“ Đội trưởng Trần, ông cũng đã nói, lúc đó tôi bị hạ xuân dược, làm tôi tưởng
đang nằm mơ … “Dương Minh nghe Trần Phi nói mình đã cấu thành tội cưỡng gian,
nhất thời mơ hồ ! Cưỡng gian là một trọng tội a, bèo lắm cũng phải bốc khoảng
mười tám cuốn.
“Dương Minh, tuy tôi đồng tình với cậu, nhưng cậu phải biết rằng, theo quy
định số 236 về điều luật cưỡng gian, có ghi rằng, dùng bao lực, uy hiếp hoặc
thủ đoạn khác khống chế ý chí của người bị hại, rồi dùng sức mạnh để phát sinh
quan hệ với người đó. Pháp luật không chấp nhận khuyết điểm cưỡng gian, cho
nên bất kể dưới tình huống này, cũng là làm trái với ý muốn của người bị hại,
phát sinh quan hệ! Hơn nữa, cũng tại cậu chủ quan, có ý muốn cùng người bị hại
phát sinh quan hệ. Tình dược này không phải là vật chứng để cậu thoát tội
được. Cậu cho rằng đang nằm mơ, nhưng cái này cũng là chỉ “ CHO RẰNG” không
thể là lý do ! Cho nên, kết quả cuối cùng, nên tôi cũng không thể nói trước,
đợi pháp đình phán quyết !”
Dương Minh hít sâu một hơn, giờ phút này hắn đã vô cùng trấn định, cho dù là
nguyên nhân gì, thì bản thân vẫn là sai. Người con gái kia vô tội, có hận thì
chỉ hận bản thân dễ dàng tin tưởng Vương Chí Đào, đến ăn một bữa cơm như vậy !
Dương Minh rốt cục cũng đã hiểu cái gì gọi là tham nhỏ thì thiệt thòi lớn.
Hiện tại là ví dụ tốt nhất.
“ Đội trưởng Trần, theo ông thì chuyện của tôi sẽ bị tù mấy năm ?” Dương Minh
bây giờ đã hoàn toàn chấp nhận số mệnh, chuyện đã như vậy, chỉ có thể thản
nhiên đối mặt. Dù Dương Minh bây giờ vô cùng hối hận, cảm thấy có lỗi với cha
với mẹ, càng có lỗi với Triệu Oánh, sau này thật sự không còn mặt mũi nhìn bọn
họ ! Nhưng điều Dương Minh cảm thấy chua xót nhất chính là … người con gái
kia, nàng chính là vật hy sinh của Vương Chí Đào.
“ Tôi đã nói rồi, chuyện này, tôi khó nói trước lắm. Với kinh nghiệm trước
kia, pháp đình dựa theo chứng từ của người bị hại, cộng với lời khai của người
bị hại với cậu trong quá trình gây án. Rất có thể câu nói đầu tiên sẽ ảnh
hưởng đến phán quyết cuối cùng. Và hội đồng phúc thẩm sẽ dựa theo sự thương
tổn của người bị hại mà đưa ra kết luận cuối cùng” Trần Phi giải thích.
“ Tôi có thể đi gặp người con gái kia không ?” Dương Minh mặc dù không muốn
cầu xin nàng tha thứ, nhưng cũng mong nói cho nàng biết, hắn cũng là người bị
hại.
“ Việc này không được, nghi phạm không được tiếp xúc với người bị hại. Cả hai
chỉ có thể gặp nhau trước tòa. Nhưng tôi có thể đem chuyện của cậu nói cho cô
ấy rõ, hy vọng có thể tranh thủ lượng giải, cầu xin nàng trước tòa nói vài lời
ngon ngọt cho cậu “ Trần Phi nói tiếp : “ Tôi chỉ có thể làm vậy, cậu trai
trẻ, đừng nản chí, đường đi của con người, cuối cùng cũng đều dẫn đến La Mã,
trên đời này không phải cũng có rất nhiều người từ trong tù ra mà trở thành
người tốt sao ?”
Dương Minh gật đầu, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.
Hạ Tuyết mặc dù chán ghét Dương Minh, nhưng chuyện này có liên quan đến cả
tiền đồ của hắn, nên không dám làm càng, nàng rất kiên nhẫn đem việc Dương
Minh bị người hãm hại nói cho Lâm Chỉ Vận.
Nhưng mà, Lâm Chỉ Vận bây giờ quả thật vẫn còn rất xúc động, căn bản không
nghe thấy gì, không ngừng nói muốn đem Dương Minh ra công lý.
