Dương Minh đã đánh gã một thằng, giờ phút này trong lòng đã nắm chắc mười
phần, cũng không e ngại, nhìn thằng này một cái nói: “Bọn mày trước hết không
nói quy củ, vốn bọn mày có thể cầm tiền rời đi, chúng ta từ nay về sau không
xâm phạm gì nhau, nhưng là bọn mày ép tao phải ra tay”
“Thằng chó, lớn lối nhỉ, vậy ông mày sẽ chơi với mày” Thằng này rất nhanh đá
một đá.
Dương Minh cả kinh, thằng này nhìn thì gầy gò nhưng thân thủ cũng không yếu.
So với thằng cầm dao kia thì linh hoạt hơn rất nhiều. Trách không được vừa rồi
bị trúng một đấm của nó, xem ra cũng không phải ngẫu nhiên.
Tốc độ của thằng này mặc dù rất nhanh, nhưng Dương Minh cũng không phải tay
vừa, nhiều năm đánh nhau, thân kinh bách chiến, nên dễ dàng tránh được một đá
của thằng này, sau đó đá lại một đá.
Thằng này lui về phía sau thật nhanh, một đá của Dương Minh vào khoảng không.
Nhưng Dương Minh thèm để ý, bởi vì một đá không trúng thì sao, chiêu độc chính
là cú đá thứ hai.
Đây là chiêu thức rất khó của Dương Minh, mấy hôm trước từng dùng nó so chiêu
với người của Kim Cương. Nhưng thằng này làm sao biết được, nó thấy chân Dương
Minh đá vào khoảng không, liền buông lỏng cảnh giác, sao nghĩ được rằng cú đá
thứ hai của Dương Minh lại ở ngay phía sau.
“Bịch” Một tiếng động vang lên, thằng này nhìn thấy chân Dương Minh đã đá
trúng ngực mình, ngay sau đó là cảm giác đau đớn ngã xuống mặt đất, trong nháy
mắt cảm nhận được xương ngực mình đã bị đá gãy.
Dương Minh cũng không thèm nhìn thằng này một cái, bởi vì căn bản không cần
phải nhìn, dưới cú đá này không thể nào có ai đứng lên được. Dương Minh nhặt
ví của Triệu Oánh rơi trên đất lên, sau đó lại xoay người đi tới bên cạnh
thằng này, đưa tay sờ sờ người nó một lát, lấy ra một nắm tiền, trong đó có
hai trăm đồng của Dương Minh.
Dương Minh đánh giá một chút, khoảng chừng có ba bốn nghìn đồng. Dương Minh
vốn nghĩ chỉ lấy lại hai trăm của mình là được, nhưng lại nghĩ đến số tiền này
khẳng định là tiền bất nghĩa mà hai thằng chó này cướp được, nên cũng thuận
tay nhét vào trong túi.
Dương Minh vốn muốn đi, nhưng thấy miệng mũi thằng gầy còm này không ngừng
chảy máu. Vừa rồi Dương Minh đã dùng hết toàn lực, ít nhất mấy trăm cân nện
vào ngực nó, không bị nội thương cũng lạ.
Dương Minh nhìn thằng này gầy còm như vậy, sợ nếu cứ như vậy nó sẽ chết đến
lúc đó mình thành tội phạm giết người. Nên đi đến trạm điện thoại thẻ bên
cạnh, gọi số 110, nói là thấy hai người bị thương đang nằm ở ven đường.
Không lâu sau, đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ phía xa xa, Dương Minh
nghĩ thầm cảnh sát bây giờ làm việc thật cố gắng, lúc này mới yên tâm rời đi.
Nhìn hai bên đường rất trống trải, xem ra Triệu Oánh đã chạy thật xa. Dương
Minh lắc đầu, đi cùng người đẹp cũng không phải chuyện gì cũng tốt, liên tục
bị cướp hai lần, tuy nói lần đầu là do Kim Cương làm giở trò, nhưng cuối cùng
vẫn do vẻ xinh đẹp của Triệu Oánh gây họa.
Đang lúc Dương Minh nhìn xung quanh tìm kiếm Triệu Oánh, Dương Minh đột nhiên
phát hiện có một người ở phía sau thùng rác cách đó không xa. Không phải trùng
hợp thế chứ? Chẳng lẽ mình giống như thằng có nhiều tiền sao?
Nhìn xuyên qua thùng rác, Dương Minh nhìn kỹ không khỏi tức cười, thì ra người
này là Triệu Oánh. Triệu Oánh đang rất cẩn thận thò đầu ra khỏi thùng rác nhìn
về phía mình.
