Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 226: Biến cố ở bệnh viện – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 226: Biến cố ở bệnh viện

Lúc Dương Minh nhìn thấy Hầu Chấn Hám, người này vẫn mặc một bộ quần áo đen,
chẳng qua không lạnh lùng như ngày đó. Đây là một bộ đồng phục của bảo vệ, đã
hơi sờn.

“Hầu Chấn Hám” Dương Minh kêu lên một tiếng, Hầu Chấn Hám vội vàng quay đầu
lại thấy là Dương Minh liền chạy qua.

“Ân nhân” Hầu Chấn Hám kêu lên.

Dương Minh nhíu mày, cũng may gần đó không có mấy người nếu không nghe được
lời Hầu Chấn Hám nói không biết sẽ có ánh mắt như thế nào: “Đừng gọi tao như
vậy, gọi tao là Dương Minh được rồi” Dương Minh lạnh nhạt nói.

“Như vậy sao được, anh là ân nhân cả nhà em” Hầu Chấn Hám kích động nói: “Anh
chẳng những cứu mẹ em, còn cứu em nữa. Sau khi về nhà em đã suy nghĩ, cảm thấy
mình rất hèn hạ. Không ngờ lại ra tay cướp một cô gái tay không tấc sắt, không
thể chống lại mình. Em thực sự là… cũng may lúc đó anh giúp em dừng cương
trước vực, nếu không cho dù mẹ em khỏi bệnh, em cũng không thể sống vui vẻ”

“Vậy mày sau này gọi tao là Dương tiên sinh đi. Cái từ mày gọi không được tự
nhiên” Dương Minh thấy Hầu Chấn Hám nói vậy liền bảo hắn đổi cách gọi.

“Vâng, Dương tiên sinh” Hầu Chấn Hám gật đầu, sau đó lấy một bọc nhỏ trong túi
quần ra đưa cho Dương Minh: “Đây là tiền phẫu thuật, còn có một ngàn một trăm
đồng, em trả lại trước cho anh. Số còn lại em sẽ cố gắng tìm việc rồi trả lại
cho anh”

“Mày không có việc gì sao?” Dương Minh nhìn Hầu Chấn Hám một cái, không cầm
tiền trong tay hắn.

“Có, chẳng qua bị ông chủ ăn chặn. Hai tháng nay không kiếm được đồng nào” Hầu
Chấn Hám hơi oán giận nói.

“Tại sao?” Dương Minh hỏi.

“Bị trừ lương, trong cửa hàng em không chịu được khách cứ đùa giỡn nhân viên,
đi đến khuyên can lại bị khách mắng. Thằng chủ liền trừ tiền lương của em” Hầu
Chấn Hám lắc đầu nói.

“Ha ha, mày ngáng đường kiếm tiền của chủ, lão đương nhiên không trả lương cho
mày” Dương Minh hiểu rất rõ chuyện này: “Ngành nào có quy định của ngành đó.
Mày là người tham dự vào thì phải tuân thủ theo quy định của ngành đó, nếu
không mày sẽ bị đào thải”

“Nhưng mà… em phải ngồi yên không để ý đến sao?” Hầu Chấn Hám kinh ngạc nhìn
Dương Minh một cái. Hắn không ngờ rằng một thằng sinh viên tuổi tương tự mình
lại có thể nói ra những lời đó.

“Trừ phi mày có đủ năng lực, trở thành chúa tể một ngành. Như vậy mày có thể
tự đưa ra quy định của riêng mình” Dương Minh lạnh nhạt nói: “Cửa hàng mày làm
không lớn hả?”

“Vâng, không lớn, sao anh biết?” Hầu Chấn Hám hỏi.

“Ha ha, nếu như nơi có quy mô như Bất Dạ Thiên, thì có ai đi phá quy định của
họ như mày. Bọn họ có quy định của mình, gái là gái, nhân viên phục vụ là nhân
viên phục vụ” Dương Minh cười nói.

