“Dương Minh”
“Giới tính?”
Dương Minh cảm thấy buồn cười. Cách thẩm vấn này bao năm vẫn như vậy, giống
hệt như mình thấy trên TV. Lại còn hỏi giới tính của mình, điều này không phải
là thừa sao. Nhưng Dương Minh cũng biết đây là thủ tục của bọn họ, nên cũng
đáp: “Nam”
“Tuổi?”
“Mười tám”
“Nghề nghiệp?”
“Học sinh”
“Địa chỉ nhà?”
“Phòng một, tầng bốn, nhà số sáu tập thể công nhân nhà máy ô tô Hán Giang”
Dương Minh đáp.
“Tối hôm qua cậu làm gì?” Trần Phi đột nhiên đổi câu hỏi.
Tối qua? Dương Minh nghĩ lại, mình gặp phải hai tên cướp, sau đó ra tay dạy
cho chúng một bài học. Sau đó gặp phải một cô bé, muốn mình ngủ với cô ta.
Nhưng mình lại lương thiện, chẳng nhưng không ngủ với cô ta mà còn cho cô ta
một khoản tiền, chỉ có từng đó mà thôi.
“Nghĩ gì mà nghĩ. Tôi đang hỏi cậu, tối qua cậu làm gì, bây giờ nói rõ hết ra
cho tôi” Trần Phi tưởng Dương Minh đang suy nghĩ xem nói dối như thế nào.
“Tối qua, cô giáo Triệu phụ đạo cho tôi đến tám rưỡi, sau đó chúng tôi đi ăn
thịt bò nướng ở phố Đêm”
“Nói trọng điểm” Nữ cảnh sát kia có chút không nhin được trừng mắt nhìn Dương
Minh, lớn tiếng nói.
Dương Minh liếc nhìn nữ cảnh sát này, trong lòng chửi thầm: “Con mẹ mày, đội
trưởng của mày còn chưa nói, mày đã lắm mồm. Nhìn mày gợi cảm như vậy, không
nghĩ tới là một nữ Trương Phi. Xem ra mày vẫn là một con gái già không tìm
được trai, nội tiết mất cân đối nên trút giận sang tao”
“Tốt, cậu tiếp tục nói” Trần Phi khoát tay với nữ cảnh sát, ý bảo cô ta không
được mở miệng.
“Vừa nãy tôi nói đến đâu?” Dương Minh muốn chọc giận nữ cảnh sát kia.
“Cậu không có óc à” Nữ cảnh sát quát.
“Dương Minh, cậu vừa nói đến chỗ ăn thịt bò nướng” Trần Phi nhắc nhở.
“Ồ, đúng, ăn thịt bò nước, cô có thấy đội trưởng của cô thái độ tốt như vậy,
cô nên học hỏi đi. Đồng chí trẻ thường không có kinh nghiệm” Dương Minh ra vẻ
lãnh đạo nói với nữ cảnh sát kia. Hình như bây giờ không phải là đang thẩm vấn
hắn, mà là hắn đang phê bình cấp dưới vậy.
“Mày, mày cứ đắc ý đi. Lát nữa mày sẽ khóc, là kẻ giết người còn đắc ý” Nữ
cảnh sát tức giận nói.
“Được rồi, Hạ Tuyết, cô cũng bớt nói một hai câu đi. Cô như vậy thì tương lai
sao có thể tự mình hành động chứ, khi thẩm vấn người tình nghi kiêng kị nhât
là mình tức giận trước. Như vậy cô chẳng những không hỏi được gì, ngược lại
càng làm tăng vẻ kiêu ngạo của đối tượng” Trần Phi nói: “Hơn nữa, cậu ta có
phải hung thủ giết người hay không, cô nói không tính, tôi nói cũng không
tính, mà phải do tòa án xét xử”
Hạ Tuyết bị Trần Phi dạy bảo ngậm miệng không trả lời được. Cô ta mới tốt
nghiệp từ trường cảnh sát, vào đội cảnh sát hình sự thực tập, vừa rồi bị Dương
Minh nói mấy câu đã giận đến lửa bốc cao ba trượng, quên hết mọi thứ mà giáo
viên đã dạy. Bị Trần Phi nói như vậy, cũng hiểu ra không ít, lập tức ngậm
miệng lại.
“Dương Minh, cậu tiếp tục nói đi” Trần Phi lắc đầu, người mới thường như vậy
cả. Nghĩ lại mấy năm trước mình không khác gì Hạ Tuyết. Nhưng trải qua nhiều
năm kinh nghiệm, Trần Phi đã không thể hiện chút cảm xúc ra bên ngoài.
“Ăn xong thịt bò nướng, chúng tôi đi về, trên đường còn gặp hai tên cướp”
Dương Minh kể lại tình huống lúc đó ra một lần.
