Tôn Chí Vĩ vốn định nhờ Tôn Khiết tìm hung thủ gây án. Chẳng qua nghĩ mãi thì
đúng là do mình ra vẻ nên mới bị đánh. Nếu nói chuyện này cho Tôn Khiết, có lẽ
sau này chị sẽ không cho mình mượn xe. Nghĩ đến đây Tôn Chí Vĩ cũng chỉ có thể
ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhất định bởi vì lúc trước mình thấy tên ôn thần Dương Minh kia. Cứ gặp phải
hắn là có chuyện không may xảy ra. Tôn Chí Vĩ oán hận nghĩ.
Cảnh sát hỏi hắn có lập án hay không, Tôn Chí Vĩ lắc đầu chán nản, chuyện này
không thể để chị biết. Cảnh sát thấy người bị hại không có yêu cầu nên không
quản. Mặc dù vết thương trên người Tôn Chí Vĩ nhìn có vẻ nặng, nhưng mấy thằng
đánh người đều lão luyện, chỉ đánh vào chỗ thịt dày, không tổn thương đến
xương cốt.
Trộm cũng là một trong những bài học của sát thủ.
Phương Thiên đang bắt tay huấn luyện đột kích cho Dương Minh. Bởi vì rất nhiều
tình huống, sát thủ phải trộm một chiếc xe để gây án, hoặc là mở cửa bảo vệ
rồi lẻn vào bên trong, hoặc là từ trên một người kiếm được đầu mối quan trọng.
Cho nên sát thủ phải thông hiểu mọi thứ, chẳng những là võ học, y học, còn
dính líu đến nhiều thành phần của xã hội. Không ai có thể cam đoan lúc mình đi
làm nhiệm vụ sẽ có thân phận gì.
Muốn trở thành một sth lợi hại, có thể mấy tháng là được. Nhưng muốn là một
sát thủ chân chính đủ tư cách lại không phải chuyện một sớm một chiều. Giống
như Dương Minh bây giờ, giết người bình thường không có gì khó. Nhưng nếu giết
một người được đông đảo vệ sĩ bảo vệ, vậy có chút khó khăn. Cho nên hắn phải
không ngừng nâng cao năng lực của mình.
Kỹ xảo trộm của sát thủ, Phương Thiên hầu hết đã truyền cho Đổng Quân. Cho nên
rất nhiều tình huống, Đổng Quân là đại sư huynh lại thành sư phụ dạy Dương
Minh. Hơn nữa Đổng Quân có nhiều năm kinh nghiệm nên Dương Minh tiến bộ rất
nhanh.
Chủ nhật, Dương Minh nhận được điện của Lưu Duy Sơn, ông nói có chuyện muốn
bàn với Dương Minh, bảo hắn đến đó một chút.
Sau khi Lam Lăng rời đi, đã khá lâu Dương Minh không đến khu nhà đó, hắn không
muốn thấy cảnh sinh tình. Cho nên cũng không muốn đến gặp Lưu Duy Sơn. Dương
Minh có chút xấu hổ. Gần đây bận chuyện hắc đạo và tu luyện sát thủ nên quên
không liên lạc gì với Lưu Duy Sơn. Nghĩ đến Lưu Duy Sơn tốt với mình như vậy,
Dương Minh quyết định sau này rảnh rỗi sẽ thường xuyên đến thăm, dù sao cũng
gần nhau mà.
Chiều, Dương Minh đi đến khu nhà đó, đưa giấy tờ cho bảo vệ xem qua. Bảo vệ
cho Dương Minh vào. Dương Minh không khỏi cười khổ, giấy phép này sau khi Lam
Lăng đi hắn vẫn chưa dùng tới. Quay đầu nhìn dãy nhà quen thuộc, Dương Minh có
chút buồn bã. Lam Lăng không biết có khỏe không?
