Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 249: Cuộc nói chuyện kỳ quặc – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 249: Cuộc nói chuyện kỳ quặc

“Tôi là Dương Minh, đã gặp cậu hôm khai giảng. Cậu còn giúp tôi tìm tòa nhà
khoa máy tính” Dương Minh vừa cười vừa nói.

“Cậu chính là Dương Minh” Trương Uy Hàn kinh ngạc nói: “Tôi nhớ rồi, lần đó
gặp phải một cô gái xinh đẹp, cậu không để ý đến cô ta mà gọi gái đến”

Dương Minh nghe xong toát mồ hôi, cái gì mà tôi gọi, không phải nghe mày nói.
Chẳng qua lời đắc tội này Dương Minh không nói lung tung: “Đúng, cậu nhớ ra
rồi à?”

“Nhớ rồi” Trương Uy Hàn gật đầu: “Ồ, thì ra cậu là con nuôi của Lưu giáo sư à”

“Ha ha” Dương Minh cười cười xem như trả lời hắn: “Đúng, bố nuôi tôi bảo cậu
đưa gì cho tôi….”

“Ở đây. Cậu nhìn tôi kìa, quên mất việc chính” Trương Uy Hàn xấu hổ cười nói.

“Không sao, thật ra làm phiền cậu phải đưa đến cho tôi” Dương Minh cảm ơn.

“Không phiền. Đúng, Dương Minh, tôi muốn làm nghiên cứu sinh của Lưu giáo sư,
cậu có thể nói giúp tôi vài câu không?” Trương Uy Hàn nịnh nọt nói.

“Nghiên cứu sinh? Lưu giáo sư không phải khoa lịch sử sao? Cậu học khoa máy
tính, hình như không giống nhau?” Dương Minh kinh ngạc nói: “Hơn nữa nghiên
cứu sinh khác tiến sĩ, cậu trực tiếp thi là được, cần gì phải tìm người?”

“Hắc, cậu không biết à, nghiên cứu sinh của Lưu giáo sư rất nổi tiếng” Trương
Uy Hàn nói: “Có mấy giáo sư ở khoa lịch sử, nhưng tất cả mọi người đều muốn
làm học trò của Lưu giáo sư. Nếu tốt, sau này ra trường sẽ được các công ty
trang sức lớn mời làm, một tháng kiếm một vạn cũng đơn giản”

Dương Minh thực sự không nghĩ tới. Chẳng qua nghĩ đến danh tiếng của Lưu Duy
Sơn trong ngành trang sức, học trò của ông nổi tiếng cũng là bình thường.
Chẳng qua người này đâu phải chuyên nghiệp?

“Máy tính không phải cũng là nghề hot sao? Nghe nói sau khi tốt nghiệp đại
học, rất nhiều đều có lương cao mà” Dương Minh hỏi.

“Hắc, huynh đệ, mày không biết rồi. Ngành máy tính bây giờ thoạt nhìn đứng đầu
nhưng trên thực tế đã bão hòa. Các công ty tuyển người đều không dựa vào bằng
cấp mà dựa vào năng lực. Mày không thấy sinh viên tốt nghiệp khoa máy tính
chúng ta sau này hầu hết đều đi học Java sao. Kiến thức căn bản trong trường
không đủ. Người có thể kiếm được hơn vạn không phải không có. Có nhưng rất ít,
mà những thằng đó đều rất giỏi” Trương Uy Hàn lắc đầu: “Mày nhìn tao này, suốt
ngày bận rộn với hội sinh viên, bình thường lại đi bán vài thứ linh tinh, đâu
có thời gian mà đi học thực sự. Bây giờ khác với những năm tám mươi, chín
mươi. Sinh viên thời ấy rất nổi tiếng. Bây giờ sinh viên nhiều vô kể, không có
bản lĩnh thực thì công ty nào cần mày”

Dương Minh nghe xong gật đầu nói: “Mày nói cũng đúng, chẳng qua mày chuyển
ngành như vậy có được không?”