Hầu Chấn Hám nghĩ nghĩ rồi gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Thở dài, dường như đã
hiểu xã hội rất tàn nhẫn.

“Tiền này mày cầm về mua gì tẩm bổ cho bác gái, người mới phẫu thuật rất yếu”
Dương Minh nói: “Chờ sau này mày tìm được việc thì đưa trả tao”

“Cái này… sao được” Hầu Chấn Hám hơi do dự. Dương Minh nói đúng là thật,
người già không thể như người trẻ. Người trẻ dù bị chém một đao cũng rất nhanh
là khỏi. Nhưng người già lại không được như vậy, ăn không đủ chất thì vết
thương rất khó lành.

“Đi đi, đi mua cái gì đó” Dương Minh vỗ vỗ vai Hầu Chấn Hám, sau đó xoay người
đi về phía xe Trương Tân.

“Lên xe đi” Dương Minh rút điều khiển xe, mở cửa.

Hầu Chấn Hám không hỏi nhiều, cùng Dương Minh lên xe. Dương Minh mang hắn đến
một siêu thị, mua ít thuốc bổ, lại đến chợ mua ít thức ăn có lợi cho việc phục
hồi vết thương, rồi đánh xe đến bệnh viện.

Dương Minh cùng Hầu Chấn Hám đi tới phòng bệnh. Nhưng trên giường không thấy
bệnh nhân đâu. Đây là một căn phòng bốn người, trang bị khá đơn giản. Ba
giường còn lại đều đang có người nhà chăm sóc và nói chuyện.

“A?” Hầu Chấn Hám sửng sốt, sau đó hỏi người nhà bệnh nhân giường bên: “Chị,
chị có thấy mẹ em đâu không?”

“A. Cậu nhóc. Cậu đã về” Bà chị bên cạnh quay đầu lại thấy là Hầu Chấn Hám
liền vội vàng nói: “Mẹ cậu được đưa lên phòng cấp cứu rồi”

“Cái gì. Phòng cấp cứu” Hầu Chấn Hám kêu lên, hốt hoảng hỏi: “Có chuyện gì vậy
chị. Mẹ em sao lại đưa vào phòng cấp cứu?”

“Mẹ em lúc nãy dậy định đi vào Wc, người già đi chậm. Kết quả có một đám thanh
niên mặt mày bặm trợn vừa đi vừa hét lớn bảo mọi người tránh vào hai bên
đường. Mẹ em không kịp tránh bị đẩy ngã, vết thương rách, chảy rất nhiều máu”
Người này nói.

….

“Không phải đẩy, mà là một thằng thanh niên đeo kính dâm đá cho bác gái một
cái, trong miệng còn mắng bác nữa. Hình như Lão Đại bọn họ bị ai chém, muốn
cấp cứu” Một thanh niên đeo kính nói chen vào.

“Vậy mẹ em bây giờ ở đâu?” Mặt Hầu Chấn Hám tái mét lại, nắm chặt tay, mắt đỏ
rực lên.

“Cậu nhóc đừng kích động. Bác sĩ đang cấp cứu. Có lẽ đang trong phòng cấp
cứu?” Bà chị nói.

“Mẹ” Hầu Chấn Hám vừa kêu liền chạy ra khỏi phòng bệnh. Dương Minh vội vàng
kéo hắn lại: “Bình tĩnh chút, mày muốn đi đâu?”

“Em muốn tìm cái thằng đá mẹ em, em muốn giết nó” Hầu Chấn Hám đã tức điên
lên.

“Mày đi đâu tìm người ta?” Dương Minh lạnh lùng nói: “Đi theo tao, khống chế
mình”

Hầu Chấn Hám há hốc mồm, một lát sau mới thở ra một hơi nói: “Được”

Dương Minh xoay người đi ra khỏi phòng, đi đến hỏi một y tá đứng cách đó không
xa, hỏi: “Chào chị, em muốn hỏi một bác gái trong phòng 409, có phải được đưa
đến phòng cấp cứu không?”

“Các người là?” Y tá ngẩng đầu lên hỏi.