Dương Minh thở dài một hơi, không về phòng Lam Lăng mà trực tiếp đi đến nhà
Lưu Duy Sơn.
Bạn già của Lưu Duy Sơn ra mở cửa cho Dương Minh: “Là Dương Minh à. Vào đi.
Bác cùng ông già đó vừa rồi còn nói gần đây cháu không tới. Hai bác đều nhớ
cháu, tối nay ở lại ăn cơm, Tình Tình cũng tới đó”
Tình Tình? Dương Minh sửng sốt, thầm nghĩ có thể là nói đến Tiếu Tình. Dương
Minh có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi cô Sở, thời gian này cháu học hơi bận nên
không đến được”
“Ừ, bác biết. Cháu mới vào đại học, chương trình học khá nặng. Sau khi học
xong cũng có nhiều hoạt động, chẳng qua cuối tuần cũng có thời gian mà. Giống
như hôm nay này, cháu đã đến rồi thì ở lại ăn cơm rồi hãy về” Vợ Lưu Duy Sơn
tên Sở Tuệ Phương, bà nói với Dương Minh.
“Vâng, cháu biết cô Sở. Cháu nếu không có việc gì sẽ thường xuyên đến đây”
Dương Minh gật đầu đồng ý. Dương Minh biết sau khi con cô Sở mất tích, cuộc
sống rất cô đơn, trong nhà cũng yên tĩnh đi nhiều. Cho nên bà rất thích Dương
Minh đến chơi.
“Được, được” Nghe được Dương Minh đồng ý, cô Sở vui mừng ra mặt: “Vào phòng
đọc đi, ông Lưu đang ở đó điêu khắc viên phỉ thúy cháu tặng đó”
“Vâng ạ, vậy cô cứ làm đi ạ, cháu đi tìm bác Lưu” Dương Minh gật đầu.
“Ừ, bác đi chuẩn bị thức ăn. Người già luôn hy vọng cuối tuần cả nhà đoàn tụ
ăn cơm với nhau. Tình Tình cứ mỗi tuần cũng đến, Dương Minh cháu phải đáp ứng
bác. Sau này bác sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn. Cháu nếu không đến thì….” Cô
Sở cười tủm tỉm nói.
“Cháu biết rồi, cô, không có chuyện gì thì sau cháu sẽ tới thường xuyên” Dương
Minh cười nói.
Dương Minh đã đến đây vài lần nên biết phòng đọc. Đi đến trước cửa, Dương Minh
gõ gõ. Bên trong truyền ra giọng của Lưu Duy Sơn: “Ai đó? Là Tình Tình hay
Dương Minh? Vào đi, cửa không khóa”
“Bác Lưu, là cháu” Dương Minh đẩy cửa đi vào.
“Dương Minh à, ngồi đi cháu” Lưu Duy Sơn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình nói.
“Vâng” Dương Minh không từ chối, ngồi xuống cạnh Lưu Duy Sơn.
“Dương Minh, cháu nhìn xem” Lưu Duy Sơn chỉ vào một viên phỉ thúy đã được điêu
khắc ở trên bàn: “Bác mới hoàn thành, là viên phỉ thúy của cháu”
Dương Minh nhìn theo tay Lưu Duy Sơn chỉ, chỉ thấy một viên phỉ thúy khắc bốn
con ngựa. Mỗi con ngựa đều có vóc dáng khác nhau, bộ lông, biểu hiện khác
nhau, đúng là kiệt tác điêu khắc. Dưới đáy tác phẩm có khắc bốn chữ nhỏ: “Lưu
Duy Sơn điêu’
Dương Minh trước kia cũng hiểu về phương diện này. Tác phẩm do Lưu Duy Sơn làm
ra, có bốn chữ này hay không sẽ có gia trị khác nhau. Từ khi Lưu Duy Sơn xuất
đạo, mới có chín tác phẩm được khắc tên ông. Chín tác phẩm đó đều được tặng
cho bạn thân. Chỉ có hai kiện bị con cháu của bạn thân mang ra đấu giá, những
món khác không bán trên thị trường.