“Sao lại không được, nghiên cứu sinh khoa lịch sử hầu hết đều dựa vào trí nhớ,
tìm thời gian đột kích một chút là được. Nếu như có thể trở thành học trò của
Lưu Duy Sơn, vậy không khác gì diều gặp gió. Huynh đệ, hai ta coi như có
duyên, cậu có thể giúp ông anh này không?” Trương Uy Hàn nhìn Dương Minh với
vẻ cầu khẩn.

“Được rồi, được rồi, chuyện của cậu tôi sẽ nói với bố nuôi. Chẳng qua điều
kiện đầu tiên là cậu phải thi được. Nếu cậu không đủ điểm, tôi cũng không biết
mở miệng nói như thế nào?” Dương Minh quyết định đẩy cái, đến lúc đó nói tiếp.

Không ngờ rằng Trương Uy Hàn nghe xong mừng rỡ, nói: “Bạn thân, cứ như lời cậu
nói. Có những lời của cậu, tôi yên tâm rồi. Cái khác không dám nói, nhưng thư
xác nhận lại rất giỏi, đến lúc đó đừng quên giúp bạn thân đó”

Dương Minh gật đầu, cảm thấy là lạ.

Sau khi nói mấy câu với Trương Uy Hàn, hắn vội vàng chạy đến cục cảnh sát Tùng
Giang. Hongkong đã về hơn mười năm, nhưng do nhiều nguyên nhân nên muốn đến
Hongkong vẫn cần giấy thông hành.

Dân cư ở các thành phố chính của tỉnh có thể dựa vào chứng minh thư và hộ khẩu
mà trực tiếp đến Hongkong. Nhưng Tùng Giang là thành phố loại hai, nên muốn
đến Hongkong phải có giấy xác nhận, phải đi theo đoàn du lịch. Cái này rất bất
tiện, sau khi kiểm tra phòng phải đi theo đoàn. Cho nên Lưu Duy Sơn bảo hội
đấu giá Hongkong gửi giấy mời. Dương Minh dựa vào giấy mời có thể xin giấy
chứng nhận.

Đi đến cửa cục cảnh sát, Dương Minh không khỏi thở dài, mình trước kia đã đến
đây N lần. Nhưng đều là bị cảnh sát bắt tới, không nghĩ tới có hôm mình đường
đường chính chính tiến vào.

Dương Minh gọi điện cho cảnh sát Trần mà Lưu Duy Sơn giới thiệu. Rất nhanh có
người nghe điện, là một cô gái: “Đây là đội cảnh sát hình sự thành phố, xin
hỏi anh có chuyện gì?”

“Tôi tìm cảnh sát Trần” Dương Minh vội vàng nói.

“Anh chờ chút” Nữ cảnh sát nói, một lát sau đổi thành giọng nam: “Alô, chào
cậu, tôi là cảnh sát Trần, xin hỏi cậu là ai?”

“Chào anh, cảnh sát Trần, Lưu Duy Sơn là bố nuôi của tôi. Bố nuôi bảo tôi tới
tìm anh” Dương Minh nói.

“Ồ, cậu chính là con nuôi của Lưu giáo sư, đến lấy giấy thông hành đến
Hongkong hả? Cậu lên tầng hai, phòng 206” Cảnh sát Trần nói.

“Được, tôi đến đây” Dương Minh tắt máy, lắc đầu, sao hắn cảm thấy giọng này
quen quen, trước kia hình như đã nghe qua?

Dương Minh lên tầng hai, tìm được phòng 206, gõ cửa.

“Mời vào” Vừa nói, cửa phòng 206 mở ra, một người đàn ông thò đầu ra.

“Chú Trần?” Dương Minh sửng sốt.

“Dương Minh?” Trần Phi cũng kinh ngạc.

“Chú chính là cảnh sát Trần?” Dương Minh kinh ngạc nói, thật khéo, thì ra cảnh
sát Trần mà bố nuôi nói lại là Trần Phi.

“Cậu nhóc này hỏi không phải thừa sao. Tôi họ Trần, không gọi là cảnh sát
Trần, chẳng lẽ là cảnh sát Vương, cảnh sát Trương?” Trần Phi vỗ vỗ lưng Dương
Minh một cái.

