Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 224: Sát thủ Mộ Bi – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 224: Sát thủ Mộ Bi

Gia tộc Hồ Điệp là một trong những gia tộc thần bí và đáng sợ nhất trên thế
giới, ở một cổ trấn tại Châu Âu. Trăm ngàn năm qua không ai biết thành viên
trung tâm của gia tộc thần bí này là gì, cũng không biết địa điểm thực sự của
gia tộc này ở đâu. Gia tộc này giống như biến mất trong mắt mọi người vậy.

Nhưng chỉ có một ít nhân vật đỉnh cấp trong xã hội mới biết gia tộc Hồ Điệp
không hề biến mất, vẫn còn tồn tại. Bởi vì nhắc đến gia tộc Hồ Điệp có thể có
người không nghe đến. Nhưng nếu nhắc đến tổ chức sát thủ Hồ Điệp lớn nhất thế
giới lại như sấm bên tai. Mà thế lực đứng sau tổ chức làm cho người ta rợn tóc
gáy lại là gia tộc Hồ Điệp.

Đương nhiên bí mật này chỉ có thủ lĩnh vài đại gia tộc chịu ơn cả gia tộc Hồ
Điệp từ ngàn năm trước mới biết. Bởi vì chuyện này chỉ có các gia chủ truyền
miệng cho nhau mà thôi. Mà thủ lĩnh các gia tộc đó hiển nhiên cũng hiểu rõ
quan hệ giữa tổ chức Hồ Điệp và gia tộc Hồ Điệp.

Mộ Bi là sát thủ hàng đầu trong tổ chức Hồ Điệp. Từ khi hắn xuất đạo đến nay
vẫn luôn giữ được chiến tính không bao giờ thất bại. Không ai biết được thân
phận thực của hắn, cũng chưa ai thấy bộ mặt thật của hắn. Bởi vì người gặp hắn
đều biến thành Mộ Bi.

Trong bảng sát thủ toàn thế giới, Mộ Bi cũng đứng ở những vị trí trên cùng.
Tám năm trước sau khi vua sát thủ biến mất một cách thần bí, Mộ Bi lập tức trở
thành người giỏi nhất trong giới sát thủ.

Đương nhiên bây giờ Mộ Bi đã lui đi. Mọi người trong giới sát thủ còn tưởng
rằng hắn có chuyện gì đó. Nhưng mọi người hiểu chuyện đều biết đây là do gia
tộc Hồ Điệp an bài. Bởi vì sát thủ đứng thứ hai là “Minh nhật bất phục minh
nhật” chính là đồ đệ đắc ý của hắn. Mà Mộ Bi bây giờ cũng đã không cần tự mình
ra tay, hắn bây giờ chỉ nghe lệnh gia tộc Hồ Điệp.

Nhưng Mộ Bi ẩn thân đã lâu hôm nay lại xuất hiện ở Tùng Giang. Hơn nữa nhiệm
vụ của hắn lần này không phải giết người mà là tìm người. Nếu như làm cho giới
sát thủ biết được sẽ rất kinh ngạc. Rốt cuộc là ai mà có thể sai Mộ Bi làm
việc này?

“Mộc quản gia, tôi đã tìm được tung tích của tiểu thư. Cô ấy đang đọc sách ở
đại học công nghiệp Tùng Giang” Mộ Bi cung kính nói với người trong điện
thoại.

“Được, không nên đánh rắn động cỏ, cậu âm thầm bảo vệ tiểu thư” Đầu bên kia do
dự một lát rồi nói.

“Vâng, Mộc quản gia, Mộ Bi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ sự an toàn
của tiểu thư, trừ phi Mộ Bi chết” Mộ Bi kiên quyết nói.

“Luôn báo lại cho tôi tình huống ở đó, kể cả bạn của tiểu thư, những người mà
tiểu thư tiếp xúc hàng ngày” Mộc quản gia nói.

“Tuân lệnh” Mộ Bi nói.

Mộc quản gia dập điện thoại, vội vàng báo lại nội dung cuộc điện cho lão gia.

…………..

Dương Minh như nghe thấy một chuyện cười, khẽ cười nói: “Vu Hướng Đức không
biết nó làm như vậy chính là dẫn sói vào nhà sao?”

