Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh do dự biết hắn đã động tâm. Nàng trước kia cũng
chưa bao giờ làm chuyện này, hôm nay là lần đầu. Mặc dù là bị ép nhưng là có
cô gái nào lại muốn lần đầu tiên của mình lại cho một ông già đáng ghét chứ.
Nàng cảm thấy Dương Minh cũng không tệ lắm, trông khá đẹp trai, bán cho ai đều
là bán, không bằng bán cho Dương Minh.
Nếu như đứng ở chỗ này không phải là Lâm Chỉ Vận mà là một kỹ nữ kinh nghiệm
phong phú thì các nàng nhất định sẽ khinh thường không để ý đến người như
Dương Minh. Bởi vì Dương Minh mặc một bộ quần áo rẻ tiền, vừa nhìn đã biết là
một thằng nghèo.
“Ba nghìn, chỉ cần ba nghìn là được” Lâm Chỉ Vận thừa dịp lửa nóng, nói.
“Cái gì?” Ba nghìn? Còn chỉ cần ba nghìn? Dương Minh trợn trừng mắt, đây sao
gọi là bán, mà phải là ăn cướp. Dương Minh mặc dù không đi tìm gái, nhưng vẫn
biết giá cả, hàng bình thường hai trăm đồng, tốt hơn một chút nhiều nhất là ba
trăm đồng. Con bé này vừa há mồm đã đòi ba nghìn, dù cho mày ra vẻ trong sáng
thuần khiết hơn nữa cũng không đến cái giá trên trời đó.
“Em, em là lần đầu tiên” Lâm Chỉ Vận nhìn thấy dáng vẻ đó của Dương Minh, hơi
suy nghĩ một chút liền biết sao Dương Minh lại như vậy. Nhưng ba nghìn, Lâm
Chỉ Vận cũng cảm giác không đắt một chút nào, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng
sẽ không làm chuyện như thế này.
“Lần đầu tiên? Nói như vậy cô là một đứa còn trinh?” Dương Minh nhìn Lâm Chỉ
Vận một cái rồi hỏi. Có không ít đứa giả vờ còn trinh gạt gà rừng, không phải
nhìn tao còn trẻ nên cho tao là một thằng ngốc, định lừa tao đó chứ?
“…” Lâm Chỉ Vận xấu hổ gật đầu.
Dương Minh nhìn chằm chằm vào hai mắt Lâm Chỉ Vận một lúc lâu, sau đó từ từ
hỏi: “Một khi đã là lần đầu tiên, vì sao còn muốn bán?”
Hai mắt là cửa sổ tâm hồn, những lời này chưa bao giờ sai. Động tác và vẻ mặt
của một người dù đóng đạt đến đâu, nhưng ánh mắt không thể nào gạt được người.
Muốn về lừa người, Dương Minh có thể nói là ông tổ. Ngoại trừ không dám lừa bố
mẹ, trước mặt người khác Dương Minh nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập
loạn, miệng trơn như bôi mỡ, xuất khẩu thành thơ.
Sau khi cẩn thận quan sát, Dương Minh cảm giác được cô bé trước mặt không
giống như đang gạt người. Từ trong mắt của cô ta, Dương Minh đọc được một tia
khổ sở và bất đắc dĩ.
“Dùng tiền cứu mạng” Lâm Chỉ Vận không muốn nói nhiều về chuyện của mình. Nàng
cũng đã nghĩ rồi, lấy ra bán cũng là một lần duy nhất, cho nên nàng không muốn
có người khác tìm được mình.
“Cứu mạng?” Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận một chút, cảm giác được cô nàng mặc dù
khá gầy, nhưng không giống như người bị bệnh nặng, không khỏi tò mò hỏi: “Cô
nói rõ mọi chuyện ra, tôi sẽ mua cô”.
Lâm Chỉ Vận do dự một chút. Nàng trước đó đã hỏi qua, kỹ nữ ngủ với khách
nhiều nhất cũng chỉ là ba trăm, năm trăm đồng. Ba nghìn tuyệt đối là giá trên
trời. Mình nếu như từ chối anh ta, vậy có thể tìm được người đồng ý với cái
giá này cũng khó nói được. Vì vậy Lâm Chỉ Vận cắn răng một cái rồi kể lại
chuyện của mình với Dương Minh: “Cha em bị xe đụng, thằng lái xe bỏ chạy. Tất
cả tiền trong nhà đều đã đóng viện phí cho cha nhưng vẫn không đủ. Bệnh viện
nói nếu như ngày mai không nộp ba nghìn đồng tiền thuốc, vậy không cho uống
thuốc nữa” Vừa nói, Lâm Chỉ Vận không nhịn được mà khóc.