Thời điểm Hạ Tuyết nói kết quả cho Dương Minh, hắn cũng chỉ biết cười một cách
chua xót. Hắn đã sớm biết trước kết quả này, người ta sao lại đồng tình được !
Hạ Tuyết bỗng cảm thấy Dương Minh thật đáng thương, nhìn vẻ mặt thất vọng của
hắn, Hạ Tuyết không khỏi có chút đồng tình. Vồn dĩ hắn có một tiền đồ rộng mở,
nhưng bởi vì cuộc đời luôn nhiều bất ngờ, biến con người thành nhiều dạng khác
nhau.
Án tử sắp có, Dương Minh phối hợp rất tốt, thừa nhận hành vi phạm tội của
mình, kế tiếp chờ được chuyển sang trại tạm giam.
Sau chấn song của ngục cảnh sát, Dương Minh nhìn thấy cha me hắn.
Cha của Dương Minh sau khi biết chuyện, rõ ràng đã già đi rất nhiều, tóc bạc
cũng trở nên nhiều hơn.
“ Đại Minh, cha và mẹ con không hề trách con. Con đường này là do con tự chọn,
hy vọng nó có thể giáo huấn con, cha và mẹ sẽ chờ con trở về !” Dương phụ rất
bình tĩnh nói.
“ Đại Minh, mẹ tin con không cố ý làm vậy, nhưng luật là luật, quốc pháp vô
tình, con cũng đừng oán trời trách người !” Dương mẫu an ủi.
“ Cha, me, con không oán không trách ai cả. Tất cả là do con gây ra, con nên
gánh chịu trách nhiệm này. Nhưng con đã làm cho mọi người thất vọng “Dương
Minh lắc đầu, hắn đã thông suốt, không có gì lớn lao, bất quá chỉ ngồi chơi
trong tù mà thôi. Huống hồ bản thân hắn cũng không lo lắng cho tiền đồ của
mình, thân mình bây giờ còn lo chưa xong, tiền đồ về sau là cái quái gì !
“ Tốt, Đại Minh, con đã hiểu đạo lý này, chúng ta cũng yên tâm, như vậy mới là
nam tử hán, không cần lo, bất kể tòa xử thế nào, con cũng yên tâm mà cải tạo.
Chờ sau này ra rồi, đến nhà máy của cha, làm một công nhân cũng được!” Dương
phụ gật đầu nói.
Dương Minh cũng dặn cha mẹ đừng đem chuyện của hắn nói với trường, hắn không
muốn làm Triệu Oánh thương tâm, càng không muốn cho Vương Chí Đào đắc ý, giấu
được thì cứ giấu !
Sau đó, Dương Minh bị áp đến trại tạm giam, chờ ngày ra tòa.
“ Vào đi !” Dương Minh bị đẩy mạnh vào trong một phòng, phía sau vang lên
tiếng khóa cửa loảng xoảng.
Điều kiện trong trại tạm giam ai cũng biết, thậm chí có người còn muốn vào tù
còn hơn ngồi trại. Nơi này điều kiện sống không có, quản lý hỗn loạn, nhân
viên hỗn tạp, lúc nào cũng phát sinh ẩu đả với nhau.
“ Thằng oắt, mày ở đâu ?” Cảnh sát vừa đi, thì một thằng đầu trâu nhìn giống
thiết tháp trừng mắt hỏi Dương Minh.
Dương Minh liếc hắn một cái, không đáp. Hắn không muốn cùng người trong này
phát sinh quan hệ.
“ ĐM, Báo ca nói chuyện với mày, mày điếc hả thằng chó !” Một người gầy như
cây gậy trúc đứng dậy, nắm lấy bả vai của Dương Minh.
“ Buông ra, mày đụng đến tao thử xem ?” Dương Minh khinh thường nói, trong này
mà cứ giả ngoan giả hiền thì thuần túy là trở thành bao cát.
Dương Minh vừa nói xong, cả phòng nhất thời “Ồ” lên, sau đó hai người đứng
dậy, cùng với cây gậy kia là ba người, nhìn chằm chằm Dương Minh. Chỉ có lão
đầu ngồi xổm trong góc là không quan tâm, mọi việc xảy ra trước mắt cũng không
động lòng.
“ Từ từ !” Thiết tháp nói với cây gậy trúc : “ Mày buông nó ra !”
“ Hừ !” Cây gậy trúc hừ lạnh buông vai Dương Minh ra.