“Có lẽ biết, cũng có thể không. Nhưng thằng chó đó muốn đối phó tôi thì cũng
chỉ có thể làm như vậy” Bạo Tam Lập lắc đầu.

“Vu Hướng Đức bây giờ đã ngồi vững chắc được ở thành Bắc. Nó nếu như đạt thỏa
thuận với anh, hai người không can thiệp vào nhau, cục diện đó không phải điều
nó muốn sao?” Dương Minh thầm nghĩ đầu thằng Vu Hướng Đức có phải là bã đậu
không.

“Thù giữa tôi và thằng chó đó đã tích tụ từ lâu, lần trước khi ở trong trại
tạm giam, bởi vì chuyện của Địch Lôi nên tôi và nó đã đến mức không đội trời
chung” Bạo Tam Lập cười khổ nói: “Lần trước cậu đánh nó trọng thương, làm cho
nó không dám có ý đồ. Nhưng lần này nó có viện binh, đang nghĩ xem tiêu diệt
tôi như thế nào?”

“Vậy anh tính thế nào?” Dương Minh nhìn Bạo Tam Lập, hỏi.

“Tôi không cam tâm…” Bạo Tam Lập đột nhiên thở dài.

Hắn mặc dù không nói rõ nhưng bốn chữ này đã ẩn chứa tất cả. Dương Minh hiển
nhiên hiểu rõ ý trong đó. Xem ra Bạo Tam Lập hiểu rõ mình sống không còn lâu
nữa.

“Rời bỏ nơi này đi tha hương hay là chiến đấu tới cùng?” Dương Minh gật đầu
hỏi.

“Chiến đấu tới cùng” Bạo Tam Lập cắn răng: “Bạo Tam Lập tôi có thể làm đến như
hiện nay cũng không dễ dàng gì, nếu như bỏ đi, tôi chẳng là cái chó gì”

“Ông chủ của anh không phải có chỗ dựa rất tốt sao? Ông ta có thể giải quyết
giúp anh không?” Dương Minh nói chính là ông chủ Bất Dạ Thiên.

“Ông ta trong bạch đạo thì được, nhưng chuyện hắc đạo thì không thể xen vào”
Bạo Tam Lập nói: “Lần này, ông ta nhất định sẽ không để mình bị cuốn vào. Trận
chiến này dù là bên nào thắng cũng không quan hệ gì mấy với ông ta. Tôi cuối
cùng cũng chỉ là một thằng bảo vệ mà thôi”

“Tôi khuyên anh mang theo đàn em đến một thành phố khác làm lại từ đầu. Anh đã
mất hết thế, cố nữa cũng chỉ hy sinh vô ích, vậy khác gì kẻ ngu? Tục ngữ có
câu núi sanh còn đó lo gì không có củi đốt. Sẽ có một ngày anh trỗi dậy mà”
Dương Minh suy nghĩ rồi nói.

Bạo Tam Lập lắc đầu không nói. Một lát sau ngẩng đầu lên: “Dương ca, cậu có
thể giúp tôi không?”

“Tôi? Giúp anh?” Dương Minh ngẩn ra, không nghĩ tới Bạo Tam Lập sẽ đưa ra yêu
cầu này.

“Nếu như cậu có thể giúp tôi, tôi có không ít phần thắng” Bạo Tam Lập nói. Hắn
sợ Dương Minh hiểu lầm nên giải thích:”Cậu yên tâm, cậu không phải là làm đàn
em của tôi, chúng ta là hợp tác, sau khi chuyện thành, thành Nam, thành Bắc
cậu tự mình chọn”

“Báo ca, anh hiểu lầm rồi. Tôi là một thằng sinh viên sao có thể giúp được
anh? Hơn nữa tôi cũng không phải làm xã hội đen mà, có địa bàn cũng làm gì
chứ?” Dương Minh kỳ quái hỏi.

…….

“Không, cậu có thể giúp tôi” Bạo Tam Lập nói: “Tình hình kinh tế Bạo Tam Lập
đang phát triển, lãnh đạo thành phố cũng không cho phép xảy ra những cuộc xung
đột quy mô lớn, nhất là xung đột có vũ khí. Cho nên đoạt địa bàn chỉ là mấy
trận chiến quy mô nhỏ, hoặc là hẹn đánh vài trận. Người thua rời khỏi Tùng
Giang, tử chiến rất khó xảy ra. Dù sao hai bên nếu như làm căng sẽ có người
chết. Cảnh sát nhất định sẽ can thiệp vào”

“Ý của anh là tôi sẽ đánh với chúng?” Dương Minh đã hiểu ý Bạo Tam Lập.