Mà bây giờ Lưu Duy Sơn làm như thế này không thể nghi ngờ là muốn tăng giá trị
của tác phẩm.
“Rất đẹp ạ” Dương Minh không khỏi thầm than một tiếng. Khó trách tác phẩm của
Lưu Duy Sơn lại được nhiều người săn lùng đến vậy.
“Bác chuẩn bị mang nó đấu giá ở đại hội quốc tế Châu Á Hongkong, số tiền thu
được sẽ là của cháu hết.
Mặc dù Lưu Duy Sơn nói rất bình thường, nhưng Dương Minh nghe được không khác
gì sấm giữa trời quang, làm hắn không thở nổi: “Bác Lưu, điều này sao có thể”
“Cái này vốn thuộc về cháu, chúng ta lúc đầu đã nói rõ mà?” Lưu Duy Sơn cười
nhìn Dương Minh. Đây là điểm mà ông thích Dương Minh nhất. Dương Minh có tình
có nghĩa, không tham tài. Cho nên Lưu Duy Sơn mới coi trọng hắn.
“Nhưng kiệt tác này nếu bán đi không phải quá đáng tiếc sao ạ?” Dương Minh
nhìn “Tứ mã bôn đằng” trên bàn, có chút không nỡ nói.
“Chẳng qua đó chỉ là trong lúc rảnh rỗi bác làm ra mà thôi, chỉ là giải trí,
để ở chỗ bác không đáng một đồng” Lưu Duy Sơn lắc đầu: “Mang nó đi bán, cháu
sẽ có điểm tốt. Bác già rồi cần gì tiền chứ?”
Nếu Lưu Duy Sơn đã nói như vậy, Dương Minh không từ chối nữa. Vì vậy gật đầu
nói: “Vâng, vậy theo bác ạ”
“Thế mới đúng. Ha ha” Lưu Duy Sơn cười ha hả nói: “Chỗ còn thừa bác dựa theo
hình dạng mà điêu khắc thành sáu tác phẩm nhỏ: “Có nhẫn, ngọc bội, nghiên mực,
mấy thứ này cũng mang ra bán đấu giá”
“Bác sắp xếp là tốt ạ” Dương Minh vui mừng nói. Không ngờ Lưu Duy Sơn có thể
lợi dụng số nguyên liệu thừa mà làm được mấy thứ. Rất nhiều người làm ngọc đều
không thể làm được như vậy. Bọn họ đều dùng cách là mài nhẵn để điêu khắc. Các
mảnh vỡ ra chỉ có thể bán đi như phấn ngọc. Phấn ngọc tốt đến đâu cũng là hạt
bụi, không có chút giá trị. Không ngờ rằng Lưu Duy Sơn lại suy nghĩ cẩn thận
như vậy.
“Cháu có muốn đi tham gia hội đấu giá chút không?” Lưu Duy Sơn lại hỏi.
“Hội đấu giá? Bác nói là hội chợ đấu giá quốc tế ở Hongkong?” Dương Minh hỏi.
“Đúng vậy, ngày hai bảy tháng này Hongkong sẽ tổ chức đấu giá quốc tế. Nếu
cháu có hứng thú thì đi cùng bác” Lưu Duy Sơn nói.
Lưu Duy Sơn được mời làm người giám định ngọc của hội đấu giá lần này. Bởi vì
có một bạn tốt trong giới khoa học mời, Lưu Duy Sơn không tiện từ chối. Vừa
lúc viên phỉ thúy của Dương Minh đã được ông điều khắc cũng cần mang ra đấu
giá. Nhưng nếu một mình đi thì hơi buồn. Lưu Duy Sơn chuẩn bị mang theo vợ,
coi như nghỉ phép. Nếu Dương Minh đi cùng thì càng vui.