“Thằng con trai gầy gò mà cậu nói, khi chúng tôi đến nơi đã không còn dấu hiệu
sống. Sau khi đưa đến bệnh viện, trải qua pháp y đã xác định phổi trào máu làm
hô hấp khó khăn mà chết” Trần Phi nghe xong Dương Minh kể, đột nhiên nói.
“A? Cái gì? Anh nói thằng kia đã chết?” Dương Minh kêu lên kinh hãi, không
nghĩ tới mình quả thực đã giết người.
“Đúng vậy, những lời cậu nói chỉ là một phía. Đồng bọn của nạn nhân bây giờ
vẫn đang hôn mê, chờ sau khi tỉnh lại rồi kết luận” Trần Phi nói.
“Sau khi nó tỉnh lại, có lẽ các anh cũng không hỏi được gì” Dương Minh thở dài
nói: “Tôi đã đánh nó ngất đi trước”
“Cái này cậu không cần lo lắng. Đội kỹ thuật của chúng tôi đã dựng lại hiện
trường, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả. Đến lúc đó cậu có phải là tự vệ hay
không, tự nhiên sẽ có kết luận” Trần Phi nói.
Đúng lúc này, một cảnh sát đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trần Phi liền nói: “Trần
đội trưởng, tên tình nghi kia đã tỉnh. Nhưng anh ta không nói gì, giả vờ ngây
ngốc trong bệnh viện, anh ta nói bị mất trí nhớ”
“Cái gì?” Trần Phi sửng sốt. Trần Phi phá án nhiều năm như vậy, lần đầu tiên
nghe nói có phạm nhân dùng cách này để thoát tội.
“Trần đội trưởng, chúng ta lúc này nên làm gì? Không có chứng cớ, theo tình
huống lúc ấy thì thấy hai người kia nhiều nhất là làm mất trật tự, chúng ta
cũng không định tội lớn được, cùng lắm chỉ tạm giam vài ngày” Người cảnh sát
kia có chút khó xử nói.
Dương Minh ngẩn người, thằng kia nếu mất trí nhớ vậy mình không phải không dễ
thoát tội sao.
“Anh ta thật sự mất trí nhớ sao?” Trần Phi đột nhiên hỏi.
“Điều này tôi cũng không rõ lắm. Nhưng nghe bác sĩ nói, đầu anh ta không bị
thương, theo kết luận không thể nào mất trí nhớ. Hơn nữa tôi cảm thấy anh ta
đang giả vờ” Người cảnh sát này nói.
Trần Phi không khỏi trầm ngâm suy nghĩ. Nếu dựa theo tình huống trước mặt, tội
danh của người này không lớn, có thể ngay cả xử phạt cũng không bị, hắn vì sao
muốn giả mất trí chứ?
“Chẳng lẽ nó muốn giấu diếm điều gì? Không cần thiết, tội này cũng không lớn
mà?” Trần Phi lẩm bẩm nói.
Giấu diếm? Đầu Dương Minh đột nhiên lóe lên một tia sáng, một người nếu mất
trí nhớ vậy hắn có khả năng quên cái gì? Nghĩ đến những truyện mà mình đã đọc
trên mạng, đúng, là thân phận.
Nếu một người mất trí nhớ, rất có thể làm người khác quên đi thân phận trước
ki của hắn.
“Trần đội trưởng, tôi thấy theo luật an ninh trật tự thì chỉ có thể tạm giữ
anh ta vài ngày” Người cảnh sát kia đề nghị.
“Chờ một chút” Dương Minh đột nhiên kêu lên: “Các đồng chí đã điều tra thân
phận của người này chưa?”
“Thân phận? Điều tra thân phận làm gì? Cậu không nghe thấy anh ta bị mất trí
nhớ sao, chúng tôi sao có thể điều tra?” Nữ cảnh sát Hạ Tuyết bất mãn nói.
“Có thể chụp ảnh đưa lên mạng xác minh” Dương Minh nói.
“Cậu nghĩ rằng chúng tôi cả ngày không có chuyện gì để làm sao? Chuyện gì cũng
muốn mạng?” Hạ Tuyết cả giận nói.
“Không sai, Dương Minh nói rất đúng. Các đồng chí lập tức chụp ảnh hai người
đó đưa lên mạng, để cơ quan cảnh sát các nơi tiến hành xác minh thân phận của
bọn họ” Trần Phi giật mình hiểu ra gật đầu nói.
“Vâng, Trần đội trưởng” Người cảnh sát kia xoay người đi ra ngoài.
Trần Phi giơ ngón tay cái lên với Dương Minh: “Không sai, cậu nhóc, tôi rất
thích cậu”