Mẹ Hầu Chấn Hám không có việc gì mấy, không nguy hiểm đến tính mạng, vết
thương chỉ vỡ ra mà thôi. Người phụ nữ trong phòng nói hơi quá, không mất máu
mấy mà.
Chẳng qua vừa ra khỏi sân Dương Minh đã lấy ba nghìn đồng đưa cho Hầu Chấn
Hám, bảo hắn chuẩn bị cho mọi tình huống. Hầu Chấn Hám do dự một chút rồi cầm
lấy tiền của Dương Minh.
Hầu Chấn Hám lúc này đã quyết định làm theo lời Dương Minh nói. Nguyên nhân có
hai. Thứ nhất hắn bây giờ thực sự không có việc làm, có võ mà không có đất
dụng võ. Dù làm bảo vệ, một tháng cũng không được đến tám trăm đồng, chỉ đủ
tiêu mà thôi. Ở thời buổi giá cả tăng chóng mặt này, tám trăm đồng không thể
đủ.
Thứ hai cũng là lý do quan trọng nhất chính là Dương Minh đã giúp hắn vào lúc
hắn nguy ngập nhất. Hắn đến bước đường cùng phải đi cướp. Không ngờ Dương Minh
còn có thể tin hắn, cho hắn mượn tiền, đó là sự tin tưởng đối với hắn. Hầu
Chấn Hám cảm thấy mình dù phải xông vào lửa vì Dương Minh cũng đáng.
Hầu Chấn Hám mồ côi bố từ nhỏ, được mẹ nuôi lớn thành người. Sau đó hắn đi bộ
đội, thường xuyên chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, hàng năm trời không có nhà. Hắn
cảm thấy cả đời này mình có lỗi với mẹ nhất, cho nên sau khi về hắn đã rất
hiếu thảo với mẹ. Dương Minh cứu mẹ hắn, điều này còn làm cho hắn cảm kích hơn
rất nhiều. Cho nên Hầu Chấn Hám quyết định sau này sẽ đi theo Dương Minh.
Hai người tìm một quán cafe vắng khách, tiện cho hai người nói chuyện.
Dương Minh nói suy nghĩ của mình ra cho Hầu Chấn Hám nghe. Hầu Chấn Hám không
hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói sẽ làm theo lời Dương Minh. Đây là sự tin tưởng.
Hắn tin Dương Minh giống như Dương Minh tin hắn vậy.
Đôi khi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Hầu Chấn Hám không hề nghi ngờ gì đối với
kế hoạch của Dương Minh. Dương Minh gật đầu, sau đó cùng Hầu Chấn Hám đến một
cửa hàng bán điện thoại di động. Để dễ bề liên lạc nên Dương Minh mua cho hắn
một chiếc máy điện thoại di động. Nhưng Hầu Chấn Hám chỉ muốn mua một chiếc
máy Nokia đời cổ có năm mươi đồng.
“Cái này lúc đánh nhau có thể làm vũ khí” Hầu Chấn Hám cười nói.
“Ha ha, chẳng qua mày nói cũng có lý, lúc quan trọng chưa biết chừng có tác
dụng lớn đó” Dương Minh cũng cười nói.
Sau đó lại mua một sim điện thoại di động không đăng ký, nắp vào máy, Dương
Minh bảo hắn mở máy hai tư trên hai tư, có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Đến tối, Dương Minh về ký túc xá rồi gọi điện cho Bạo Tam Lập.
“Báo ca, tôi là Dương Minh” Dương Minh nói.
“Dương ca, sao cậu lại gọi điện cho tôi?” Bạo Tam Lập có chút ngạc nhiên.
Dương Minh bình thường rất ít khi chủ động gọi cho hắn.
“Anh và Vu Hướng Đức thế nào rồi?” Dương Minh thử hỏi.
“Mẹ nó, hôm nay sướng thật. Tôi phái người đi chém một thằng đàn em tin cẩn
của Vu Hướng Đức, nghe nói nó vào viện phải khâu mấy chục mũi” Bạo Tam Lập vô
cùng cao hứng: “Đúng, Dương ca, sao lại gọi điện cho tôi. Cậu có phải đã nghỉ
ra không?”
