Dương Minh chơi chán rồi. Thấy đối phương khom lưng lấy đồ liền đóng mạnh cửa
cốp xe lại, nện trúng lưng đối phương. Người này kêu lên một tiếng đau đớn,
ngay sau đó kêu lên như lợn bị chọc tiết.
Thằng còn lại thấy Dương Minh trong nháy mắt đã xử lý xong một thằng, có chút
sợ hãi chỉ vào Dương Minh nói: “Sao mày lại đánh người, tao báo cảnh sát thật
đó?”
“Tùy” Dương Minh lại đá vào mông thằng kia một phái: “Báo đi? Mày giỏi báo đi?
Sao không gọi? Có cần tao giúp mày không?”
“Tao nói cho mày, bọn tao rất nổi tiếng ở Tùng Giang, báo cảnh sát sẽ phế mày”
Thằng này có chút sợ hãi.
“Được rồi, đừng ra vẻ nữa, nói được thì làm đi” Dương Minh không nhịn được nữa
cắt ngang lời hắn: “Cái xe rách nát này của mày mà cũng dám báo cảnh sát sao?”
Dương Minh thấy đối phương không nói gì, vì vậy nói tiếp: “Như vậy đi, tao
cũng không cần nhiều lắm, cầm mười ngàn đây”
“Còn xe tao?” Thằng này không nghĩ Dương Minh lại muốn tiền của nó.
“Cái xe rách nát này thì mày tự đưa về đi” Dương Minh bay lên đá một cái vào
thân xe “Porsche” Xe thủng một lỗ lớn làm cho đối phương đau lòng.
Thằng này hôm nay biết mình đã gặp phải người tàn nhẫn. Nếu đi đồng bọn không
bị Dương Minh phế đi, bọn chúng còn có hy vọng. Nhưng bây giờ đối mặt với sự
uy mãnh của Dương Minh, hắn biết không có một chút phần thằng nào, nên muốn
chạy trốn.
Dương Minh thấy đối phương nhìn ngang ngó dọc liền biết ngay ý đồ, đưa tay túm
áo thằng kia, nói: “Một câu, mày đưa tao tiền hay là muốn đập đầu vào xe?”
“Khụ khụ, buông tao ra, tao đưa mày tiền là được chứ gì?” Thằng này cảm thấy
hảo hán không sợ thua thiệt trước mắt, hôm nay nhận thua. Chẳng qua hắn nhớ kỹ
biển số xe đối phương, nhất định phải trả thù.
Thằng này không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn rút năm ngàn ra, sau đó lại
móc năm ngàn của đồng bọn ra, hai thằng vốn chuẩn bị đi giải trí, kết quả tiền
không kiếm được còn phải bỏ ra. Cũng may hôm qua kiếm được năm mươi ngàn, mất
từng đó thì vẫn còn lãi bốn mươi ngàn. Nghĩ đến đây hắn cũng thấy đỡ đau lòng
hơn.
Dương Minh không cần biết hắn nghĩ như thế nào, cầm tiền rồi lên xe. Lui xe
lại, tránh sang trái rồi rời đi.
“Anh nói gì với hắn thế? Chúng ta phải bồi thường tiền à?” Lâm Chỉ Vận ở trong
xe, hơn nữa nơi này không có đèn đường nên không thấy động tác đối phương đưa
tiền cho Dương Minh. Hơn nữa hệ thống cách âm trong xe rất tốt, không nghe
thấy bọn họ nói gì. Cho nên Dương Minh vừa lên xe, nàng quan tâm hỏi.
“Không sao, mấy thằng ranh, bị anh cho một bài học” Dương Minh cũng không
nhiều lời. Chuyện xã hội hắn không muốn các cô nàng tiến vào. Lâm Chỉ Vận
thoạt nhìn rất trong sáng, hắn không muốn nàng bị nhiễm bụi trần.
Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh không muốn nhiều lời cũng không hỏi nữa, dù sao
không có việc gì là tốt rồi. Nàng mở miệng nói: “Xin lỗi”
“Xin lỗi?” Dương Minh sửng sốt: “Có ý gì?”