“Em là con trai” Hầu Chấn Hám vội vàng nói: “Mẹ em làm sao rồi?”

“Vết thương của mẹ cậu đã vỡ ra, đưa đến phòng phẫu thuật rồi. Tôi sẽ liên hệ
với bác sĩ chính giúp cậu, có gì cậu hỏi anh ta là được” Y tá nói.

“Vậy chị có thấy là ai làm mẹ em như vậy không?” Hầu Chấn Hám đột nhiên hỏi.

“Tôi… không… không” Y tá vội vàng lắc đầu.

“Sao lại không chứ. Cô nói dối. Mẹ tôi đi Wc, mà Wc ở ngay đối diện cầu thang,
cô đứng ở đây thấy hết. Cô sao có thể nói là không thấy” Hầu Chấn Hám đột
nhiên trợn trừng mắt, gân guốc nổi lên.

“Cậu… cậu muốn làm gì… tôi không thấy thật mà” Y tá sợ hãi.

“Này, mấy người có chuyện gì thế?” Lúc này có một y tá hơi lớn tuổi đi đến,
trừng mắt nhìn Hầu Chấn Hám một cái.

“Xin lỗi, chào cô, bạn cháu hơi kích động một chút” Dương Minh vội vàng túm áo
Hầu Chấn Hám, sau đó nói với y tá lớn tuổi: “Cô, xin hỏi cô có thấy người gây
chuyện không?”

“Bọn họ có một đám đông đến đây, rất nhốn nháo đều đeo kính râm, tôi sao có
thể thấy rõ được” Y tá lớn tuổi lắc đầu nói: “Chẳng qua tôi nghe bọn họ hét
lên trong bệnh viện, bọn họ là người của Đức ca, nếu bác sĩ không ra nhanh sẽ
phá tan bệnh viện”

“Đức ca?” Dương Minh cười lạnh, lẩm bẩm: “Vu Hướng Đức sao?”

“Cậu nhóc, những người đó các cậu không thể dây vào. Chuyện này bỏ qua đi,
đừng chuốc họa vào thân” Y tá lớn tuổi khuyên: “Bạn của cậu rất kích động, cô
bé này mới tốt nghiệp được điều đến đây làm, tuổi còn nhỏ, sao chịu được sợ
hãi. Hơn nữa xảy ra chuyện vừa nãy có ai dám nhìn chứ”

Lúc này Hầu Chấn Hám đã bớt kích động, xấu hổ gãi gãi đầu, nói với y tá nhỏ
tuổi: “Xin lỗi, em nóng ruột quá, không làm chị sợ chứ?”

“Không… không có gì” Y tá nhỏ tuổi có chút xấu hổ nói, mặt đỏ ửng lên.

Y tá nhỏ tuổi mặc dù không phải mỹ nữ nhưng cũng đáng yêu. Dương Minh không
cảm thấy gì nhưng Hầu Chấn Hám nhìn đến đờ người ra.

“Cô, những người đó đi đâu rồi?” Dương Minh để mặc Hầu Chấn Hám, hỏi tiếp.

“Mấy người bọn họ chỉ bị ngoại thương, băng bó xong là đi” Y tá lớn tuổi lắc
đầu: “Tiền cũng không trả, nhưng mấy người đó dù đưa tiền bác sĩ cũng không
dám cầm”

“Vậy sao các người không báo cảnh sát?” Hầu Chấn Hám tức giận nói.

Dương Minh lắc đầu, xem ra Hầu Chấn Hám không biết xã hội này rồi, có chút lý
tưởng hóa. Chẳng qua mình lúc trước không phải cũng thế sao? Chỉ là thời gian
gần đây mình đã trưởng thành lên.

Quả nhiên y tá lớn tuổi lắc đầu nói: “Báo cảnh sát? Bọn họ nhiều nhất là không
trả tiền viện phí, cho dù cảnh sát tới cũng không làm gì được. Đợi cảnh sát
đi, bọn họ sẽ quay lại trả thù”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.