Đàn em của Vu Hướng Đức vào viện? Dương Minh kinh ngạc, nghĩ đến chuyện ở bệnh
viện hôm nay thì tám phần là đám người đưa tên đó vào viện đẩy mẹ Hầu Chấn Hám
ngã xuống đất.
“Ha ha, không có, hôm nay tôi cùng bạn vào bệnh viện nghe nói đàn em của Vu
Hướng Đức bị thương, tôi đoán là do anh làm” Dương Minh cười nói. Hắn hơi do
dự, cũng không nói quyết định của mình ra. Bây giờ Bạo Tam Lập đang đắc thắng,
mình nếu như đưa ra đề xuất tìm người giúp hắn, Bạo Tam Lập nhất định sẽ không
coi trọng. Cho nên phải đợi khi Bạo Tam Lập rơi vào hoàn cảnh xấu mới đưa ra
đề nghị.
Lúc đó không khác gì tặng củi giữa mùa đông, làm lợi thế của mình tăng lên rất
nhiều.
Vì vậy Dương Minh quyết định chờ thêm chút nữa mới nói. Từ ý nghĩa nào đó,
Dương Minh không phải người chí công vô tư, làm việc gì hắn đều suy nghĩ đến
lợi ích của mình trước, sau đó mới đến người khác.
Thực ra đây là bản tính của hầu hết mọi người. Dương Minh cũng chỉ là một
trong số đó mà thôi.
“Ha ha, đúng là có chuyện đó. Thật sướng” Bạo Tam Lập cười nói: “Xem ra người
của thằng Vu Hướng Đức cũng không có gì đặc biệt”
“Đúng vậy, không có việc gì là tốt. Tôi chỉ hỏi qua mà thôi, thường xuyên liên
lạc” Dương Minh nói.
“Được, đúng, Dương ca, chuyện tôi nói cậu suy nghĩ thế nào rồi?” Bạo Tam Lập
hỏi.
“Ha ha, có phải bây giờ anh không cần tôi nữa đúng không?” Dương Minh cười
nói: “Tôi bây giờ vẫn còn là sinh viên, phải đặt việc học lên hàng đầu
“Cậu nói đúng. Cậu là sinh viên đại học, bảo cậu làm xã hội đen là hơi khó”
Bạo Tam Lập gật đầu nói.
“Được vậy tôi không ép cậu. Bao giờ cậu muốn thì đến giúp tôi, làm cánh tay
trái cho tôi”
“Không vấn đề gì” Dương Minh nói.
Dập điện, Dương Minh trầm ngâm suy nghĩ. Lúc trước Bạo Tam Lập nói mình và hắn
hợp tác tranh thiên hạ. Mà hôm nay lại biến thành giúp hắn, bảo mình làm cánh
tay trái của hắn.
Xem ra mọi người đều có suy nghĩ riêng, ai muốn dưới người khác chứ. Người như
Hầu Chấn Hám bây giờ thực sự quá ít. Chẳng qua cũng khó trách, Bạo Tam Lập hôm
nay thắng một trận lớn nên lúc này rất tự tin. Tổng thể mà nói người này rất
nghĩa khí. Dương Minh tin rằng mình cho dù giúp hắn, hắn vẫn sẽ đồng ý điều
kiện trước đây. Chẳng qua đã có cơ hội càng tốt hơn như vậy sẽ đợi thêm lát
nữa.
Dương Minh trốn tiết một ngày, cũng may giáo viên đã sớm nói hộ hắn, nếu không
Dương Minh gặp phiền phức to. Lần ngày ngay cả Tôn Chí Vĩ cũng không làm gì
được. Tạ Vĩnh Cường đã nói rồi, hắn là lớp trưởng còn có thể động chạm gì. Mày
chẳng qua chỉ là phát ngôn cho người ta mà thôi.
