Trên bàn rượu, Hầu Chấn Hám cũng không nói ra chuyện hợp tác hắc đạo Tùng
Giang, điều này làm cho Bạo Tam Lập thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bây giờ sợ nhất chính là ông chủ Hầu Chấn Hám nhảy ra chia chén canh với
hắn. Nếu như Dương Minh đi ra phân chén canh, hắn tình nguyện. Dù sao đã có
tình cảm, cùng ngồi tù với nhau, cùng đánh nhau, chỉ còn thiếu nước chơi gái
với nhau. Chẳng qua đối với đám hắc đạo, tình cảm trong tù mới là thực sự.
Dương Minh không phải không muốn làm như vậy mà là thân phận của hắn bây giờ
không cho phép. Hắn bây giờ chỉ là sinh viên đại học, làm xã hội đen thì bố mẹ
không đồng ý mà Trần Mộng Nghiên cũng không.
Hầu Chấn Hám mặc dù đói nhưng cũng không ăn bao nhiêu, Nói mấy câu với Bạo Tam
Lập rồi đứng lên chào về, đi tới cửa hắn ra vẻ vô tình nói: “Ông chủ bây giờ
còn chưa có nhiều hứng thú với Tùng Giang, chưa muốn nhúng chàm. Bây giờ đành
phải chờ tin vui của
“Ha ha, cảm ơn lời chúc của ông chủ anh” Bạo Tam Lập nghe Hầu Chấn Hám nói,
rốt cuộc yên tâm.
Mấy cốc bia chỉ là chuyện nhỏ với Hầu Chấn Hám, mặt không đỏ, lái xe vẫn rất
ổn. Hầu Chấn Hám theo yêu cầu của Dương Minh, lái mấy vòng xung quanh thành
phố, tin không có ai theo dõi liền đưa xe vào trong một ngõ nhỏ, nhanh chóng
thay biển Đông Hải, sau đó chạy về phía bệnh viện. Trên đường, thấy có một cửa
hàng ăn vẫn còn mở cửa, Hầu Chấn Hám đi vào mua năm chiếc bánh bao, vừa đi vừa
ăn.
Nghĩ cũng buồn cười, cả bàn toàn sơn bào hải vị mà mình lại phải ăn bánh bao.
Chẳng qua Hầu Chấn Hám cảm thấy ổn. Làm việc cho Dương Minh, thứ này đâu cần
nhắc tới?
Dừng xe bên dưới bệnh viện, Hầu Chấn Hám đi lên phòng bệnh. Lúc vào cửa thấy
Dương Minh đang gọt táo cho mẹ, trong lòng không khỏi cảm động.
Xem ra mình không chọn sai. Dương Minh là người có tình có nghĩa, sẽ không bạc
đãi mình.
“Dương ca, chuyện đã làm xong, muộn rồi, anh mau về đi” Lúc Hầu Chấn Hám nói,
liền nháy mắt với Dương Minh.
Dương Minh biết chuyện đã thành công, gật đầu nói: “Được, anh về trước, chủ
chăm sóc bác”
“Ông chủ Dương, cậu phải về à? Tiểu Hầu Tử, con mau tiễn ông chủ về” Hầu mẫu
phân phó.
“Con biết ạ. Mẹ” Hầu Chấn Hám cũng đang có chuyện muốn nói một mình với Dương
Minh, vì vậy gật đầu, cùng Dương Minh đi ra khỏi phòng.
“Sao? Bạo Tam Lập không nghi ngờ chứ?” Dương Minh vừa đi vừa hỏi.
“Không ạ. Hắn rất cao hứng với món quà này” Hầu Chấn Hám đáp: “Hơn nữa người
này cũng không quá cẩn thận. Lúc em đi cũng không cho ai theo dõi”
“Tao biết rồi, mày vào đi” Dương Minh vỗ vai Hầu Chấn Hám: “Làm tốt lắm, cảm
ơn mày”
“Dương ca, anh không nên nói vậy, đây là chuyện em cần làm” Hầu Chấn Hám vội
vàng xua tay nói.
“Được rồi, tao đã hiểu” Dương Minh gật đầu: “Mày chờ tin của tao. Không lâu
nữa là mày có cơ hội thi triển thân thủ rồi”
Dương Minh ra khỏi bệnh viện, lát xe chạy về nhà.
“Két” Dương Minh phanh xe, dừng lại bên cạnh một cô gái áo trắng. Mắt Dương
Minh rất tốt, trời dù tối nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ nhờ vận dụng dị năng
của mình. Trong mắt hắn hiện lên một thân hình quen thuộc. Không ngờ lại là
Lâm Chỉ Vận.
Nếu Dương Minh không thấy thì thôi, nhưng bây giờ nếu đã thấy thì không thể
nào ngồi yên được. Trời tối om om, Lâm Chỉ Vận một mình đi trên đường, Dương
Minh sao có thể yên tâm.
Tuy nói an ninh bây giờ không quá kém, nhưng dù sao còn chưa đến mức đi bộ
trong đêm mà không phải lo lắng? Cho nên Dương Minh tự nhiên lái xe đến bên
cạnh nàng, quyết định đưa nàng một đoạn.
Chẳng qua động tác của Dương Minh làm cho Lâm Chỉ Vận hoảng sợ. Bây giờ đã hơn
mười giờ, trên đường không một bóng người. Lâm Chỉ Vận đang lo lắng, chẳng qua
gần đây lại không có bến xe Bus, Lâm Chỉ Vận cũng đành phải đi bộ về. Đang sợ
hãi thì có một chiếc xe dừng lại bên cạnh nàng.