“Ha ha, cháu chỉ kinh ngạc thôi mà” Dương Minh lắc đầu cười nói.

“Sao, cậu muốn đi du lịch Hongkong?” Trần Mộng Nghiên nhận túi tài liệu trong
tay Dương Minh, hỏi.

“Du lịch gì ạ, cháu đi tham gia một hội đấu giá với bố nuôi” Dương Minh nói:
“Bố nuôi mang cháu đi học hỏi”

“Ha ha, Hạ Tuyết, cô đến đây” Trần Phi vẫy vẫy tay nói với Hạ Tuyết: “Cô sang
cục xuất cảnh hỏi một chút, xem làm giấy thông hành sang Hongkong cần thủ tục
gì”

“Vâng, Trần đội trưởng” Một nữ cảnh sát xinh đẹp gật đầu, đó chính là nữ cảnh
sát bắt Dương Minh lần trước.

Thấy Hạ Tuyết, Dương Minh có chút xấu hổ. Lần trước mình bị nàng nhìn thấy JJ.
Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người ra khỏi phòng.

“Sao, học có bận lắm không?” Nhân lúc Hạ Tuyết ra ngoài, Trần Phi hỏi chuyện
Dương Minh.

“Cũng không có gì ạ, dễ hơn lúc học cấp ba ạ” Dương Minh cười nói.

“Đúng rồi, vào đại học, không có chuyện gì lớn hết” Trần Phi gật đầu: “Đúng,
cô gái trước kia cậu nói, cậu có theo đuổi được không?”

“Hả?” Dương Minh sửng sốt, không ngờ Trần Phi lại nhiều chuyện thế, vì vậy
lúng túng: “Cũng được ạ”

“Cũng được là có ý gì?” Trần Phi hỏi.

Dương Minh vốn định nói cho qua chuyện. Theo hắn nghĩ Trần Phi sẽ không dây
dưa với vấn đề này. Nhưng không ngờ Trần Phi lại không buông tha hắn.

Không còn cách nào, tập đoàn đành phải nói: “Cô ấy không để ý đến cháu, cháu
cũng không có biện pháp ạ”

“Không để ý đến cậu?” Trần Phi nhíu mày. Con gái mình hôm qua về nhà mơ mơ
màng màng, Trần Phi thấy rõ trong mắt. Hỏi thì nó không chịu nói. Trần Phi là
người từng trải nên đương nhiên biết là con gái có vấn đề về chuyện tình cảm.
Hôm nay thấy Dương Minh, Trần Phi đương nhiên muốn hỏi rõ ràng.

“Vâng ạ” Dương Minh gật đầu: “Chú Trần, chúng ta không nhắc đến chuyện này
nữa. Hạ Tuyết kia… có phải là có thành kiến với cháu?”

“Cậu không cần để ý đến cô ta” Trần Phi xua tay: “Nói đến cô bạn cậu đi, sao
lại không để ý đến cậu? Cậu làm cô ấy tức sao?”

“Xem như vậy ạ” Dương Minh dở khóc dở cười: “Chú Trần, sao chú lại cảm thấy
hứng thú với chuyện tình cảm của cháu thế? Yêu sớm hình như không phải chuyện
cảnh sát cần quản mà?”

“Chú Trần là trưởng bối của cậu, hiển nhiên muốn quan tâm đến sự trưởng thành
của cậu. Đây coi như là giám sát” Trần Phi cười xấu hổ: “Con gái mà, lừa chút
là được mà. Đúng nghe nói các cô gái rất thích phim hoạt hình Công tử ở
Hongkong. Cậu vừa lúc đi Hongkong, mua một bộ về cho bạn gái, có lẽ cô ta sẽ
vui vẻ mà tha thứ cho cậu”

“???” Dương Minh nghe Trần Phi nói không khỏi nghi ngờ? Phim hoạt hình Công
tử? Các cô gái đều thích? Nhưng nếu Trần Mộng Nghiên không thích thì sao? Trần
Phi hôm nay nói chuyện thật kỳ quái.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.