Dương Minh nhìn nàng, mặc dù hắn rất muốn mang cô nhóc này lên giường. Nhưng
hắn biết nếu hắn thật sự làm như vậy thì hắn không bằng súc sinh. Dương Minh
tự nhận mình không phải là người tốt, nhưng không phải là người thừa lúc người
ta nguy khốn mà làm tới.
“Ai” Dương Minh thở dài, còn nghĩ rằng mình hôm nay được một món tiền lớn,
không nghĩ tới chưa nóng túi đã phải bỏ ra.
Dương Minh móc hơn bốn ngàn đồng lấy được từ trên người thằng con trai gầy gò
lúc tối ra, lấy hai trăm đồng của mình, số còn lại nhét hết vào trong tay cô
bé: “Lấy đóng tiền cho bố cô đi, những nơi thế này đừng bao giờ tới nữa”.
Lúc này đến lượt Lâm Chỉ Vận trợn trừng mắt. Nàng nhìn theo bóng lưng của
Dương Minh mà cảm thấy khó tin. Anh ta cứ như vậy đưa cho mình một món tiền
lớn rồi đi luôn? Mấy ngày nay Lâm Chỉ Vận nếm đủ mọi lạnh lùng của thế gian.
Họ hàng thân thích thấy bố gặp chuyện không may đều tránh mặt đi, mà nói gì
bệnh viện cũng không gia hạn tiền thuốc cho bố. Vậy mà một người không quen
không biết lại đưa cho mình nhiều tiền như vậy, lại không đòi hỏi bất cứ thứ
gì?
Lâm Chỉ Vận nhìn thoáng qua số tiền trong tay, tuyệt đối không chỉ có ba
nghìn. Anh ta sao lại đưa tiền lại không muốn mình chứ? Chẳng lẽ mình quá kém?
Không phải, mình là một trong những hoa hậu của trường, bình thường có rất
nhiều nam sinh theo đuổi mình. Nghĩ đến đây, Lâm Chỉ Vận đột nhiên cảm thấy có
chút mất mát.
Nhưng nếu tiền đã đến tay, Lâm Chỉ Vận không còn lòng dạ nào mà suy nghĩ
chuyện khác, đi thật nhanh về phía bệnh viện.
……………………
Dương Minh về đến nhà, không nghĩ tới bố mẹ còn chưa ngủ, đang chờ xem TV chờ
hắn về. Dương Minh không muốn bố mẹ lo lắng, vì vậy nghiêng người đi nhanh về
phòng.
“Đại Minh, mời cô giáo ăn cơm chưa?” Dương Phụ hỏi.
“Ăn, đúng rồi bố, tiền không dùng hết, mai con đưa cho bố” Dương Minh bây giờ
sợ bố phát hiện ra vết thương trên mặt mình, muốn nhanh chóng chạy vào phòng.
“Không cần, con giữ lại mua đồ dùng đi” Dương Phụ nói: “Hiếm khi con chú tâm
vào học”.
“Vậy con cảm ơn bố, con về phòng đây” Chân Dương Minh như bôi mỡ, nhanh chóng
bước về phòng.
“Chờ chút, Đại Minh, mặt con sao vậy?” Dương Mẫu đột nhiên đứng dậy, đi đến
trước mặt Dương Minh, kinh ngạc hỏi.
“Không, không có gì. Bố mẹ, con mệt, phải vào phòng nghỉ” Dương Minh vô ý thức
lấy tay che mặt.
“Đứng lại, quay đầu ra đây” Dương Phụ đột nhiên quát lên.
Dương Minh không còn cách nào khác, đành phải nơm nớp lo sợ dừng chân lại,
quay mặt ra.
Dương Phụ chỉ nhìn một cái, mặt mày tái xanh: “Sao lại thế này? Có phải lại
đánh nhau. Tao còn tưởng mày gần đây chăm chỉ học hành, không ngờ mày vẫn như
vậy. Thật sự muốn tao tức chết phải không”.
“Bố, con…” Dương Minh muốn giải thích nhưng đã bị Dương Phụ cắt ngang: “Mày
không học hành gì hết. Mày nói mau, hôm nay mày lại đi đâu? Giỏi, mày dám lừa
tiền tao nói là mời cô giáo ăn cơm. Tao thấy mày là đi tìm đám mèo mả gà đồng
mà thôi”