Hai người cách nhau rất xa, Dương Minh nhìn thấy rõ Triệu Oánh, nhưng Triệu
Oánh lại không thấy rõ tình huống bên này. Dương Minh giơ tay lên hua hua hai
cái, ý bảo Triệu Oánh là đã không có việc gì.
Triệu Oánh xác định đã an toàn mới từ sau thùng rác đi ra, chạy nhanh đến bên
cạnh Dương Minh, vỗ vỗ ngực đang phập phồng vì hoảng sợ, nói: “Sợ chết chị,
Dương Minh, em không sao chứ?” Vừa nói vừa vội vàng cầm tay Dương Minh, ân cần
hỏi.
Dương Minh nhìn chằm chằm vào ngực Triệu Oánh, trong miệng lắp bắp nói: “Để em
sờ vài cái là tốt ngay”
Triệu Oánh không nghe rõ Dương Minh nói gì, trong đêm cũng không nhìn thấy vẻ
mặt của Dương Minh, kỳ quái hỏi: “Em nói gì?”
“Không có gì, chị Oánh, chị thấy mặt em thế này, sau này tìm được vợ không?”
Dương Minh chỉ vào vết tím đen trên mặt, trêu Triệu Oánh. Dương Minh lần này
chỉ bị ăn một đấm, còn không nghiêm trọng như lần trước. Nhưng là bị đánh vào
mặt nên nhìn rất dọa người.
“A” Triệu Oánh nhìn thấy nửa mặt Dương Minh đang sưng vù và tím bầm lên, sợ
đến mức kêu lên: “Sưng to như vậy, còn nói đùa được”
“Em không phải là đang nói đùa, em quan tâm đến chuyện cả đời em mà. Người
sống nhờ bộ mặt, cây sống nhờ vỏ, mặt em như thế này, cũng mất đi ý nghĩ sống”
Mặt Dương Minh thực ra chẳng có chuyện gì, không đến một đêm là vết sưng trên
mặt sẽ hết. Hồi cấp hai đánh nhau với đám lưu manh bên ngoài, bị người dùng
gạch đập chảy máu đầu cũng là chuyện bình thường. Nhưng đây chỉ là lúc đầu,
sau này là Dương Minh đánh người khác chảy máu đầu.
“Dương Minh. Em nghiêm chỉnh chút được không” Triệu Oánh có chút tức giận:
“Chị đã nói, sau này chị làm vợ em. Chúng ta bây giờ phải đến bệnh viện”
Triệu Oánh quýnh nên nói thẳng câu: “Sau này chị làm vợ em”, nói xong liền cảm
thấy không ổn. Triệu Oánh nói những lời này với điều kiện là Dương Minh không
tìm được vợ. Nhưng bây giờ đã nói ra miệng, nếu còn bổ sung thêm thì ngược lại
là mình giả bộ. như vậy chẳng may Dương Minh cảm thấy đang bị mình lừa thì sẽ
làm cho cậu ta hiểu lầm sẽ không tốt. Nhìn thấy vẻ mặt Dương Minh không có gì
khác lạ, Triệu Oánh tin rằng Dương Minh không nghe ra.
Dương Minh mặc dù điểm môn văn rất thấp, nhưng không có nghĩa là trình độ văn
học không tốt. Dương Minh chỉ là không rõ được hàm nghĩa và thi từ của tác giả
mà thôi, nhưng cách dùng câu lại nghiên cứu rất sâu. Nếu không cũng không thể
lần nào cũng làm Triệu Oánh á khẩu không trả lời được. Dương Minh bây giờ hận
không có một máy ghi âm để ghi những lời này của Triệu Oánh lại làm chứng cớ,
đây là liên quan đến chuyện cả đời mình mà.
Ai biết được, trên đời này có bao đôi tình nhân thề non hẹn biển theo năm
tháng cũng trôi thành mây khói.
“Chị chắc chắn?” Dương Minh cảm giác Triệu Oánh không phải người nói mà không
hề suy nghĩ.
“Chắc chắn, nhanh đến bệnh viện đi” Triệu Oánh lúc này đang lo lắng cho vết
thương của Dương Minh, cũng không quản nhiều như vậy.
“Đi viện làm gì, chúng ta về nhà chị đi” Dương Minh đề nghị.
“Về nhà chị? Về nhà chị làm gì?” Triệu Oánh sửng sốt. Vừa mới đáp ứng cậu bé
này, không phải cậu ta bây giờ muốn mình làm vợ cậu ta đó chứ? Nghĩ đến đây,
mặt Triệu Oánh lại đỏ lên.