“Nếu không phải đưa em về, anh sẽ không đi đường này” Lâm Chỉ Vận nói.
“Không có gì. Em đừng nghĩ nhiều” Dương Minh cười nói: “Huống hồ chúng ta cũng
không mất gì”
Lâm Chỉ Vận trầm ngâm suy nghĩ, Dương Minh rốt cuộc là người như thế nào? Bình
thường, Lâm Chỉ Vận tiếp xúc đều là bạn học, nhưng bọn họ so sánh với Dương
Minh thì không phải một đẳng cấp.
Đối người, đối với chuyện, cùng với việc đối mặt với nguy hiểm, Lâm Chỉ Vận
căn bản không thể tưởng tượng Dương Minh cùng là sinh viên đại học giống mình
mà lại làm được như vậy. Mặc dù có quan hệ đó với Dương Minh, nhưng tình hình
lúc đó nàng cũng không nhớ rõ lắm, chỉ có đau đớn và sợ hãi. Nhưng bây giờ kẻ
đã cường bạo với nàng lại ở ngay bên cạnh, Lâm Chỉ Vận lại không có bài xích
nào.
Trong tiềm thức, Lâm Chỉ Vận cho rằng Dương Minh năm đó giúp nàng, nên nàng
cũng đồng ý trao cái đó của mình cho hắn, đây là mua bán, không ai nợ ai. Cũng
bởi vì như vậy nên Lâm Chỉ Vận mới hài hòa với Dương Minh.
Dương Minh thấy Lâm Chỉ Vận đang ngẩn người, nhưng hắn không đoán được suy
nghĩ của Lâm Chỉ Vận. Dương Minh còn tưởng rằng nàng mệt. Đúng vậy, một cô bé
muộn như thế này mà còn phải đi dạy thêm kiếm tiền, đúng là rất mệt.
Nghĩ đến đây, Dương Minh nhân lúc nàng đang ngẩn người liền tiện tay nhét mười
ngàn mới kiếm được vào túi của nàng.
Dương Minh vốn xuất phát từ ý tốt, nhưng không ngờ rằng việc này chút nữa hại
chết Lâm Chỉ Vận.
Vẫn là con đường lần trước, Dương Minh sau khi thấy Lâm Chỉ Vận vào nhà, hắn
mới quay xe lại đi về nhà.
Sau khi Bạo Tam Lập có được bốn đàn em của Vu Hướng Đức, hắn rất cao hứng. Bạo
Tam Lập gọi điện cho Vu Hướng Đức, châm chọc một chút.
Mà Vu Hướng Đức lúc này đang buồn bã vì đàn em mất tích. Bảo Đại Hùng đi bắt
cóc người, sao bây giờ còn không có tin tức gì? Chuyện rất đơn giản sao lại
thành phức tạp như vậy?
..
Lúc mới đầu, Vu Hướng Đức nghĩ không có gì, nghĩ Đại Hùng không gọi điện thì
lát nữa cũng sẽ liên lạc với mình.
Nhưng chờ mãi thấy đã tối rồi mà không có tin tức gì về Đại Hùng, Vu Hướng Đức
sốt ruột. Chẳng lẽ có phiền phức gì sao?
Chẳng qua Vu Hướng Đức chưa kịp phái người đi tìm, Bạo Tam Lập đã gọi điện tới
nói bốn người Đại Hùng đã rơi vào tay hắn. Sau đó còn châm chọc Vu Hướng Đức
một trận. Vu Hướng Đức tức đến mức đập nát máy.
Chiêu mượn đao giết người này của Dương Minh không thể nói là cao minh, mà là
quá cao minh, một mũi tên trúng hai đích. Chẳng những thành công chuyển thù
oán của Vu Hướng Đức sang Bạo Tam Lập. Hơn nữa Bạo Tam Lập còn nợ mình một ân
tình lớn.
