp ba không còn nhiều lắm, cậu không cố
gắng, khẽ cắn môi là qua…”
Dương Minh không cần nhìn nữa, trực tiếp đưa mắt xuống nhìn xuống chỗ ký tên:
Trầm Mộng Nghiên.
Ha ha, Dương Minh mừng rỡ, đây là lần đầu tiên Trầm Mộng Nghiên viết giấy cho
hắn, mặc dù chỉ nói toàn chuyện bảo hắn cố gắng học tập, nhưng vẫn làm Dương
Minh cảm thấy rất cao hứng.
Cầm tờ giấy vẫn còn thơm mùi chữ, Dương Minh như lấy được bảo bối nhét nó vào
trong hộp bút.
Tinh thần vốn sa sút trở nên phấn trấn, Dương Minh từ bàn học rốt cuộc cũng
ngồi dậy, tìm được quyển sách toán học năm thứ nhất, bắt đầu nhìn từ trang đầu
tiên.
Dương Minh thực ra không ngu ngốc, chỉ là từ trước đến giờ sẽ không chăm chú
nghe giảng, hôm nay mặc dù ngay cả tri thức năm nhất đối với hắn cũng rất xa
lạ, nhưng năng lực giải thích của hắn rất tốt, nhưng chỉ xem một lát Dương
Minh đã cảm thấy nhức đầu.
Đại số một, đại số hai, bình phương giải tích, lập thể, chỉ là toán học mà đã
có bốn quyển sách, còn có văn học, ngoại ngữ, vật lý, hóa học, sinh vật năm
môn, tổng cộng số sách còn có hơn hai mươi quyển, bây giờ chỉ còn cách kỳ thi
đại học hơn trăm ngày, nói cách khác mình phải dùng tốc độ năm ngày tiêu diệt
một quyển sách.
Biển học vô biên, quay đầu là bờ. Dương Minh lên mạng đọc tiểu thuyết một ngày
một quyển không có vấn đề gì, nhưng mấy quyển sách học này, năm ngày đừng nói
là nhớ kỹ và hiểu được nó, mà chỉ độc thôi cũng không chắc.
“Đặt tất cả sách lên bàn, tiết này chúng ta trắc nghiệm” Giáo viên toán học
Triệu Oánh đi vào lớp, nói với học sinh bên dưới.