Trong nháy mắt mấy chữ “Bắt cóc” “Bán” hiện lên trong đầu Lâm Chỉ Vận. Lâm Chỉ
Vận chạy về phía trước. Chẳng qua nếu thực sự có kẻ bắt cóc thì nàng có chạy
cũng không thoát.
“Trầm Lâm” Dương Minh mở cửa sổ xe, gọi to một tiếng.
Lâm Chỉ Vận không kịp có phản ứng, nhưng Dương Minh gọi một tiếng nàng mới
nghi hoặc dừng lại, quay đầu nhìn. Bởi vì đây là cái tên giả mà nàng nói với
Dương Minh. Chỉ mình Dương Minh biết. Quả nhiên Lâm Chỉ Vận nhìn thấy Dương
Minh thò đầu ra ngoài cửa sổ, cười nhìn mình.
“Dương Minh?” Lâm Chỉ Vận có chút nghi hoặc, chẳng qua nàng vẫn đi về phía
chiếc xe.
“Muốn đi đâu? Lên xe, anh đưa em đi” Dương Minh vừa nói đã mở cửa xe ra.
“Cái này…” Lâm Chỉ Vận do dự một chút rồi lên xe. Vừa nãy nàng đã rất sợ,
sau đó lại bị Dương Minh dọa cho cái, càng sợ muốn chết. Lâm Chỉ Vận thật sự
không dám đi nữa.
Chẳng qua đây là xe Dương Minh. Nếu là xe người khác Lâm Chỉ Vận lại không
lên. Lâm Chỉ Vận cũng không phải một cô gái ngây thơ, biết rõ con gái đêm hôm
lên xe một người đàn ông, còn nguy hiểm hơn đi trong trời tối nhiều.
Chẳng qua đối với Dương Minh, Lâm Chỉ Vận không e ngại nhiều lắm. Một là lần
trước Dương Minh đã đưa nàng về, hai, mình và hắn… đã như vậy, còn gì nghiêm
trọng hơn chứ? Cho nên Lâm Chỉ Vận không hề đề phòng Dương Minh.
“Về nhà?” Dương Minh hỏi.
Lâm Chỉ Vận đỏ mặt gật đầu. Mình luôn muốn tránh hắn nhưng lại ngẫu nhiên gặp
hắn. Cuộc sống đôi khi là như vậy, chuyện không muốn thấy nhất thì lại luôn
gặp phải.
“Muộn thế này em còn đi ra ngoài làm gì? Không phải nói với anh là em đi tìm ô
chứ” Dương Minh khởi động xe, chạy về phía nhà Lâm Chỉ Vận.
“Trời không mưa, việc gì phải che ô. Nói bừa” Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói,
dở khóc dở cười: “Đây là câu hỏi của một sinh viên đại học sao?”
“Xin lỗi” Dương Minh cười xấu hổ.
“Em dạy thêm cho một học sinh tiểu học, dạy chính là môn sinh. Em thấy lần sau
anh phải đi nghe một chút” Có thể bởi vì câu hỏi đó của Dương Minh nên không
khí của hai người hài hòa hơn. Lâm Chỉ Vận cũng thuận miệng trêu.
“Hóa ra em đi làm gia sư” Dương Minh không khỏi bội phục cô bé này, không ngờ
lại chịu khổ giỏi như vậy. Nhất là cô bé xinh đẹp như Lâm Chỉ Vận, còn đi làm
thêm, không có nhiều đâu.
“Đúng vậy, nếu không phải muộn rồi thì em cũng không về” Lâm Chỉ Vận lắc đầu.
“Muộn quá thì gọi Taxi đi. Em con gái đi trong đêm một mình nguy hiểm lắm đó”
Dương Minh lo lắng nói.
“Thuê xe? Thôi ạ, em một lần đi dạy chỉ được có bốn mươi đồng, thuê xe cũng
mất hơn mười đồng” Lâm Chỉ Vận cười khổ nói: “Quá đắt”
Dương Minh gật đầu, không nói nữa. Đúng thế, Lâm Chỉ Vận nói đúng nếu đi làm
thêm kiếm tiền vậy có thể gọi Taxi sao? Chẳng qua hắn vẫn thiện ý bảo nàng:
“Nhưng như vậy em rất nguy hiểm. Có thể tìm một nhà nào đó gần trường cũng
được mà”
“Hì hì, em cũng nghĩ thế, chẳng qua em thích bé nhà này nên mềm lòng, vẫn dạy
thêm cho cậu bé đó….” Lâm Chỉ Vận lắc đầu.
Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên từ một ngõ nhỏ trước mặt có một chiếc
xe Porsche lao ra. Bởi vì đang đêm nên Dương Minh chạy khá nhanh, hơn nữa do
đang nói chuyện với Lâm Chỉ Vận nên chỉ chú ý đến tình hình đường chính, không
để ý đến hai bên. Cho nên chiếc xe Porsche chạy từ trong ngõ ra, Dương Minh
trước đó căn bản không nhìn thấy. Chờ khi nó lao ra, Dương Minh đã không kịp
phanh lại. hai chiếc xe va vào nhau.
“Đương” một tiếng, âm thanh rất vang nhưng Dương Minh ngồi trong xe không thấy
chấn động lắm, hiển nhiên xe này được trang bị tốt.
“Em ở trong xe, không được xuống” Dương Minh nói với Lâm Chỉ Vận. Ai có thể
đảm bảo chiếc Porsche kia có phải cố ý va chạm không?
“Vậy anh cẩn thận chút…” Lâm Chỉ Vận lo lắng, bởi vì nàng thấy hai thằng
ranh mặt mày hung ác từ chiếc xe kia chạy xuống, vừa xuống xe liền túm lấy cửa
xe Dương Minh, trong miệng còn nói gì đó. Chỉ là kính cách âm nên không nghe
thấy.