“Coi như là vậy” Bạo Tam Lập gật đầu.

“A, Báo ca, bây giờ tôi còn chưa định can thiệp vào hắc đạo, chuyện này để tôi
suy nghĩ một chút” Dương Minh không tiện từ chối vì vậy tìm một lý do.

“Được, mỗi người có lựa chọn của riêng mình. Tôi không ép cậu” Bạo Tam Lập khẽ
thở dài một tiếng, không nói nữa. Lần trước hắn gọi điện cho Dương Minh cũng
là vì chuyện này. Nhưng bây giờ xem ra Dương Minh không có ý đi theo con đường
này.

Thực ra Bạo Tam Lập cũng có thể hiểu được. Dương Minh đang là sinh viên trường
đại học công nghiệp Tùng Giang, đây là trường đại học trọng điểm của cả nước.
Có ai lại vứt bỏ tiền đồ mà đi làm xã hội đen chứ.

Dương Minh gật đầu, hai người nói sang chuyện khác. Sau đó Dương Minh đứng dậy
rời đi.

Ra khỏi phòng Bạo Tam Lập, Dương Minh đột nhiên cảm thấy mê man về tiền đồ của
mình. Mình rốt cuộc muốn làm gì? Tương lai mình sẽ làm gì?

Tiền? Gái? Hay quyền lực? Dương Minh có chút hoảng hốt. Từ sau khi hắn có được
dị năng đã phát sinh rất nhiều chuyện mà trước kia hắn không dám nghĩ đến. Bây
giờ nhớ lại thì giống như một giấc mơ.

Nhưng bây giờ những điều đó đã thực sự diễn ra. Tìm ngọc, làm sát thủ, những
thứ này chính là tương lai của mình sao? Tại sao mình lại làm sát thủ?

Vì bảo vệ mình? Vì trở nên cường đại? Dương Minh cảm thấy mình đang ở một phía
của cuộc đời. Từ sau khi hắn thấy Phương Thiên xử lý xác chết kia, hắn đã đi
vào một thế giới tăm tối.

Bây giờ nhớ lại lời Bạo Tam Lập nói, nếu như có thể thành lập một ít thế lực
trong hắc đạo cũng không tệ. Chỉ là mình bây giờ dấn thân vào hắc đạo có phải
là hơi gấp không?

Quan hệ giữa Dương Minh và Bạo Tam Lập không quá sâu. Hai người chỉ ở chung
trong trại tạm giam có một ngày. Mặc dù Dương Minh cảm thấy Bạo Tam Lập đáng
kết giao, nhưng cũng không cần vì một ít nghĩa khí mà cuốn mình vào. Dương
Minh không phải thằng ngu, hắn bây giờ chỉ là một nhân vật nhỏ bé, bị cuốn vào
quá sớm sẽ dễ dàng chết không có chỗ chôn. Mình dù có thể đánh cũng phải sợ
đao, chứ đừng nói bọn họ còn có súng.

Nhưng Dương Minh đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng. Mình và thằng Vu
Hướng Đức có thù oán không nhỏ. Mà hắn cũng nhìn ra Vu Hướng Đức là người thù
dai. Nếu như hắn thu thập Bạo Tam Lập xong có phải sẽ quay lại đối phó mình?
Dù sao lần đó mình đánh nó, đã làm nó mất hết thể diện. Mặc dù Dương Minh cảm
thấy Vu Hướng Đức rất có thể sẽ bị đồng bọn giết chết, nhưng chuyện gì cũng
phải có ngoại lệ chứ? Chẳng may Vu Hướng Đức thực sự khống chế được hắc đạo
Tùng Giang thì sao?

Lắc đầu, Dương Minh về lại phòng hát. Điền Đông Hoa đã bắt đầu sờ mó lung tung
trên người cô gái. Mà Trương Tân đang cùng hát với cô gái khác.

Dương Minh cười cười, ngồi bên, nhắm mắt dưỡng thần, thực ra là hắn đang suy
nghĩ về tương lai của mình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.