Lâm Chỉ Vận không biết Dương Minh nhét một khoản tiền lớn vào cặp mình. Chiếc
cặp này lúc học trung học nàng hay dùng, nhưng sau khi lên đại học không mấy
khi dùng đến cặp nên vẫn ném ở trong nhà.
Hôm nay đi dạy thêm bởi vì mang mấy quyển sách tham khảo cho học sinh nên mới
mang theo. Về đến nhà Lâm Chỉ Vận cũng không mở ra. Bởi vì nàng biết trong đó
cũng không có gì quan trọng.
Hôm sau Dương Minh gọi điện cho Tôn Khiết, nói muốn trả xe cho nàng. Tôn Khiết
đang ở công ty nên bảo Dương Minh vị trí công ty mình. Để Dương Minh lái xe
đến đó.
Dương Minh không có việc gì, vừa lúc muốn đến chỗ Phương Thiên tập luyện, vì
vậy thuận đường trả xe. Đi đến bãi đỗ xe công ty Tôn Khiết, Dương Minh đỗ xe
xong liền đi lên tòa nhà công ty.
Lên thang máy, đi lên tầng mà Tôn Khiết làm, vừa vào cửa đã thấy thư ký hỏi:
“Anh tìm ai?”
“Tôi tìm Tôn Khiết, cô ấy có đây không?” Dương Minh hỏi.
“Ồ, anh tìm giám đốc Tôn. Có hẹn trước không?” Thư ký hỏi.
“Hẹn trước? Còn phải hẹn trước sao?” Dương Minh không nghĩ tới Tôn Khiết là
giám đốc, xem ra mình vẫn xem nhẹ nàng. Chẳng qua nghĩ lại cũng bình thường,
Tôn Khiết là con của một gia đình giàu có, quản lý một phần sản nghiệp cũng là
bình thường.
“Đúng, muốn gặp giám đốc Tôn phải hẹn trước” Thư ký giải thích.
“Vậy tôi gọi điện cái” Dương Minh quyết định gọi cho Tôn Khiết.
“Được” Thư ký mỉm cười gật đầu.
Dương Minh gọi điện cho Tôn Khiết, lại bị Tôn Khiết tắt đi. Dương Minh nghe
được nàng nói tạm thời không thể nghe điện, nhíu mày.
Cũng may không lâu sau Tôn Khiết đã gọi lại cho Dương Minh: “Làm gì thế? Tôi
đang họp”
“Tôi đến công ty cô rồi, đang ở bàn thư ký” Dương Minh nói.
“Được, cậu đưa điện thoại cho thư ký, tôi nói với cô ấy. Đến lúc đó cậu đưa
chìa khóa cho cô ta là được” Tôn Khiết nói.
“Chờ chút, đúng, hôm qua tôi có bị va xe, không sao chứ?” Dương Minh hỏi.
“Va chạm, cậu sửa giúp tôi sao?” Tôn Khiết tức giận nói.
“Không thể” Dương Minh nói.
“Vậy cậu còn hỏi nhiều làm gì” Tôn Khiết hừ một câu.
“Hắc, cô chờ chút….” Vừa nói Dương Minh đã đưa điện thoại cho thư ký: “Cô
nghe điện một chút”
“Alo… giám đốc Tôn, vâng, vâng, em biết ạ” Thư ký nói xong đưa máy trả cho
Dương Minh, sau đó nói: “Giám đốc Tôn nói anh muốn đưa trả chìa khóa xe phải
không?”
“Đúng, là cái này” Dương Minh đưa chìa khóa xe cho thư ký.
Dương Minh vừa mới đi, Tôn Chí Vĩ đã tới, hai người gặp nhau ở thang máy.
Dương Minh đi vào trong thang máy một, Tôn Chí Vĩ từ thang máy hai đi ra, chỉ
là thời gian quá nhanh nên Tôn Chí Vĩ không thấy rõ có phải là Dương Minh
không. Nhưng Dương Minh lại thấy rõ ràng. Tôn Chí Vĩ, hắn đến đây làm gì?
Dương Minh lắc đầu không để ý đến. Ra khỏi công ty, rồi đi thẳng đến nhà
Phương Thiên.
Lại nói tới Tôn Chí Vĩ đi đến công ty Tôn Khiết. Thư ký hiển nhiên biết hắn là
em của Tôn Khiết, vì vậy cười nói với hắn: “Tôn thiếu gia, anh đến tìm giám
đốc Tôn?”
“Ừ, chị tôi đâu?” Tôn Chí Vĩ gật đầu hỏi.
“Giám đốc Tôn đang họp. Tôn thiếu gia nếu có việc gì có thể trực tiếp gọi cho
chị ấy” Thư ký nói.
Tôn Chí Vĩ gật đầu, gọi điện cho Tôn Khiết.
Tôn Khiết vừa mới an bài xong chuyện Dương Minh, đang định tuyên bố họp tiếp,
không nghĩ tới điện thoại di động lại reo lên. Tôn Khiết nhíu mày, Dương Minh
này sao phiền phức thế? Chẳng qua Tôn Khiết thấy số máy liền nói: “Tôn Chí Vĩ,
chị đang họp, có chuyện gì thế?”
“Chị, xe Porsche của em đưa đi sửa, Tùng Giang chúng ta không có điểm 4S, phải
đưa đến Đông Hải rồi, mất hơn nửa tháng. Em muốn mượn chị một chiếc” Tôn Chí
Vĩ nói.
“Không phải chỉ là nửa tháng sao, còn xe gì nữa, bắt Taxi có gì không tốt
chứ?” Tôn Khiết nói.