Rất nhanh đã đến cuối tuần, đến thời gian đi tuyên truyền ở ga xe lửa. Đây là
hoạt động do hội sinh viên và hội bảo vệ môi trường tổ chức thực hiện. Các lớp
khác hầu hết đều là cán bộ tham gia. Người không có chức vụ gì như Dương Minh
hơi hiếm.
Lớp 2 khóa 08 khoa công nghệ bao gồm Dương Minh, lớp phó Tống Ngọc và Lưu
Hoàng. Thực ra đây là một cơ hội tốt với cán bộ lớp. Các cán bộ lớp trong khoa
đều tham gia, có thể thông qua hoạt động này mà tạo dựng mối quan hệ. Cứ như
vậy sẽ rất tiện cho các hoạt động trong tương lai.
Có thể Dương Minh không cần cái này nên trao cơ hội cho Tống Ngọc. Bí thư khoa
đầu tiên là để cán bộ các lớp đăng ký danh sách. Dương Minh biết danh sách này
có ảnh hưởng lớn đến việc nhận xét tốt hay xấu của bí thư khoa. Nhưng Dương
Minh không muốn gia nhập hội sinh viên, hay gì gì đó nên hắn không cần.
Ba người lớp 1 khóa 08 đối diện với lớp Dương Minh, cả ba người đều là cán bộ.
Bao gồm lớp trưởng Vu Suất, lớp phó Chu Giai Giai và lớp phó phụ trách đời
sống Lý Tiểu Trí. Cho nên sáu người này không thể tránh được đã bị chia vào
một tổ.
Ga xe lửa luôn là nơi loạn nhất thành phố. Các loại người đi đi lại lại không
nói, một ít phần tử buôn lậu, trộm vặt, côn đồ cũng đều tập trung ở đây.
Mặc dù thành phố đã chấn chỉnh lại nhưng mấy thứ này không trị tận gốc thì hai
hôm sau sẽ mọc lại. Cho nên vì đảm bảo sự an toàn của sinh viên, trường học
chỉ đồng ý cho sinh viên tuyên truyền, không cho phép bọn họ vi phạm mấy quy
định.
Cho dù như vậy trường vãn phái một ít giáo viên thể dục và bảo vệ đi theo để
đảm bảo sự an toàn của mọi người.
Tổ của Dương Minh là do Chu Giai Giai và Tống Ngọc làm đội trưởng. Tống Ngọc
thì không có gì, bởi vì trong hai thành viên thì nàng là quan lớn nhất. Nhưng
Vu Suất cũng cũng ở đây, hắn nói là ưu tiên phụ nữ. Thực ra mọi người trong
lớp đều nhìn ra Vu Suất có ý với Chu Giai Giai, cố ý để nàng làm cấp trên của
hắn.
Người nào làm tổ trưởng chẳng quan hệ mẹ gì với Dương Minh. Hắn thầm nghĩ qua
hết hôm nay. Hắn vốn định xin Tạ Vĩnh Cường cho mình nghỉ, nhưng lại nghĩ
người ta đã rất nể mặt mình, mình không nên chỉ có chút chuyện nhỏ mà cũng nhờ
người ta.
Dương Minh và Lưu Hoàng bê thùng truyền đơn. Chu Giai Giai và Tống Ngọc cầm
truyền đơn. Vu Suất và Lý Tiểu Trí cầm loa phóng thanh. Tất cả đi đến khu vực
đã định.
Bọn họ chịu trách nhiệm tuyên truyền ở gần ga xe lửa, là nơi khá hỗn loạn. Nơi
này có khá nhiều buôn lậu và trộm cắp tập trung. Nhưng điều này chỉ có mình
Dương Minh hiểu mà thôi.
Mấy người bạn của hắn chưa ra xã hội không thể biết điều này, còn cho rằng nơi
này khá náo nhiệt.
Đến điểm tuyên truyền, gắn loa, hoạt động tuyên truyền được bắt đầu. Đám Dương
Minh mỗi người cầm mấy tờ truyền đơn đi phát. Dương Minh tìm người già để mà
phát. Những người này còn có hứng thú đọc chứ đưa cho bọn trẻ, chân trước đưa
nó, vừa đi nó đã ném.