Nếu Dương Minh trực tiếp xử lý bốn người Đại Hùng hoặc thả chúng đi, hiển
nhiên sẽ làm Vu Hướng Đức chĩa mũi dùi vào đầu hắn, dù sao mấy kẻ đó thua
thiệt trong tay hắn mà. Dương Minh không sợ gì nhưng còn gia đình bác. Mặc dù
Dương Minh không có quan hệ tốt với bác, nhưng nếu có chuyện hắn vẫn phải
quản. Cho nên Dương Minh quyết định diệt trừ hậu hoạn, giao bốn người đó cho
Bạo Tam Lập.
Mà Bạo Tam Lập, vì thể diện nên cũng sẽ không nói bốn người Đại Hùng bị bắt
như thế nào. Mà Vu Hướng Đức cũng không thể biết rõ rốt cuộc Đại Hùng bị bắt
thế nào, là do Bạo Tam Lập bắt. Nên hắn chỉ có thể giận đến nghiến răng nghiến
lợi.
Trong chuyện này chỉ có một thằng thấy mặt Dương Minh thì đã thành kẻ ngu
ngốc. Cho nên Dương Minh không lo bọn họ sẽ tìm ra là hắn làm.
Vu Hướng Đức vốn rất cẩn thận nếu cầu viện Đông Hải, dù sao hắn cũng hiểu đạo
lý dẫn sói vào nhà. Cho nên đến tận bây giờ hắn vẫn chưa để Đông Hải đưa quân
vào đây nhiều lắm.
Nhưng lúc này hắn đã bị cơn tức làm mờ lý trí. Bạo Tam Lập khinh người quá
đáng, Vu Hướng Đức bất chấp hậu quả, cầm điện thoại gọi cho Lão Đại Độc Nhãn
Xà của Tứ Xà bang Đông Hải.
“Alo, Xà ca à? Tôi là Vu Hướng Đức” Vu Hướng Đức cố gắng làm giọng của mình
bình thường, chẳng qua mặt hắn đang vặn vẹo.
“Ha ha, là Đức ca à? Có chuyện gì thế?” Độc Nhãn Xà hỏi.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ, đồng ý yêu cầu của anh. Chúng ta hợp tác” Vu Hướng Đức
nói.
“Ồ? Ha ha, Đức ca rốt cuộc đã đồng ý sao? Vậy là đúng. Chúng ta hợp tác, hai
bên đều có lợi” Độc Nhãn Xà cười nói: “Nếu như vậy ngày mai tôi dẫn người tới,
chúng ta bàn bạc các chi tiết cụ thể”
“Được, tôi ở đây đợi Xà ca tới” Vu Hướng Đức nói.
Tứ Xà bang là bang hội cấp hai ở Đông Hải, chủ yếu dựa vào nhận tiền bảo kê. Ở
Đông Hải vẫn bị Hồng Hội áp chế, gần như không thể nào phát triển được. Lão
Đại Độc Nhãn Xà của bang hội không cam lòng với tình trạng hiện nay, muốn phát
triển bang hội. Trùng hợp là thấy hắc đạo Tùng Giang đang hỗn loạn, Độc Nhãn
Xà cảm thấy đây là cơ hội tốt cho mình, vì vậy thông qua quan hệ liên lạc với
Vu Hướng Đức.
Mặc dù Vu Hướng Đức cũng muốn tìm cứu viện tấn công Bạo Tam Lập, nhưng hắn
không phải thằng ngu, biết rắn hổ mang không có ý tốt gì. Nên hắn chỉ mượn ít
vũ khí của đối phương mà không cho bọn chúng tiến vào Tùng Giang. Nhưng bây
giờ đã đến tình trạng này, Vu Hướng Đức gần đây liên tục thất bại, hắn không
thể nhìn Bạo Tam Lập giết tới địa bàn mình, cho nên hắn đã hạ quyết tâm.
Hắc đạo Tùng Giang nhất định sẽ có một cuộc mưa máu gió tanh. Người gây chuyện
chính là Dương Minh, lúc này hắn đang ngủ ngon trên giường.