“Chị, công ty chị không phải có mấy chiếc sao, cho em mượn cái đi. Không có xe
rất bất tiện”
Tôn Chí Vĩ đã nếm được lợi ích của việc có xe riêng. Gọi taxi ư? Rất nhiều lúc
gọi taxi cũng khó, nhất là sáng sớm và đêm.
“Được rồi, xe Buick được không?” Tôn Khiết đột nhiên nghĩ đến chiếc xe Dương
Minh vừa đưa trả, vì vậy hỏi Tôn Chí Vĩ. Nếu như được thì cho hắn mượn.
“Được” Tôn Chí Vĩ coi như cũng dễ tính, có xe là được.
“Được rồi, chìa khóa ở bàn thư ký, em đưa điện thoại cho cô ấy” Tôn Khiết nói.
Tôn Chí Vĩ theo lời đưa điện thoại cho thư ký. Chỉ nghe nàng vâng vài câu rồi
đưa chìa khóa cho Tôn Chí Vĩ.
“Chí Vĩ, chị và đang họp” Tôn Khiết nói.
“Vâng, chị cứ làm đi ạ” Tôn Chí Vĩ.
“Lái xe cẩn thận” Tôn Khiết dặn dò một câu. Thằng em lêu lổng này, Tôn Khiết
thật là có chút đau đầu. Theo Tôn Khiết nghĩ phải cho thằng em này chịu chút
khổ đau, nếu không sau này sao đảm đương trọng trách được? Nhưng ai bảo hắn
lại là cháu trai độc nhất của Tô gia. Trong nhà luôn coi hắn là bảo bối, Tôn
Khiết lắc đầu.
Tôn Chí Vĩ lấy được chìa khóa xe liền chạy thẳng đến bãi đỗ. Khi hắn nhìn thấy
chiếc xe màu lam, hài lòng gật đầu: “Xe này cũng được”
…
Khởi động xe, Tôn Chí Vĩ vừa lái vừa hát, chạy đến trường. Tự mình lái xe
thích thật. Nghĩ đến lúc nãy, bắt xe Taxi đến công ty chị, đợi mãi không có xe
trống, thật phiền phức.
Tôn Chí Vĩ mở hệ thống âm thanh, bởi vì xe đã được cải tạo nên hệ thống âm
thanh rất xuất sắc. Tôn Chí Vĩ nghe xong thầm than, không ngờ còn tốt hơn xe
Porsche của mình. Xem ra hôm nào đó mình phải đi sửa xe mới được.
Đột nhiên két một tiếng, một xe khác dừng lại phía trước, Tôn Chí Vĩ phải vội
vàng đạp phanh.
“Mẹ mày, không biết lái xe à” Tôn Chí Vĩ mở cửa xe nhảy xuống, lớn tiếng mắng
tài xế xe kia: “Mày có phải muốn chết không?”
Ngay lúc này, cửa xe đột nhiên mở ra, bốn thằng thanh niên cầm gậy sắt trong
tay nhảy ra, thằng cầm đầu chỉ vào Tôn Chí Vĩ nói: “Chính là nó”
“Bọn mày muốn làm gì….” Tôn Chí Vĩ còn chưa hết câu, gậy sắt đã bắt đầu thân
mật với cơ thể hắn.
Tôn Chí Vĩ đâu thể là đối thủ của gậy sắt, huống hồ là bốn cây gậy. Chưa đến
hai phát đã ngã xuống mặt đất. Chẳng qua những người này vẫn không từ bỏ ý đồ,
đập cho Tôn Chí Vĩ một trận.
Đến khi người qua đường báo cảnh sát, thằng cầm đầu mới nói: “Mọi người rút
thôi”
Hắn vừa dứt lời, những người còn lại đều ngừng chiến, lên xe, rời khỏi hiện
trường. Mấy người qua đường còn định xem biển số xe, nhưng không ngờ rằng biển
số đã bị tháo ra, không thấy gì hết.
“Đại ca, thằng chúng ta vừa đánh là thằng ranh hôm qua phải không? Sao không
giống nhỉ?” Nói chuyện chính là thằng hôm qua bị Dương Minh đập.
“Hôm qua trời tối như vậy, ai có thể thấy rõ? Chẳng qua xe nhất định là một.
Hơn nữa tao đã nhìn rồi, đầu xe có vết lõm, chính là do hôm qua chúng ta đâm
vào. Tao cảm thấy không sai đâu” Nói chính là thằng còn lại.
“Vậy là tốt rồi. Hắc hắc, mẹ kiếp, chúng ta coi như may, vừa ra đã gặp phải
nó, còn tưởng rằng phải tìm mỏi mắt chứ” Thằng kia cười đắc ý: “Có lẽ thằng
ranh này phải nằm viện nửa tháng mới dậy được”
“Đáng đời, cho nó biết cái tội giả ngưu” Thằng này gật đầu.
Bên này, Tôn Chí Vĩ đen đủi. Hắn dù như thế nào cũng không nghĩ tới mình lại
vô duyên vô cớ bị cho ăn đòn? Mình chưa từng nói gì, cũng không mâu thuẫn gì.
Rốt cuộc là tại sao?
Nếu nói là có chuyện, mình vừa mới mở miệng mắng hai câu, chẳng lẽ bởi vì mình
mắng người sao? Đây là lý do duy nhất mà Tôn Chí Vĩ có thể nghĩ đến. Nếu không
những người đó sao lại đánh hắn?
Sau khi bị cảnh sát đưa đến bệnh viện, Tôn Chí Vĩ không biết nói gì.
Cảnh sát lấy lời khai, hắn tự nhiên nói cái gì cũng không biết. Cuối cùng
không còn cách nào khác, cảnh sát chỉ có thể phán đoán là do trước đó Tôn Chí
Vĩ mắng người nên bị đánh.